Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:21:43
Lượt xem: 21

Đại phu nhân cả kinh, Vương phi sao lại giảo hoạt đến thế?

Tên đạo sĩ này cũng là hiểu chuyện, nghe Mộ Dung Thư nói xong liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy lấy người. Ông thu bạc của Đại phu nhân, tất nhiên là không dám nói lung tung, bằng không truyền đi, sẽ làm nhục danh tiếng của ông, hơn nữa Đỗ phủ không phải là nơi để người bình thường như ông trêu vào, nếu không con đường kiếm cơm của ông sẽ tiêu tùng. Do vậy, chạy lấy người là biện pháp tốt nhất.

Thẩm trắc phi cau mày, nhất thời không biết nói gì cho thỏa đáng.

“Thu Cúc, gọi Mã hộ vệ đến đây.” Mộ Dung Thư phân phó cho Thu Cúc.

Gọi Mã hộ vệ để làm gì? Thẩm trắc phi và Đại phu nhân hoang mang nhìn Mộ Dung Thư.

Nhị phu nhân và Tứ phu nhân nhìn Đại phu nhân, lòng liền biết thắng thua đã định, không thể lật ngược thế cờ, may mà hôm nay hai nàng sáng suốt, không dám nhiều lời.

Không bao lâu sau, vị đạo sĩ kia đã thu dọn xong, đang chuẩn bị nhấc chân đi thì Mộ Dung Thư đưa mắt ra hiệu cho đám nha hoàn chắn đường lui của hắn.

Tên đạo sĩ ngơ ngác: “Vương phi có ý gì?”

“Chỉ là ta không muốn tên lừa gạt như ngươi tiếp tục ra ngoài lừa người, tránh cho những quý phụ bị người ta lợi dụng, cuối cùng mất hết danh tiết.” Mộ Dung Thư cười nhạt nhìn thoáng qua Thẩm trắc phi và Đại phu nhân.

“Bần đạo chưa bao giờ lừa gạt ai, là…” Nhìn đến Đại phu nhân, đạo sĩ lập tức ngậm miệng.

Đại phu nhân trừng mắt, quát to với đạo sĩ: “Đã không có khả năng còn dám đến phủ Nam Dương Vương! Mau cút đi!” Nếu để đạo sĩ tiếp tục ở lại, chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho Mộ Dung Thư tìm thấy chỗ hở, tra ra được cái gì.

Thẩm trắc phi tức đến nghẹn thở, Mộ Dung Thư sao lại khó đối phó đến vậy? Hơn nữa còn ngang tàng đến thế!

“Người tới, đưa đạo sĩ xuất phủ!” Thẩm trắc phi cũng không muốn làm chuyện thêm phức tạp, nếu tên đạo sĩ này bị vạch mặt thì Đại phu nhân khó thoát khỏi trách nhiệm, nàng cũng sẽ bị liên lụy.

Mộ Dung Thư tươi cười nói với Thẩm trắc phi: “Thẩm trắc phi đừng gấp, tên này không thể thả đi, phủ Nam Dương Vương chúng ta bị gạt cũng không phải chuyện lớn lao gì nhưng thả hắn đi ra ngoài để hắn tiếp tục gạt người thì đó lại là lỗi của phủ Nam Dương Vương. Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, các ngươi nói xem có đúng không?”

Sắc mặt Đại phu nhân cực kỳ khó coi, cương hay nhu, tiến hay lùi đều không xong, thật không biết phải làm sao cho được đây.

Nhị phu nhân và Tứ phu nhân vội gật đầu đồng ý. Kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, mặc dù trong lòng các nàng không phục Mộ Dung Thư thậm chí còn có hận nhưng các nàng nhưng không thể phủ nhận là bây giờ Vương phi mới là người nắm quyền chính trong phủ, tuy nói nàng ta và Thẩm trắc phi cùng cầm quyền nhưng vị trí Chính phi là do nàng ta ngồi, ngôi vị chủ mẫu cũng thuộc về nàng ta.

Thẩm trắc phi cúi đầu, cau mày, thật tiến thoái lưỡng nan*!

*: cũng không được, lùi về phía sau cũng khó khăn. thường dùng để chỉ một tình huống mà rút lui hoặc tiếp tục cũng đều là không thuận lợi.

Lúc này, Thu Cúc đã cùng Mã hộ vệ đến.

“Nô tài thỉnh an Vương phi.” Mã hộ vệ cung kính hành lễ.

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn Mã hộ vệ, cười nói: “Mã hộ vệ không cần đa lễ, kỳ thực bản Vương phi gọi ngươi đến là muốn ngươi bắt tên đạo sĩ dám đến vương phủ lừa gạt ta rồi giải đến Ứng Thiên phủ để các đại nhân trong đó điều tra cho rõ, tên này sao dám gan đến phủ Nam Dương Vương để lừa gạt.” Vừa nghe xong, thân hình Đại phu nhân liền run lên. Thẩm trắc phi cứ mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói sao.

Đạo sĩ nghe vậy liền giải thích: “Bần đạo không phải là lừa gạt!” Nhưng cho dù là ông cũng không thể tin nổi lời mình, nếu so với một đạo sĩ có đạo đức nghề nghiệp thì có thể nhìn ra hắn ăn nói hàm hồ, không có căn cứ, không có đạo lý, chỉ biết nói dối gạt người. Ông thỉnh cầu Đại phu nhân: “Đại phu nhân, người biết rõ bần đạo mà, bao năm qua bần đạo đã từng thi pháp, làm lễ cho Đỗ phủ không biết bao nhiêu lần, nhờ vậy đến giờ mà Đỗ phủ mới có thể là thủ phủ trong kinh thành.”

Đại phu nhân âm thầm sốt ruột, nàng chỉ sợ Mộ Dung Thư nhìn ra manh mối gì nên cau mày nói với tên đạo sĩ: “Nếu đạo sĩ không lừa gạt, dĩ nhiên sẽ vô sự. Vàng thật không sợ lửa, đạo sĩ sợ cái gì? Cứ đến Ứng Thiên phủ để đại nhân thẩm vấn một phen đi.”

Thẩm trắc phi không nói gì, chỉ nhìn lướt qua Đại phu nhân, lại nhìn Mộ Dung Thư.

“Được! Bần đạo sẽ đến đó!” Tên đạo sĩ ngẩng đầu đi về phía Mã hộ vệ.

Mộ Dung Thư khẽ cười nói với Mã hộ vệ: “Làm phiền Mã hộ vệ đi một chuyến đến Ứng Thiên phủ, giao tên lừa gạt này cho Ứng Thiên phủ điều tra, không được để hắn trốn thoát, sau đó lại làm phiền Mã hộ vệ mời một đạo sĩ khác đến đối chất cùng với tên đạo sĩ này cho bản Vương phi.”

Đạo sĩ cứng đơ người như bị điểm huyệt.

Sắc mặt Đại phu nhân trắng bệch, không khỏi lo sợ là tên đạo sĩ này sẽ bán đứng mình, nàng đành mở miệng lần nữa: “Vương phi, cách này rất hay, nếu tên kia chỉ chuyên lừa gạt người thì nhất định sẽ bị vạch mặt nhưng lúc này đã trễ, sợ rằng việc thẩm án phải dời sang ngày mai.”

Mộ Dung Thư cười khẩy, nàng hoàn toàn khẳng định là tên đạo sĩ này đã nhận tiền của Đại phu nhân, còn được Thẩm trắc phi tương trợ.

Tên đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm. Mã hộ vệ liền áp giải hắn đến Ứng Thiên phủ.

“Đã trễ rồi, bọn nô tì xin lui về Bắc uyển chuẩn bị cơm tối. Nếu tên đạo sĩ kia là kẻ lừa gạt, vậy thì không cần phải lãng phí thời gian vì hắn nữa. Nô tì xin cáo lui.” Tứ phu nhân cúi người, hành lễ với Mộ Dung Thư rồi lui về.

Nhị phu nhân cũng kiếm lí do thoái thác rồi lui về cùng Tứ phu nhân.

Dù sao việc này cũng là do Thẩm trắc phi đề nghị với Mộ Dung Thư, bây giờ mọi việc lại trở thành như vậy thì tất nhiên Thẩm trắc phi phải giải thích với Mộ Dung Thư: “Không thể ngờ đó lại là một tên lường gạt! Do muội điều tra không rõ ràng nên mới tin lầm hắn.”

“Nô tì cũng sai, lẽ ra không nên tin tưởng hắn mới phải. Tên đạo sĩ này, không những dám lừa nhà mẹ đẻ của nô tì còn dám chạy đến lừa gạt phủ Nam Dương Vương! Thật là đáng chết!” Đại phu nhân cũng mắng tên đạo sĩ đó.

Hai người đều lộ vẻ áy náy, xấu hổ cùng giận dữ, nếu người không rõ chuyện chắc chắn sẽ bị gạt bởi vì dáng vẻ của hai người, Mộ Dung Thư liếc nhìn hai nàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thẩm trắc phi và Đại phu nhân không cần lo lắng như thế, dù sao cũng không phải là chủ ý của hai ngươi, như ta đã nói, cứ giao hết mọi việc cho Ứng Thiên phủ giải quyết, dù miệng tên kia có cứng đến cỡ nào, chỉ cần vài ba khổ hình thì hắn cũng phải khai ra hết. Tuy bản Vương phi bị lừa nhưng ta vốn là người thông tình đạt lý, hiểu rất rõ đây là tâm ý của hai người, suy cho cùng cũng là muốn tốt cho bản Vương phi có đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-80.html.]

Sắc mặt của Thẩm trắc phi cùng Đại phu nhân càng thêm khó coi, nụ cười dường như đông cứng nhưng vẫn phải gượng người gật đầu đồng ý.

Thấy hai người chẳng còn lòng dạ nào để mà đứng đây nữa nên Mộ Dung Thư nói qua loa vài câu rồi cho hai người lui về.

Quả nhiên, sau khi rời khỏi Mai viên, Thẩm trắc phi cùng Đại phu nhân liền quay về Trúc viên.

Mộ Dung Thư trở về phòng, Thu Cúc dâng trà nóng, liền xả hết bực tức trong lòng ra. “Theo nô tì thấy thì việc này chắc chắn có liên quan đến Thẩm trắc phi cùng Đại phu nhân.” Thu Cúc nhìn Mộ Dung Thư nói.

“Đạo sĩ ngày mai chắc chắn là giả.” Mộ Dung Thư nhếch môi nói.

Thu Cúc khó hiểu, hỏi lại: “Ý Vương phi là sao?”

“Đợi tin xấu ngày mai đi.” Mộ Dung Thư cười khẽ trả lời, khép hờ mắt, tối nay Thẩm trắc phi cùng đại phu nhân chắc chắn sẽ hành động.

Hôm sau, gần đến giờ cơm trưa thì Thu Cúc đi lấy tin từ phía Mã hộ vệ quay lại.

“Bẩm Vương phi, quả nhiêu đạo sĩ kia là giả, khó trách không biết tí gì quy củ, còn cả gan muốn vào hậu viên của Vương phi, làm tổn hại thanh danh của người! Đại nhân trong Ứng Thiên phủ còn chưa kịp thẩm vấn thì tối qua hắn đã chủ động nhận tội. Hôm nay đại nhân đã phán tội, bỏ tù hắn năm năm.” Sau khi quay lại, Thu Cúc liền bẩm báo cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư nghe vậy, cười khẩy, không hổ là Thẩm trắc phi, hành động thật nhanh, nhất định tối qua nàng đã sử dụng ít thủ đoạn để ép đạo sĩ kia nhận tội, phủi sạch quan hệ giữa hắn và các nàng.

Mộ Dung Thư cũng không định đẩy Thẩm trắc phi và Đại phu nhân vào chỗ chết, sau lưng hai người đều là gia tộc lớn, đặc biệt là Thẩm trắc phi, nếu để lộ sự tranh đấu giữa hai người thì nàng sẽ gặp bất lợi. Nhưng nàng muốn cảnh cáo Thẩm trắc phi và Đại phu nân thông qua chuyện lần này, không cho phép lặp lại những chuyện như thế này!

Trong thời này, hai chữ 'danh tiết' được coi trọng nhất thế mà hai người này lại cố ý làm hại danh dự của nàng! Cho dù nàng không cần, nhưng phủ Tướng quân có thể không cần sao?

“Thu Cúc, ngươi đến Trúc viên báo cho Thẩm trắc phi biết về kết quả của tên đạo sĩ kia, sau đó đến Bắc uyển thông báo cho các vị phu nhân.” Mộ Dung Thư cầm lấy ly trà, nhấp một ngụm rồi nói.

“Vâng ạ.”

Thẩm trắc phi nghe Thu Cúc bẩm báo xong liền trầm xuống, nàng đương nhiên biết rõ chuyện xảy ra và cũng thừa biết là từ hôm qua Mộ Dung Thư cũng đã biết rõ chuyện này là do nàng và Đại phu nhân bày mưu. Nhưng biết thì đã sao, Mộ Dung Thư không có chứng cớ, mà cho dù có chứng cớ thì cùng lắm cũng chỉ khiển trách nàng và Đại phu nhân hồ đồ, gây chuyện, Vương gia nhất định sẽ không để cho chuyện này lộ ra ngoài.

Đại phu nhân lại khác, sau khi nghe Thu Cúc bẩm báo liền lo lắng không ngừng, chỉ sợ Mộ Dung Thư đi gặp Vương gia làm to chuyện, nhưng hai, ba ngày trôi qua vẫn không thây động tĩnh gì, lúc này Đại phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Tứ phu nhân đã có quyết định riêng của mình nên từ đó dù không có việc gì cũng đến Mai viên cùng Mộ Dung Thư thưởng trà, tán gẫu, nên người ngoài nhìn vào đều thấy quan hệ tỷ muội của hai người thật tốt.

Hiên nhi cũng đã dần nguôi ngoai sau cái c.h.ế.t của Liễu Ngọc Nhi, mỗi ngày trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nụ cười ngây thơ. Thỉnh thoảng, thấy Mộ Dung Thư đọc sách đến mệt mỏi, bé liền chạy lại đ.ấ.m tay, đ.ấ.m chân.

Nếu không xảy ra sự việc ám sát vào hai ngày trước thì cuộc sống này quả thật là làm cho Mộ Dung Thư cảm thấy thoải mái. Dù sao, Thẩm trắc phi cũng an phận ở trong Trúc viên chăm sóc cây cỏ hoặc là đến thư phòng đưa điểm tâm cho Vũ Văn Mặc.

Chẳng qua sự im lặng của Vũ Văn Mặc lại nằm ngoài suy đoán của nàng, Vũ Văn Mặc đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ không phải là do Hoàng Thượng thuê người ám sát nàng?

“Vương phi, đây thư của Liễu phu nhân sai người mang tới.” Nha hoàn giao một phong thơ giao cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư nhận lấy liền mở ra xem, không khỏi cười khẩy.

Không ngờ Liễu phu nhân lại ra tay thần tốc như vậy, sai Liễu Đại thiếu gia tìm một cô nương tuyệt sắc trong thanh lâu để làm quà cho Vương Quân Sơn xem như là quà xin lỗi của gia tộc bọn họ.

Vương Quân Sơn nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc dĩ nhiên là vui mừng không xiết, ba ngày ba đêm đều ở trong phòng nàng ta, điên long đảo phượng, hàng đêm sênh ca*, lạnh nhạt với sủng thiếp kia.

*: làm gì trong đêm tối (:sofunny:)

Nàng ta tức giận, gây náo loạn, ở mọi nơi nhắm vào cô nương thanh lâu kia, nhưng nàng chẳng phải là Liễu Ngọc Nhi, nàng ta vốn không lương thiện, liền sử ám chiêu với sủng thiếp kia, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, vương phủ vì hai nữ nhân này đến gà chó cũng không yên.

“Thật khiến cho người ta khinh thường!” Hồng Lăng thầm mắng một tiếng. Liễu tiểu thư gả nhầm cho nam nhân kém heo, thua chó như thế thật là uổng phí cả kiếp làm người.

Nếu Vương Quân Sơn không nhận quả báo thì đúng là trời cao không có mắt.

Mộ Dung Thư khẽ cười nói: “Trò hay vừa bắt đầu thôi, còn nhiều màn hấp dẫn ở phía sau kìa. Cứ chờ Liễu đại nhân đốt lửa xong, chúng ta lại đổ thêm ít dầu.” Đối phó với nam nhân háo sắc cũng không cần phải dùng quá nhiều tâm cơ nhưng phải để hắn từ từ chịu khổ mới là thượng sách.

“Bẩm Vương phi, có thư của Mộ Dung Tướng quân.” Nha hoàn vừa trình lên thư của Liễu phu nhân lại cầm thêm một phong thư nữa đưa đến.

Mộ Dung Thư nhướng mày, hôm nay là ngày gì sao lại nhận nhiều thư vậy? Còn thư của Mộ Dung Thu? Chẳng lẽ có chuyện gì? Hồng Lăng nhận thư từ tay của nha hoàn kia liền dâng lên cho Mộ Dung Thư. Mộ Dung Thư hơi nhíu mày, nàng không đoán ra là Mộ Dung Thu viết gì trong đó.

Xem xong bức thư, sắc mặt Mộ Dung Thư trầm xuống, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo.

Trong thư, Mộ Dung Thu muốn nàng đồng ý cho Thẩm trắc phi làm bình thê, nguyên nhân rất đơn giản: mấy ngày trước đây nàng đã gặp cướp, danh dự bị tổn hại, ngoài ra còn muốn đưa Mộ Dung Lâm vào vương phủ. Ngày mai, Mộ Dung Lâm sẽ lấy cớ vấn an mà trú lại trong phủ.

“Vương phi, người sao vậy?” Hồng Lăng nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Mộ Dung Thư lo lắng hỏi.

Mộ Dung Thư lạnh lùng nói: “Giỏi cho người làm cha như ngươi!”

Lúc này, Vân Mai hoảng hốt lao vào phòng, “Vương phi, người trong cung đến truyền ý chỉ của Quý phi nương nương triệu kiến Vương phi vào cung.”

Loading...