Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:20:23
Lượt xem: 17
Mộ Dung Thư cảm giác được là thân hình của Hiên nhi đang run rẩy, nàng khom người xuống, xoa nhẹ đầu bé rồi nói: “Hiên nhi, nghe mẫu thân, gọi ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.”
Mẫu thân?
Nhị lão nghe hai chữ mẫu thân này, không thể tin nhìn Mộ Dung Thư, Liễu Đại nhân phản ứng trước, kêu lên: “Vương phi, này…”
Vương phi nhận Hiên nhi làm nghĩa tử? Sao nàng có thể? Chẳng lẽ Vương phi không biết Ngọc nhi mang tội danh thông dâm?
Hiên nhi gật đầu với Mộ Dung Thư, thân hình lảo đảo đi đến trước mặt Nhị lão, bé cúi người hành đại lễ, “Hiên nhi thỉnh an ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.”
Nhị lão là người không có tâm địa cứng rắn, lúc trước không ra tay giúp đỡ mẫu tử Liễu Ngọc Nhi là vì Liễu Ngọc Nhi đã khiến cho gia tộc mất mặt, cho dù có muốn giúp đỡ Ngọc Nhi thì cũng không có khả năng, gia tộc tuyệt đối sẽ không chấp nhận! Bây giờ nhìn thấy Hiên nhi đáng yêu như thế, một tiếng ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đã khiến lòng mềm nhũng nhưng vì danh dự của gia tộc, họ vẫn không thể nhìn nhận bé. Bây giờ, với thân phận là nghĩa tử của Nam Dương Vương phi thì một tiếng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu này cho dù có ngại ngần nhưng bọn họ cũng phải đồng ý.
“Ngoan.” Nhị lão cùng đáp lời.
Hiên nhi nhếch miệng cười tươi, làn da trắng noãn, ánh mắt sáng ngời, môi mọng, mi cong, cực đẹp, nhất thời làm cho Nhị lão sửng sốt, không ngờ chỉ mới là một đứa bé lại có thể đẹp đến như thế. Mới ba tuổi đã đẹp vậy, lúc trưởng thành không biết còn đẹp đến mức nào đây!
Mộ Dung Thư nắm tay tiểu Hiên nhi ngồi xuống, sau đó ôm tiểu Hiên nhi vào lòng, ngẩng đầu nhìn thẳng Liễu đại nhân và Liễu phu nhân, “Hôm nay đến quấy rầy Liễu đại nhân và phu nhân vì chuyện có liên quan đến thanh danh Liễu phủ.”
Nhị lão nghe vậy, tâm bắt đầu lo lắng một chút, chuyện có liên quan đến Ngọc nhi? Liễu đại nhân phất tay cho toàn bộ nha hoàn trong phòng lui ra.
“Hiên nhi, đến ngồi cạnh ngoại tổ mẫu, kể cho người nghe Vương Quân Sơn và tiện nhân kia đã làm gì mẫu thân của con, đã làm gì con?” Mộ Dung Thư dịu dàng nói với Hiên nhi.
Hiên nhi vừa đến nghe tên Vương Quân Sơn và sủng thiếp kia liền ôm chặt Mộ Dung Thư, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mẫu thân, hai người kia đều rất xấu, bọn họ luôn khi dễ mẫu thân, hại mẫu thân cơm nuốt cũng không trôi. Phụ thân lúc nào cũng chửi mắng mẫu thân, còn nữ nhân kia cũng khi dễ mẫu thân. Đêm nào mẫu thân cũng không ngủ được, không biết vì sao, phụ thân lại đuổi Hiên nhi và mẫu thân ra khỏi phủ, mẫu thân bị bệnh lâu lắm rồi! Hiên nhi đánh nữ nhân xấu xa kia thì phụ thân lại dùng roi đánh Hiên nhi. Mẫu thân, Hiên nhi, đau quá.”
Nói xong, Mộ Dung Thư vỗ nhè nhẹ lưng bé, an ủi nói: “Hiên nhi, đừng sợ, có ta ở đây này.” Nghe Hiên nhi kể lại cuộc sống của bé và Liễu Ngọc Nhi khi ở trong vương phủ khiến cho Liễu đại nhân và Liễu phu nhân vừa áy náy vừa đau lòng. Còn Mộ Dung Thư lại không lường trước được là sẽ khiến Hiên nhi khổ sở như vậy, rất xót xa cho bé.
Gương mặt nhỏ bé, trắng nõn đẫm nước mắt khiến người ta không thể cầm lòng được. Hiên nhi nhào vào trong lòng Mộ Dung Thư, giơ cánh tay nhỏ xíu ra, “Hiên nhi đau chỗ này.”
Con ngươi của Mộ Dung Thư chợt lóe, nàng liền xốc tay áo Hiên nhi lên, trên cánh tay của bé vết roi hiện lên dày đặc! Mặc dù đã kết vảy, nhưng vết sẹo vẫn còn! Hàn khí từ nàng b.ắ.n ra bốn phía, Vương Quân Sơn, đồ khốn khiếp!
Liễu phu nhân cầm khăn chậm nước mắt. Liễu đại nhân cũng âm thầm nắm tay thành quyền. Bọn họ thật không biết tình hình của Ngọc nhi ở vương phủ! Vốn cho là Ngọc nhi thông dâm nên mới bị đuổi ra khỏi phủ, nhưng không ngờ là Ngọc nhi ở vương phủ phải chịu khổ như thế này! Vài ngày trước nàng hồi phủ, vì sợ gia tộc trách tội nên bọn họ không xuất môn nghênh đón, nhưng bọn họ biết Ngọc nhi sẽ không sao vì nàng còn rất nhiều của hồi môn.
Nhưng Hiên nhi là con của Vương Quân Sơn, sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn với bé như vậy!
Thu hết thần sắc của Nhị lão vào trong đáy mắt, Mộ Dung Thư nói tiếp: “Bản Vương phi cùng Ngọc nhi là hảo tỷ muội nên sau khi nghe nói nàng bị đuổi ra vương phủ, ta luôn rất lo lắng và bất an. Sau vài ngày thì nàng tới gặp bản Vương phi, thì ta mới biết cuộc sống của nàng ở vương phủ. Nhị lão đều là người thông minh, tiểu hài tử này hai người cũng đã thấy rồi đó, không nói cũng biết là những ngày Ngọc nhi ở vương phủ đã chịu bao nhiêu ủy khuất. Vương Quân Sơn sủng thiếp diệt thê, hại Ngọc nhi chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã tóc xanh hóa bạc, nàng mới mười chín tuổi nhưng nhìn chẳng khác phụ nhân ba mươi. Ngọc nhi là một tay hai người nuôi lớn, nhân phẩm cùng tính cách của nàng thì hai người rõ hơn ai hết, nếu Ngọc nhi có tâm tư như thế thì sao lại để Vương Quân Sơn dễ dàng đuổi đi tay trắng như vậy? Sự thật thì bản Vương phi không nói thì Nhị lão cũng có thể có thể đoán được.”
“Cái gì? Vương phi nói Vương Quân Sơn đã chiếm đoạt tất cả của hồi môn của Ngọc nhi?Cho dù thế nào thì cũng phải trả lại đồ cưới, sao có thể chiếm hết được?” Liễu phu nhân nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, mắt trừng lớn không thể tin, sau khi nói xong thì trong mắt liền hiện lên hận ý. Con gái ngoan của nàng, chính nữ của Liễu gia ở vương phủ lại có thể bị đối đãi thua cả hạ nhân! Một đứa thiếp mà cũng có thể tùy ý hạ nhục!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-76.html.]
Sắc mặt của Liễu đại nhân cũng thay đổi, nhìn đến Hiên nhi, đứa nhỏ này rõ ràng là con của Vương Quân Sơn thế mà lại bị nói là nghiệt chủng! Như thế xem ra, Ngọc nhi bị oan uổng thật rồi!
Nếu đã biết con bị oan uổng, Nhị lão làm sao có thể trơ mắt ngồi xem được! Ngọc nhi là chính nữ của Liễu gia, lại bị gán cho cái tội thông dâm khiến cả gia tộc chê cười, không thể quay về Liễu gia. Trong người lại không có một xu, phải lưu lạc ở ngoài, còn phải nhận hết trào phúng của người trong thiên hạ!
“Ngọc Nhi đáng thương của ta!” Liễu phu nhân ai oán kêu khóc. Con gái của bà, m.á.u thịt của bà! Nàng nhìn Liễu đại nhân, nức nở: “Lão gia, sợ rằng chúng ta đã hiểu lầm Ngọc Nhi! Lẽ ra chúng ta phải tin tưởng Ngọc nhi! Sớm biết như thế, ngày ấy, chúng ta nên đi gặp Ngọc nhi để nghe nó giải thích.”
Liễu đại nhân hốc mắt cũng có chút ửng đỏ, nhìn Hiên nhi, ông nghĩ đến tình cảnh của Ngọc nhi. Hài tử mới ba tuổi làm sao biết nói dối? Huống chi còn có Vương phi.
Trong lòng Mộ Dung Thư thở dài: nữ tử thời cổ đại thật bi ai, bị chồng đổ cho tội thông dâm rồi đuổi ra khỏi nhà, nhà mẹ đẻ lại không có người tin tưởng, bị người đời xa lánh.
“Ngọc nhi là người rộng lượng, hiền lương thục đức. Vào cửa ba năm, cứ hai tháng là lại nạp thiếp cho Vương Quân Sơn, ngay cả bốn đứa nha hoàn hồi môn theo nàng cũng đã có ba đứa trở thành di nương, chưa kể còn có mấy tiểu thiếp do Vương Quân Sơn lập ở bên ngoài, nhưng Vương Quân Sơn tính tình phong lưu, nghe nói hồng nhan của hắn ở thanh lâu kỹ viện không đến một trăm thì cũng năm mươi...” Khóe miệng Mộ Dung Thư lộ ra vài phần cười lạnh.
Liễu phu nhân vẫn đang lo lắng cho Liễu Ngọc Nhi, nghe vậy liền không nhịn được nữa hỏi: “Ngọc nhi hiện ở nơi nào?”
Liễu đại nhân quay lưng lại, thân hình có chút run run.
Mộ Dung Thư thở dài, nhìn Hiên nhi, định cho Hồng Lăng mang Hiên nhi đi thì nghe thấy Hiên nhi nói: “Mẫu thân ngủ rồi.”
“Hồng Lăng, mang tiểu thiếu gia ra viện chơi đi.” Mộ Dung Thư giao Hiên nhi cho Hồng Lăng.
Sau khi Hồng Lăng ôm Hiên nhi ra khỏi phòng. Mộ Dung Thư nhìn Liễu đại nhân cùng phu nhân nói: “Liễu Ngọc nhi đã qua đời tối hôm qua. Trước khi chết, nàng đã bị hai gã có giọng Thanh Châu bắt đi! Hiên nhi may mắn có được người cứu, chạy đến phủ Nam Dương Vương cầu cứu bản Vương phi. Cuối cùng thì hộ vệ trong phủ đã tìm được Ngọc nhi trong hẻm nhỏ ở phía Đông Bắc kinh thành.”
Mộ Dung Thư dừng lại, nhìn sâu vào mắt Liễu đại nhân và phu nhân, thấy vẻ lo lắng của hai người không phải là giả vờ, mới nói tiếp: “Lúc ấy Ngọc nhi thân không còn mảnh vải, bị mười tên ăn mày vũ nhục!”
“Cái gì! Con của ta!” Liễu phu nhân nghe vậy, không chịu nổi nữa nên ngã nhào xuống đất. Liễu đại nhân vội ôm lấy Liễu phu nhân.
Liễu đại nhân luôn không nói lời nào, nghe đến đó, cuối cùng vẫn không còn đủ nhẫn nại được nữa nói, “Vương Quân Sơn thật khinh người quá đáng!”
“Ngọc Nhi thương tích đầy mình, thật ra là có thể cứu sống nhưng do có thai bị người vũ nhục nên m.á.u chảy không ngừng mà chết.” Mộ Dung Thư nhắm mắt, không muốn nhớ lại thảm trạng của Ngọc Nhi.
“Đồ khốn nạn! Trả con cho ta!” Liễu phu nhân khóc rống, đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp, con của bà c.h.ế.t thật thảm!
Liễu đại nhân hốc mắt cũng đã phiếm hồng, nhưng vẫn nhịn không để lệ đổ, “Khi lâm chung, Ngọc nhi có di ngôn gì không?”
“Hiên nhi ở lại bên cạnh bản Vương phi, vĩnh viễn không hồi vương phủ.”
“Ngọc nhi ơi… Nếu như vậy, ta làm cách nào để sửa lại án sai cho con đây? Lão phu không thể để cho Ngọc nhi mang tội thông dâm mà xuống hoàng tuyền được!” Liễu đại nhân thống khổ, sớm biết có ngày hôm nay, ông nên tin tưởng Ngọc nhi, nếu ông tin Ngọc nhi, đã không xảy ra chuyện thế này.