Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:19:27
Lượt xem: 22
Nhìn thấy sắc mặt của hai người, Mộ Dung Thư khẽ cau mày.
Vân Mai nói nhỏ: “Tình trạng của Liễu tiểu thư không tốt, nô tì đã mời đại phu, nhưng Liễu tiểu thư nhất quyết không chịu cho đại phu khám.”
“Đi.” Mộ Dung Thư thêm cau chặt mày, vì vậy liền bước nhanh vào phủ.
Lát sau, Mộ Dung Thư đã trở lại Mai viên. Bên trong Mai viên tràn ngập ánh sáng, trên đường đi đều treo đèn lồng.
Khi đến gần, liền nghe thấy tiếng khóc bi thống của một đứa trẻ, “Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân.”
Mộ Dung Thư lập tức đẩy cửa phòng ra, nhất thời, mùi m.á.u tươi liền ập vào mũi. Tim Mộ Dung Thư đập mạnh một cái, dự cảm bất hảo càng thêm mãnh liệt.
Liễu Ngọc Nhi bị thương? Nàng quay đầu nhìn vẻ lúng túng của Vân Mai và Thanh Bình, dự cảm càng mãnh liệt.
“Hiên nhi, đừng khóc.” Giọng nói yếu ớt, còn có chút bất đắc dĩ của Liễu Ngọc Nhi vang lên.
“Mẫu thân.” Hiên nhi hoảng sợ hô to, nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt dần mất đi ánh sáng của mẫu thân thì bé rất sợ. Bé biết mẫu thân rất đau, toàn thân đều rất đau, nếu không sẽ không cau mày, rồi còn nhịn đau rên rỉ.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư dừng bước, không bước đến nữa. Hồng Lăng đang túc trực bên giường, nhìn thấy Mộ Dung Thư liền đi tới, ”Vương phi.”
“Vương phi đã trở lại…” Liễu Ngọc Nhi nằm ở trên giường, nghe thấy Mộ Dung Thư trở về, nàng muốn đứng lên, nhưng toàn thân đều vô lực, không thể chống đỡ nổi. Hiên nhi thấy thế, thân hình bé nhỏ liền nhào lên giường, cố hết sức đỡ mẫu thân dậy.
Hốc mắt Hồng Lăng đỏ hoe, nàng vừa ngừng khóc không lâu, khi vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư thì nước mắt lại dâng lên.
Mộ Dung Thư nặng nề bước đến cạnh giường.
Nàng lướt qua Hồng Lăng, đi đến bên giường, nhìn thấy y phục của Liễu Ngọc Nhi đã rách tươm không đủ che thân, gương mặt thì tái nhợt đến đáng sợ, Mộ Dung Thư lại càng thêm kinh hãi! Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà sao nàng ấy lại thê thảm thế này? Ai đã bắt cóc mẹ con nàng? Đột nhiên, tầm mắt của Mộ Dung Thư rơi vào cổ của Liễu Ngọc Nhi! Trên đó đầy dấu hôn và dấu răng bầm tím!
Chuyện gì đã xảy ra? Mộ Dung Thư giống như chìm vào một hầm băng, lãnh ý tầng tầng lộ ra, lạnh đến thấu xương! Rõ ràng là thế mà! “Hiên nhi, con theo Hồng Lăng ra ngoài một lát? Mẫu thân có chuyện muốn nói với Vương phi.” Liễu Ngọc Nhi cười dịu dàng với Mộ Dung Thư rồi nghiêng đầu nhìn Hiên nhi, nhẹ giọng nói.
Hiên nhi gật đầu, mắt đong đầy nước mắt nói, “Vâng, mẫu thân.”
Mộ Dung Thư ngồi xuống giường, liền ôm lấy Liễu Ngọc Nhi. Khi nàng ôm Liễu Ngọc Nhi, nàng cảm nhận rõ ràng là nàng ấy đang run rẩy. Hốc mắt của Mộ Dung Thư liền đỏ lên, các vết trên cổ đã thê thảm như vậy thì vết thương trên mình sẽ sẽ như thế nào.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nếu ngươi không cứu được ta, chỉ sợ là bây giờ ta đã c.h.ế.t rất thảm đi. Có lẽ sau khi c.h.ế.t t.h.i t.h.ể còn bị ném vào bãi tha ma, Hiên nhi cũng sẽ bị hại chết. Thư nhi… Ta suy nghĩ là có phải kiếp trước ta gây tội ác tày trời nên kiếp này mới chịu quả báo? Vương Quân Sơn sủng thiếp diệt thê, tiện nhân kia hại ta phải chạy đến kinh thành mà giờ vẫn không chịu buông tha cho ta. Thực ra, ta đã quyết định dẫn Hiên nhi đến một trấn nhỏ, mua một vài mẫu ruộng rồi mẹ con ta sẽ sống an lành qua ngày. Nhưng… Thế nhưng… Đã không còn cách nào thực hiện được nữa rồi.”
Mộ Dung Thư trầm mặc, chỉ là ôm nàng càng chặt hơn, chờ nàng nói tiếp.
“Thư nhi… Ta có thể ích kỷ cầu xin ngươi một điều là chiếu cố Hiên nhi? Không có ta, một mình nó thì chắc chắn phải nó sẽ phải ra đường xin cơm, nếu mà nó quay về vương phủ thì chỉ có một con đường chết.” Nàng càng nói, giọng nói càng nhẹ đi, dần dần, Mộ Dung Thư phải kề tai sát miệng nàng, mới có thể nghe rõ lời nàng.
“Được.” Mộ Dung Thư trả lời mạnh mẽ.
Nghe vậy, Liễu Ngọc Nhi khẽ cười nói: “Như vậy thì ta an tâm rồi.” Mộ Dung Thư run lên, câu nói cuối cùng này cơ bản là không có phát ra tiếng, chỉ có khẩu hình! Những lời nói trên là nàng ấy đã dùng hết khí lực để nói! Bỗng nhiên, Mộ Dung Thư cảm thấy người mình đang ôm trong lòng mềm nhũn đi, Liễu Ngọc Nhi đã khép hai mắt vĩnh viễn, nhưng nàng vẫn nở nụ cười trên môi.
“Ngọc Nhi!”
“Liễu tiểu thư!”
Mộ Dung Thư nhìn thấy nụ cười trên môi Liễu Ngọc Nhi, trong lòng như bị cào xé, từng đợt co rút đau đớn.
“Mẫu thân!” Một bóng dáng nhỏ bé chao đảo chạy vào, leo lên giường, liền nhào vào người Liễu Ngọc Nhi, hai bàn tay bé nhỏ đang cố sức lay lay bàn tay lạnh lẽo của Liễu Ngọc Nhi, “Mẫu thân, mẫu thân, người tỉnh lại đi, Hiên nhi không thể không có người. Mở mắt ra đi, mẫu thân. Đừng bỏ Hiên nhi mà?”
Mọi người bên cạnh che miệng khóc nức nở.
Mộ Dung Thư nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nước mũi của Hiên nhi, lòng càng thêm đau đớn. Giờ nàng mới phát hiện, trong cái thời cổ đại vô tình này, sinh mệnh con người rất nhỏ nhoi cùng yếu ớt. Một nữ tử lương thiện như Liễu Ngọc Nhi lại bị ruồng bỏ rồi nhận một kết cục bi thảm như vậy! Mà kẻ đã trao lời ước hẹn cho Liễu Ngọc Nhi lại coi lời ước hẹn của mình như rác rưởi, nói quên liền quên, có mới nới cũ!
“Mẫu thân… Hiên nhi không phá nữa. Hiên nhi sẽ cố gắng đọc sách, sau này lớn lên thành quan to, không để ai khi dễ mẫu thân! Hiên nhi sẽ cùng mẫu thân giặt quần áo. Hiên nhi sẽ cố gắng giặt nhiều hơn người, Hiên nhi sẽ luộc trứng gà cho người ăn. Mẫu thân… Đừng ngủ nữa mà… Hiên nhi sẽ nghe lời người.”
“Hiên nhi làm ấm tay cho người. Mẫu thân không được ngủ? Hiên nhi sẽ ngoan ngoãn, nghe lời người.”
Hai bàn tay nhỏ bé cẩn thận nâng tay của Liễu Ngọc Nhi lên, cái miệng nhỏ nhắn, hồng hồng cong lên không ngừng thổi phù phù vào tay Liễu Ngọc Nhi nhằm truyền hơi ấm.
“Sao càng ngày lạnh thế này? Mẫu thân? Người tỉnh lại đi! Hiên nhi đốt than cho người sưởi ấm.” Bàn tay lạnh lẽo của Liễu Ngọc Nhi trượt khỏi bàn tay nhỏ bé của Hiên nhi, Hiên nhi càng khóc nức nở.
Mộ Dung Thư nghèn nghẹn trong cổ họng, nàng nhẹ nhàng buông Liễu Ngọc Nhi xuống, ôm Hiên nhi vào trong ngực, “Hiên nhi, đừng khóc. Mẫu thân của con đã được giải thoát! Người bây giờ rất mệt, cần phải ngủ một giấc thật dài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-72.html.]
“Vậy lúc nào người sẽ thức dậy?” Hiên nhi thút thít, tay bé nhỏ đưa lên quệt đi nước mắt, quật cường không cho nước mắt rơi xuống, ngây thơ hỏi.
Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn nụ cười trên môi Liễu Ngọc nhi, nhẹ giọng nói với Hiên nhi: “Sẽ rất lâu, rất rất lâu, nhưng con yên tâm, người vẫn luôn ở bên cạnh con.”
“Mẫu thân… Không được… Con không cho mẫu thân ngủ đâu! Hiên nhi đã đáp ứng mẫu thân, Hiên nhi sẽ nghe lời.” Hiên nhi liều mạng lắc đầu, khóc càng lợi hại.
Mộ Dung Thư hốc mắt ửng đỏ, ôm Hiên nhi vào trong ngực, mặc cho bé khóc, khóc một lúc lâu, bé mệt mỏi liền ngủ.
Mộ Dung Thư giao Hiên nhi cho Thu Cúc, “Ôm Hiên nhi đến phòng bên cạnh, đêm nay ngươi sẽ vất vả một chút, túc trực ở đó chăm sóc Hiên nhi đi.”
“Vâng.” Thu Cúc gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Hiên nhi đi đến phòng bên cạnh.
Sau đó, Mộ Dung Thư liền an bài hậu sự cho Liễu Ngọc Nhi.
Một lúc lâu sau, rốt cục cũng đã an bày mọi chuyện thỏa đáng. Mộ Dung Thư đến chính sảnh của Mai viên. Mã hộ vệ đã chờ sẵn ở đó.
“Nô tài tham kiến Vương phi.” Mã hộ vệ chắp tay cung kính. Mộ Dung Thư ngồi xuống, nhìn Mã hộ vệ, trầm giọng hỏi: “Là ai bắt Liễu tiểu thư?”
“Hồi Vương phi, người bắt cóc Liễu tiểu thư là hai nam nhân bịt mặt, sau khi quăng Liễu tiểu thư cho đám ăn mày liền biến mất. Nô tài đã phái người truy lùng, đáng tiếc là bởi vì hai người che mặt nên không tìm được. Nhưng mười tên ăn mày có khai, giọng của hai người bịt mặt không phải người địa phương, có chút giống với giọng của vùng Thanh châu! Còn về phần tiểu thiếu gia, do một nông dân cứu được đưa về vương phủ.” Mã hộ vệ đem việc trình bày một cách ngắn gọn, khuôn mặt hắn lạnh như băng, nhưng lúc nhắc đến việc Liễu Ngọc Nhi rơi vào tay mấy tên ăn mày thì trong mắt lại hiện một đạo ánh sáng lạnh.
Nghe vậy, tâm Mộ Dung Thư khẽ run. Mười tên ăn mày? Trách không được, trách không được, trên người Liễu Ngọc Nhi lại có nhiều vết thương như vậy, trách không được là đại thương trầm trọng đến không sống nổi! Trách không được nàng khăng khăng không cho đại phu khám! Nàng ấy muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình!
“Việc này không cần tiếp tục truy cứu, cũng không cần báo quan. Báo cho cấp dưới của ngươi là không được để lộ ra việc này. Nếu để lộ dù chỉ một chút, đừng trách bản Vương phi ra tay vô tình.” Mộ Dung Thư lạnh giọng phân phó. Nếu Liễu Ngọc Nhi muốn bảo vệ danh dự cuối cùng, không để Hiên nhi bị đả kích cũng như bị người đời miệt thị, vậy để nàng hoàn thành tâm nguyện cho nàng ấy đi.
Dù sao thì việc này đã được lập kế hoạch chu đáo, cho dù có báo quan thì cũng chỉ khiển trách mấy tên ăn mày nhưng lại để cho toàn thiên hạ biết chuyện tủi nhục của Liễu Ngọc Nhi. Nếu vậy thì sẽ để cho Vương Quân Sơn ở Thanh Châu xa xôi vỗ tay chúc mừng, đặc biệt là tiện thiếp to gan lớn mật kia!
Nghĩ đến tiện nhân đó, ánh mắt Mộ Dung Thư càng rét lạnh.
Việc này tuyệt đối có liên quan đến tiện nhân đó!
“Vâng, vậy mười tên ăn mày kia xử lý như thế nào?” Mã hộ vệ hỏi. Nghe vậy, đôi mắt của Mộ Dung Thư cành thêm rét lạnh, dù mười người này có phải là chủ mưu hay không thì nàng mặc kệ, bọn chúng dám không để ý đến sự đau đớn, thống khổ của Liễu Ngọc Nhi mà thay phiên dày vò nàng khiến nàng c.h.ế.t thảm như vậy! Nếu như mười người này có chút điểm lương tâm, sao bọn họ có thể tàn nhẫn làm nhục một nữ tử gầy yếu như Liễu Ngọc Nhi đến c.h.ế.t được?
“Đưa đến Liễu phủ giao cho Liễu Đại nhân, ta sẽ nói toàn bộ chuyện của Liễu tiểu thư cho Đại nhân biết.” Con người của Mộ Dung Thư khẽ động, trầm giọng phân phó.
Nàng biết, nếu giao mười người này cho Liễu Đại nhân, Liễu Đại nhân sẽ bảo vệ danh dự cho Liễu gia, không nghi ngờ gì là mười người này chắc chắn phải chết!
“Vâng ạ.”
Sau khi Mã hộ vệ lui ra, Hồng Lăng mắt mũi đỏ hoe đi đến cạnh Mộ Dung Thư, thương cảm nói: “Liễu tiểu thư thật đáng thương. Đến cùng là ai đối phó với Liễu tiểu thư như thế?”
Mộ Dung Thư im lặng, đôi con ngươi càng rét lạnh, sắc mặt càng trầm tĩnh.
“Lúc Liễu tiểu thư được cứu về, áo không đủ che thân, m.á.u cứ chảy không ngừng. Đại phu nhìn từ xa nói, Liễu tiểu thư sinh non. Những người đó thật sự quá tàn nhẫn mà! Liễu tiểu thư đang mang thai sao lại có thể mất hết nhân tính hại c.h.ế.t nàng?” Hồng Lăng run run vai, có chút kích động nói.
Có thai? Là con của Vương Quân Sơn! Chẳng lẽ tiện nhân kia đã sớm biết? Vì không muốn cho Liễu Ngọc Nhi có cơ hội trở mình nên mới mua sát thủ? Mộ Dung Thư cau mày, trong lòng đã có tính toán.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một nha hoàn, “Vương phi, Vương gia đến.”
Vũ Văn Mặc đến?
“Nô tì lui xuống trước.” Hồng Lăng lập tức lau khô nước mắt, biết Vương gia đến là vì có chuyện tìm Vương phi, nàng ở đây không tiện cho nên mới xin lui xuống.
Mộ Dung Thư gật đầu, “Ừ.”
Sau khi Hồng Lăng rời khỏi, Vũ Văn Mặc bước vào.
“Thần thiếp gặp qua gia.” Mộ Dung Thư liền đứng dậy phúc thân hành lễ với Vũ Văn Mặc. Nàng biết, đã trễ thế này mà Vũ Văn Mặc còn đến tìm nàng chắc chắn là vì chuyện của Liễu Ngọc Nhi. Chắc là sau khi rời khỏi đây, Mã hộ vệ đã đến gặp hắn.
Từ sau khi bước vào, Vũ Văn Mặc cứ chăm chú nhìn Mộ Dung Thư, còn nàng sau khi hành lễ liền ngồi xuống, Vũ Văn Mặc cũng ngồi bên cạnh.
“Nàng muốn nuôi dưỡng con trai của Liễu Ngọc Nhi?” Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi.
“Vâng.” Mộ Dung Thư dứt khoát nó. Dù cho Liễu Ngọc nhi có mang Hiên nhi giao cho nàng hay không thì nàng cũng sẽ chăm sóc cho đứa bé này. Trong lòng nàng không thể nào chịu đựng được cảnh Hiên nhi lưu lạc xin cơm, thậm chí trở lại vương phủ để bị tiện nhân kia ngược đãi.
Thế nhưng… Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, thấy sắc mặt của hắn cũng không có gì bất thường nên không biết hắn đang nghĩ gì. Có lẽ giữ Hiên nhi lại không phải là một lựa chọn sáng suốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến hắn.
Con ngươi của Vũ Văn Mặc lóe lên, sau khi trầm mặc nửa khắc thì mới trả lời: “Nàng đã quyết định giữ nó thì cứ giữ nhưng cả đời của nó tuyệt đối không phải là con của Vương Quân Sơn, bản Vương quyết định giữ nó chỉ vì nó là con mồ côi của Liễu Ngọc Nhi, là con nuôi của nàng.”