Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:11:40
Lượt xem: 20
Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư đang từ từ đi đến.
Dưới ánh mặt trời sáng chói, bước đi của Mộ Dung Thư bước thong dong tự tin, mỗi bước đều cực kỳ tao nhã tiêu sái, nàng mặc một bộ y phục màu trắng hoa lệ thêu hoa văn tinh xảo càng tôn lên nét phong hoa tuyệt đại nhưng không kém trong trẻo dịu dàng, búi tóc cao, cài một cây trâm ngọc màu đỏ nhìn rất kiêu sa.
Mộ Dung Thư khẽ nhíu mi.
Nhìn thấy nàng thì mọi người ai cũng kinh ngạc đến mất hồn, Nam Dương Vương phi lại có thể đến thế! Tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng lại mang vẻ tao nhã mà thế gian hiếm có đi.
“Lưu phủ có người mới qua đời? Tại sao không ai báo cho bản Vương phi?” Trong lúc mọi người đang thất thần thì lại Mộ Dung Thư quay đầu hỏi mấy nha hoàn sau lưng mình.
“Hồi Vương phi, không có ai qua đời.”
Mộ Dung Thư vờ như thở dài nhẹ nhõm, nhìn Mộ Dung Tuyết nói: “Tam muội, nếu trong quý phủ không có ai qua đời, vì sao lại mặc tang phục? Giữa ban ngày như thế này mà lại mặc tang phục khóc lóc thì sẽ làm cho người ta hiểu lầm, mà còn vô tình mang tiếng nguyền rủa nhà chồng, chẳng phải mọi người trong phủ vẫn khỏe mạnh sao?”
“Ngươi!” Mộ Dung Tuyết nghe được lời Mộ Dung Thư thì sắc mặt liền đại biến. Chủ ý của nàng không phải thế, chẳng qua là nàng muốn mượn tang phục để biểu lộ ra sự bất hạnh của mình nhưng không ngờ lại bị Mộ Dung Thư nói thành như vậy!
Quả nhiên, người vây quanh nghe thấy Mộ Dung Thư nói xong liền lên án Mộ Dung Tuyết bất hiếu.
“Vương phi, bất kể hôm nay như thế nào, trước mặt mọi người, ngươi phải trả lại cho ta một cái công đạo!” Mộ Dung Tuyết oán hận, hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện rõ sự căm phẫn.
Sau đó nàng ta lại nhìn mọi người rồi bày ra vẻ đáng thương, hai hàng lệ chảy dài trên má nói, “Xin các vị làm chứng, hôm nay ta - Mộ Dung Tuyết muốn Nam Dương Vương phi trả cho cho ta một cái công đạo! Nếu như không phải do nàng thì ta cũng không rơi vào tình cảnh bi thảm này!”
Quả nhiên lời vừa nói ra, mọi người liền bắt đầu nín thở chờ xem kịch vui, trông chờ đáp án từ phía Nam Dương vương phi.
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Mộ Dung Tuyết, thật không ngờ nàng ta lại dám đến tận nhà mà gây chuyện, có trò hay để xem rồi, Vương gia ghét nhất là bị người ta nói lung tung, nếu việc này truyền đến tai người thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì! Nàng không tin Mộ Dung Thư có thể giải quyết chuyện này êm thắm, nhìn là biết Mộ Dung Tuyết có c.h.ế.t cũng sẽ kéo theo Mộ Dung Thư !
Tứ phu nhân nhếch mắt đẹp lên, đôi môi đỏ mọng khẽ chu, có trò hay rồi! May mà sáng nay ăn không ít, nếu không sẽ chẳng đủ sức mà đứng xem kịch vui đi!
“Tam tiểu thư, nếu có chuyện sao không trực tiếp tìm Vương phi? Lại mặc tang phục gây rối? Dù sao đi nữa thì Vương phi cũng là tỷ tỷ của Tam tiểu thư, lúc còn ở phủ Tướng quân cũng rất yêu thương người, Vương phi vừa nghe nói Tam tiểu thư bị nhiễm bệnh liền phái người tặng hậu lễ, ngày nào cũng lo lắng cho Tam tiểu thư. Nhưng vì nguyên nhân gì mà Tam tiểu thư hết lần này đến lần khác lại gây hấn với Vương phi, đối với hảo ý của Vương phi cũng xem như không thấy, đến hôm nay lại chạy đến quỳ trước cửa vương phủ, luôn miệng vu tội cho Vương phi. Tam tiểu thư, người muốn gì?” Hồng Lăng lập tức tiến lên, đứng trước mặt Mộ Dung Tuyết nhìn xuống, gương mặt thanh tú đầy vẻ tiếc hận, mỗi câu nói ra đều là chất vấn.
Mộ Dung Tuyết không ngờ mình lại bị một đứa nha hoàn chỉ trích, sắc mặt liền cực kỳ khó coi, có nhiều người xem như vậy, nàng không thể để một đứa nha hoàn lớn lối trước mặt mình, thế nên lảo đảo đứng lên, trong lúc Hồng Lăng không chú ý liền vươn tay tát nàng một cái, “Ngươi có thân phận gì? Một đứa nha hoàn mà dám chỉ trích ta? Sao phủ Nam Dương Vương chẳng có quy củ gì hết vậy?”
“Lưu đại nãi nãi, người chớ khinh người quá đáng! Nếu không phải Lưu đại nãi nãi bất kính với Vương phi thì hạ nhân như chúng ta làm sao dám lớn gan như vậy? Nô tì tin tưởng bất cứ ai ở đây cũng đều thấy là Vương phi luôn luôn giữ hòa khí, ngược lại Lưu đại nãi nãi lại bức người không tha.” Thu Cúc lập tức tiến lên ôm Hồng Lăng miệng đang chảy máu, sau đó hai mắt rưng rưng, ủy khuất nhìn Mộ Dung Tuyết, vừa khóc vừa nói.
Hồng Lăng đẩy Thu Cúc ra, cúi đầu âm thầm cắn nát thịt trong miệng, m.á.u tươi liền theo khóe miệng chảy ra, khuôn mặt nàng vốn nhỏ nhắn trắng nõn, m.á.u tươi lại đỏ chói mắt, nước mắt chảy đầy trên mặt, sau khi đẩy Thu Cúc ra liền quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thư, “Là nô tì sai, chọc giận Lưu đại nãi nãi, nhưng… Nô tì cảm thấy uất ức thay cho Vương phi, người vì chuyện Lưu đại nãi nãi và Lưu Phong thiếu gia mà đêm ngày lo lắng, người còn đem nhân sâm trăm năm vốn để dành bồi dưỡng cho thân thể cũng mang đến cho Lưu đại nãi nãi, gần đây trời trở lạnh, Vương phi đã mang vài khúc vải yêu thích nhất cho Lưu đại nãi nãi, nhưng tại sao Lưu đại nãi nãi lại đối xử với Vương phi như vậy?”
Vừa nói nước mắt vừa rơi, m.á.u trong miệng không ngừng chảy, “Nhưng dù sao thì nô tì… vẫn không tuân theo quy củ, mong Vương phi trách phạt.”
Mộ Dung Thư bình tĩnh nhìn cái miệng nhỏ đầy m.á.u của Hồng Lăng, hai bàn tay trắng nõn trong tay áo khẽ động. Nàng không nói gì, thở dài một hơi nhìn Mộ Dung Tuyết đang la khóc om sòm.
Thấy vậy, trên mặt của bọn thị vệ vương phủ tràn đầy bất mãn. Mộ Dung Thư là Nam Dương Vương phi – là chủ tử của bọn hắn nhưng lại bị một thứ nữ như Lưu đại nãi nãi nhục mạ! “Lưu đại nãi nãi thật là quá đáng!” Một tên thị vệ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-68.html.]
Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Hồng Lăng, nha đầu này thật làm cho người khác ngạc nhiên đi, đúng là một nha hoàn trung thành, có thể nói ra hết những gì mà Mộ Dung Thư không thể nói!
“Vương phi, đừng trách cứ Hồng Lăng tỷ, tỷ ấy chỉ là uất ức thay Vương phi mà thôi. Nếu Vương phi muốn phạt Hồng Lăng tỷ, vậy cứ phạt luôn nô tì đi! Nô tì cam lòng bị phạt cùng tỷ ấy.” Thu Cúc nhìn lướt qua gương mặt tái xanh vì giận của Mộ Dung Tuyết, lập tức quỳ cạnh Hồng Lăng, thêm dầu vào lửa, châm ngòi thổi gió.
Mộ Dung Tuyết nhìn Hồng Lăng và Thu Cúc, sau đó lại người vây quanh đã bắt đầu chuyển sang chỉ trích mình thì tức đến bốc khói, rõ ràng là hai tiện tì kia đang diễn trò! Nha đầu Hồng Lăng là tâm phúc của Mộ Dung Thư, nàng không tin là nàng ta không biết chuyện nàng bị hãm hại nên mới phải gả cho Lưu Phong!
Bây giờ lại bày ra bộ dáng này, đúng là giả mù sa mưa mà!
Thực đáng giận!
Nàng giận đến hít thở không thông, cơn giận nghẹn trong n.g.ự.c đến nỗi mặt lúc xanh lúc đen, liền đi nhanh đến chỗ Hồng Lăng định tát thêm một cái nữa nhưng khi vừa vung tay thì đã có người giữ lại giữa không trung, nàng không hề nghĩ ngợi liền mắng: “Đồ hỗn trướng, dám động thủ với ta!”
Nhất thời, tiếng bàn tán ngưng bặt, mọi âm thanh đều biến mất.
Mộ Dung Tuyết phát hiện có chỗ không thích hợp liền ngẩng đầu nhìn, kết quả là nhìn thấy Mộ Dung Thư! Nàng liền nhíu mày, “Tại sao là ngươi?”
Mộ Dung Thư nhìn Mộ Dung Tuyết, trong lòng nàng cười lạnh nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ không thể tin cùng tiếc hận, “Tam muội, sao ngươi lại biến thành thế này? Bây giờ ngươi đã gã đi, theo lẽ thì nên giúp phu dạy dỗ con nhưng bây giờ lại vì đố kỵ mà gây chuyện! Ngươi làm như thế không chỉ là làm mất thể diện một mình ngươi mà còn làm tổn hại đến danh dự của phụ thân và mẫu thân!” Nàng thả tay, nhân lúc Mộ Dung Tuyết mất đi lý trí liền mắng to, Mộ Dung Thư vung tay tát mạnh vào mặt Mộ Dung Tuyết, so với cái tát hồi nãy còn mạnh hơn, Mộ Dung Thư che ngực, vờ đau lòng quát: “Bây giờ ta vẫn xem ngươi là Tam muội! Ngươi bất kính với ta, ta vẫn có thể niệm tình tỷ muội mà tha thứ ngươi, nhưng mà nếu ngươi tiếp tục mặc tang phục gây chuyện thì chớ trách bản Vương phi không xem trọng tình tỷ muội!”
Bốn phía lại vang lên một trận bàn tán mới, mọi người đều chê trách Mộ Dung Tuyết. Theo bọn họ thấy thì từ đầu đến giờ, quả thật đều là Mộ Dung Tuyết công kích Nam Dương Vương phi.
“Chẳng lẽ Lưu đại nãi nãi đố kỵ đến điên rồi? Nếu đổi lại là người khác, ai mà dám bất kính với Nam Dương Vương phi như thế?”
“Đúng vậy, nha hoàn của Nam Dương vương phi bị đánh thật thảm, còn chảy m.á.u kìa, mà nha hoàn đó cũng thật trung thành, xem ra là Nam Dương Vương phi bị Lưu đại nãi nãi vu tội rồi.”
Mọi người - ngươi một câu ta một câu, khắp nơi đều nhắm vào Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết lập tức hoảng sợ, má đau rát khiến nàng cắn chặt răng, oán hận nhìn Mộ Dung Thư: “Rõ ràng lúc ở phủ Rướng quân là ngươi đã hãm hại ta, để cho ta…” Nàng vừa định nói là nàng vốn nghĩ người hẹn mình là Nam Dương Vương nhưng chợt bừng tỉnh ra dù nàng có nói thì cũng không có gì để làm chứng.
Hôm nay nàng đến đây là để hủy hoại thanh danh của Mộ Dung Thư, nếu nàng sống khổ sở thì Mộ Dung Thư cũng đừng hòng được thoải mái.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cau mày, “Tam muội, nếu ngươi còn muốn giữ mặt mũi thì liền quay về Lưu phủ hầu hạ phu quân cho tốt, đừng ở đây làm xấu thể diện của Lưu phủ nữa.”
“Ha ha… Mộ Dung Thư, đừng có mà giả dối! Tại ngươi, tại ngươi hết! Đừng tưởng ta không biết ngươi hãm hại ta, hôm nay vô luận như thế nào, ngươi cũng phải trả lại công đạo cho ta! Nếu không thì ta đập đầu c.h.ế.t cho ngươi xem.” Mộ Dung Tuyết oán hận nói.
Vân Mai cùng Thanh Bình thấy tình hình không ổn liền chạy lên chắn trước mặt Mộ Dung Thư, đề phòng nhìn Mộ Dung Tuyết.
“Haizz... Tam muội, ngươi làm bản Vương phi thất vọng! Ngươi như vậy cũng khó trách Lưu công tử...” Trong mắt Mộ Dung Thư lóe lên một tia cười lạnh nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Hồng Lăng dập đầu lia lịa trước Mộ Dung Tuyết, “Lưu đại nãi nãi, lúc trước ở phủ Tướng quân, đều là Vương phi chiếu cố người, người và Lưu công tử vốn tình đầu ý hợp, nếu không tại sao lại… lén lút gặp gỡ vào ban đêm? Người đừng làm Vương phi khó xử nữa, nếu người tức giận vì nô tì động chạm đến người thì nô tì dập đầu bồi tội với người!”
“Lưu đại nãi nãi, nô tì van xin người đừng vu khống cho Vương phi nữa, làm thế thì có gì tốt cho người?” Thu Cúc vừa ngăn không để Hồng Lăng dập đầu vừa nói.