Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:11:05
Lượt xem: 25
Nàng đến phòng, vừa đẩy cửa thì mùi thơm của thức ăn đã tràn vào khoang mũi. Nàng vừa nhìn thấy Vũ Văn Mặc đã ngồi xuống và chờ nàng.
Mộ Dung Thư tiến đến.
“Thần thiếp gặp qua gia.”
Dứt lời liền ngồi xuống, đối diện Vũ Văn Mặc.
Lúc này, Vũ Văn Mặc mới ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, thấy tinh thần nàng có hơi suy sụp, liền nhíu mi, trầm giọng nói: “Bản Vương đến làm cho nàng khó chịu?”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn, mặt tươi cười, “Gia đến đây thần thiếp cao hứng còn không kịp, sao lại khó chịu chứ! Chẳng qua là trong người có hơi mệt mà thôi.”
Vũ Văn Mặc không nói thêm gì nhưng con ngươi càng thêm lạnh lẽo, hắn phất tay ra hiệu cho bọn Hồng Lăng chuẩn bị hầu hạ dùng bữa.
Chẳng biết tại sao, hai người nhìn nhau lại không nói gì, vì vậy không khí càng thêm thâm trầm, bọn Hồng Lăng đều cẩn thận hầu hạ chỉ sợ sơ ý sẽ gây ra sai lầm.
Mộ Dung Thư cúi đầu, im lặng ăn, ánh mắt lúc thì trầm tư lúc thì thất thần.
Vũ Văn Mặc thu hết mọi biểu tình của nàng vào mắt, trải qua việc mấy ngày trước, suy nghĩ của hắn đã thay đổi, các món tối nay rõ ràng là rất đẹp mắt cũng ngon miệng nhưng vì sao càng ăn lại càng cảm thấy vô vị thậm chí còn có chút vị chua.
Thúy Hồng hầu hạ bên cạnh thấy Vũ Văn Mặc không động đũa, vội vàng kinh ngạc hỏi: “Vương gia, thức ăn này không hợp khẩu vị người?” Nói xong, nàng dùng ánh mắt đầy trách cứ nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư vẫn cúi đầu nên không nhìn thấy thái độ của Thúy Hồng nhưng Hồng Lăng và Thu Cúc lại thấy nên cảm thấy bất mãn, Vương phi là chủ tử, Thúy Hồng chẳng qua chỉ là một Đai nha hoàn hầu hạ bên cạnh Vương gia, thân phận như thế nào mà lại dám dùng ánh mắt trách cứ Vương phi? Dám bất kính với vương phi chứ!
“Vương phi biết được Vương gia muốn đến dùng bữa tối tại Mai viên, liền phân phó phòng bếp chuẩn bị những món Vương gia thích ăn.” Hồng Lăng lập tức biện hộ cho Mộ Dung Thư.
Thu Cúc cũng không ưa Thúy Hồng nên phụ họa tiếp: “Vương gia cũng chưa nói là món ăn này không hợp khẩu vị, Thúy Hồng tỷ có phải đã kết luận quá sớm không?”
Thúy Hồng nghẹn lời, ngày thường ở trong phủ, hạ nhân nào nhìn thấy nàng thì cũng phải cúi người hành lễ, ngay cả Thầm trắc phi cũng có vài phần tôn trọng nàng, nguyên nhân là vì nàng đã hầu hạ cho Vương gia hơn mười năm. Không ngờ hôm nay, tuy hai nha đầu bên cạnh Vương phi này nói lời thật nhưng nó đã làm mất hết thể diện của nàng! Không có quy củ!
“Là lỗi của thần thiếp, không biết được khẩu vị của gia.” Mộ Dung Thư trong lòng đang buồn bực nên vừa rồi có hơi thất thần nhưng khi nghe được mấy lời của Hồng Lăng và Thu Cúc, liền ngẩng đầu nhìn lướt qua Thúy Hồng, quan sát thái độ bực dọc của Thúy Hồng liền nhẹ giọng nói với Vũ Văn Mặc, sau đó cũng không nhìn đến hắn nữa liền quay sang nói với Thúy Hồng: “Vẫn là Thúy Hồng thông minh, bản Vương phi làm phiền Thúy Hồng đến giáo huấn mấy bà tử lừa trên gạt dưới trong phòng bếp dùm đi”
“Vì sao? Nô tì không hiểu.” Thúy Hồng sửng sốt, vẻ không hiểu hỏi.
Mộ Dung Thư mỉm cười, nụ cười này chính là như đông đi xuân tới, băng tuyết hòa tan, xuân ý hòa hợp. “Các bà to gan dám lừa gạt bản Vương phi, nói những món này đều là món Vương gia thích nên ta mới cố ý cho bọn họ chuẩn bị. Nhưng bây giờ xem ra thì theo Thúy Hồng lại không hợp khẩu vị của gia, như vậy không phải nói mấy bà tử kia cả gan làm loạn, coi lời của bản Vương phi phân phó như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để ta vào mắt mà!”
Vô luận vị trí trong phủ của nàng có như thế nào thì cũng không tới lượt đứa nha hoàn không biết thân biết phận như Thúy Hồng xem thường! Muốn diễu võ dương oai trước mặt nàng mà! Nếu như hôm nay không đem thể diện của nàng ta kéo xuống cũng coi như cảnh cáo thì không biết sau này nàng ta sẽ còn giở trò gì sau lưng nàng.
“Nô tì… Nô…” Thúy Hồng không nói ra lời, nàng không có ngu ngốc nên hiểu rõ vừa rồi mình đã quá phận, trán liền toát mồ hôi lạnh.
“Ngươi là người hầu hạ gia dĩ nhiên hiểu rõ quy củ hơn ai hết. Để ngươi đi giáo huấn mấy bà tử là thỏa đáng nhất.” Mộ Dung Thư nói tiếp.
Câu nói nhẹ nhàng lại mang theo nụ cười ôn nhu lại khiến cho Thúy Hồng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, trước mặt Vương gia tối kỵ nhất là không có quy củ! Có mặt chủ tử ở đây, khi nào thì đến phiên hạ nhân như nàng xen mồm vào? Còn ẩn ý trách Vương phi để Vương gia chờ! Vương phi đang cảnh cáo nàng! Mặt thoắt đỏ, thoắt trắng, nhưng trong lòng lại còn một thắc mắc, rõ ràng trong lòng Vương gia thì Vương phi không quan trọng, Thẩm trắc phi mới là chủ nhân chân chính trong vương phủ, thế tại sao Vương phi còn có thể ngông cuồng như thế? Nàng cắn răng, cứng miệng trả lời: “Hồi Vương phi, là mấy người bà tử làm sai.”
Mộ Dung Thư nhướng mày, khóe môi vẫn chưa dứt cười, liếc nhìn Thúy Hồng, “Nói vậy là lỗi của bản Vương phi?” Dứt lời, liền nhìn Vũ Văn Mặc.
Thúy Hồng im lặng ninh mi nhìn Vũ Văn Mặc, trong mắt có thêm vài phần nhu tình, nàng hầu hạ cho Vương gia hơn mười năm, Vương gia nhất định biết tính tình của nàng, cho nên chắc chắn người sẽ không trách cứ mình, nhưng đôi khi quá tự tin thì sẽ nhận lại kết quả tan xướng nát thịt đi!
“Cút đi! Sau này không được xuất hiện trước mặt bản Vương!” Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư, thấy nàng vẫn giữ nụ cười nhu hòa như nước thì hàng mi càng cau chặt, còn Thúy Hồng kia mang theo ánh mắt chờ đợi cùng chút tình ý khiến hắn vô cùng chán ghét. Hắn thu hồi ánh mắt vô tình trên người Thúy Hồng, giọng lạnh như băng nói.
Thúy Hồng cả kinh, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trước mặt Vũ Văn Mặc, “Nô tì biết sai, nô tì biết sai rồi.” Nói xong, trong mắt ẩn chứa vài giọt nước mắt.
Mộ Dung Thư nhìn thấy, trong lòng không khỏi thở dài, nữ nhân trong viện này ai là không biết diễn trò? Có ai lại an phận thủ thường? Chỉ bằng nước mắt lại muốn đổi lấy sự thương hại của nam nhân, Thúy Hồng quả nhiên là hồ đồ! Ở trong mắt Vũ Văn Mặc, sợ là nàng chỉ là một hạ nhân!
“Cút!” Vũ Văn Mặc cũng lười nói liền lạnh lùng nói một chữ, trong lòng hắn đang rất tức giận, nhất là khi nhìn đến nụ cười như gió xuân trên môi Mộ Dung Thư thì lúc này lại vô cùng chói mắt!
Thúy Hồng cũng không có phạm sai lớn nhưng lại phạm phải điều cấm kỵ. Thật ra, Mộ Dung Thư chỉ định cảnh cáo để nàng hiểu được thân phận, nhưng không có là ngờ Vũ Văn Mặc lại vô tình như thế. Vì vậy, điều này là nằm ngoài dự tính của Thúy Hồng.
Thúy Hồng hầu hạ Vũ Văn Mặc hơn mười năm, hiểu rõ tính của Vương gia nên biết không thể tiếp tục ở lại nếu không thì sẽ chọc giận Vương gia. Lúc này nước mắt liền tuôn ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
“Chắc gia không đói bụng, để thần thiếp sai phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm.” Mộ Dung Thư không nhìn đến gương mặt đang cau có lạnh lùng của Vũ Văn Mặc mà ôn nhu cười nói.
“Không cần.” Vũ Văn Mặc vẫn lạnh lùng như cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-66.html.]
Mộ Dung Thư gật đầu, cũng không buồn vì sự lạnh lùng của Vũ Văn Mặc mà vẫn ôn nhu nói: “Nếu Vương gia không cần, vậy thì không cần, gia cũng đừng vì một hạ nhân không biết trên dưới mà mất vui.”
Nghe vậy, khóe miệng Vũ Văn Mặc liền co giật, nàng thật sự là biết chọc giận người khác! Nghĩ vậy, ánh mắt Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư lại sâu và tối thêm vài phần.
“Dọn hết đi! Mang ít hoa quả và trà nóng đến.” Mộ Dung Thư quay đầu phân phó cho Hồng Lăng.
Một lát sau, Hồng Lăng mang hoa quả đến rồi rót trà cho Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc uống vài ngụm trà, nhưng không động đến một miếng hoa quả nào.
Khẩu vị của Mộ Dung Thư mấy ngày nay cũng bị phòng bếp nhỏ làm kém đi. Tay nghề đầu bếp phòng bếp nhỏ không kém nói đúng hơn là vô cùng tốt nhưng lại không hợp khẩu vị nàng nên vừa rồi chỉ ăn một ít, nhưng nhìn đến mấy miếng hoa quả màu sắc rực rỡ liền ăn thêm nhiều một chút.
Hai người đều yên lặng đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình, bất tri bất giác, trời đã tối đen, bọn hạ nhân liền tiến vào thắp nến.
Dưới ánh nến lay động, Mộ Dung Thư chầm chậm ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, uể oải nói: “Gia, thần thiếp có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, có phải người…” Nên rời đi? Nên đến phòng tiểu thiếp qua đêm, mau đi đi.
Nàng còn chưa dứt lời thì đã bị Vũ Văn Mặc chặn lại, “Ừ, Vương phi hầu hạ bản Vương nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Thư còn chưa kịp mở miệng đã nghe hắn phân phó mấy người Hồng Lăng: “Đều lui xuống.”
Hồng Lăng nghe thấy Vũ Văn Mặc muốn ở lại liền cao hứng thay cho Mộ Dung Thư, nếu Vương gia ở lại thì sau này còn ai trong phủ dám nói linh tinh? Liền tươi cười lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Vũ Văn Mặc liền buông chén trả xuống, đi thẳng vào phòng trong.
Mộ Dung Thư ngây ngốc nhìn bóng lưng Vũ Văn Mặc, cau mày: Thị tẩm sao?
“Gia, thần thiếp đang quỳ nước, sợ ngài ghét bỏ.” Mộ Dung Thư đứng dậy nói với Vũ Văn Mặc, nàng không phải là trinh tiết liệt nữ, cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nếu lên giường với hắn cũng không sao nhưng không thương không yêu khiến nàng chán ghét chuyện này, nam nhân có thể lên giường với nữ nhân mà không cần yêu nhưng nàng thì không làm được.
Thân hình Vũ Văn Mặc dừng lại, dưới ánh nến m.ô.n.g lung, bóng dáng của hắn kéo thật dài, ngày thường thì hắn đã cao khoảng 1m85, giờ khắc này bóng lưng hắn phản chiếu trên tường lại làm cho người ta liên tưởng đến cây tùng đơn độc, tịch mịch trên vách đá, nhìn rất buồn!
“Vì sao?” Thật lâu sau, hắn vẫn đưa lưng về phía nàng, giọng nói trống vắng lạnh băng hỏi.
Mộ Dung Thư nhíu mi, hơn nửa khắc mới trả lời: “Thần thiếp đang quỳ nước.” Đáp án không thay đổi, ý cự tuyệt rõ ràng.
Vũ Văn Mặc chợt xoay người, con ngươi nhìn nàng chằm chằm, hàn khí quanh thân hắn liền tỏa ra khắp phòng làm cho Mộ Dung có hơi không thoải mái, khẽ nhíu mày.
Bỗng nhiên, Vũ Văn Mặc bước nhanh tới, ghìm chặt hai vai nàng nhưng nhìn đến gương mặt bình tĩnh không có một tia sợ hãi nào của nàng thì hàn băng trong mắt càng thêm dày đặc, hắn cứ như vậy lướt qua Mộ Dung Thư, không chút do dự, không nói một lời liền rời đi.
Một cơn gió lạnh ùa vào phòng khiến Mộ Dung Thư hoàn hồn, hắn cứ thế mà đi? Vì sao? Khóe môi liền nở nụ cười châm chọc, xoay người định đóng cửa lại thì thấy Hồng Lăng kích động chạy vào, kinh hoảng hỏi: “Vương phi, tại sao Vương gia bỏ đi?”
Mộ Dung Thư nhún vai, “Chắc là nhớ ra còn có chuyện quan trọng cần xử lý nên mới đi.”
“Haizz... Tại sao có thể như vậy?” Hồng Lăng tiếc hận không thôi, cơ hội tốt như vậy lại mất đi rồi.
Vũ Văn Mặc bỏ đi, Mộ Dung Thư nhẹ nhõm thở ra mà Thẩm trắc phi trong Trúc viên càng nhẹ nhõm hơn vài phần, chỉ sợ trong Nam Dương Vương phủ to lớn này, không có ai có thể đoán được tâm tư của Vũ Văn Mặc.
Còn Vũ Văn Mặc sau khi rời khỏi Mai viên cũng không đến phòng tiểu thiếp hay Trúc viên của Thẩm trắc phi mà quay về thư phòng.
Bây giờ có rất nhiều việc cần hắn giải quyết, hắn không có thời gian bận tâm nhiều chuyện, chỉ là không nhịn được nên đến Mai viên, mà nguyên nhân cụ thể là gì thì hắn không biết, cảm giác xa lạ này hắn căn bản không hiểu rõ! Giờ phút này, chỉ còn là phẫn nộ, là phẫn nộ không áp chế được.
...
Hai ngày sau, hạ nhân được phái đến Lưu phủ tặng lễ vật đã trở lại.
Vẻ mặt hạ nhân kia có vẻ khó xử, nhỏ giọng nói với Mộ Dung Thư: “Thiếu phu nhân nghe nô tài được Vương phi phái tới thế là chưa nghe giải thích đã cho người trong phủ đuổi nô tài ra, Lưu phủ đại nãi nãi còn nhắn với Vương phi…”
Mộ Dung Thư nhìn hạ nhân quần áo rách tươm lại còn dính bùn đất, nhìn rất chật vật liền cười nói: “Cứ nói đừng ngại.” Nàng thật muốn biết lửa giận của Mộ Dung Tuyết lớn đến cỡ nào.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu vẫn chưa học được tính kiềm chế thì thật đúng là quá ngu đi!
“Đại nãi nãi nói là Vương phi đừng giả bộ làm người tốt, người rơi vào tình cảnh khốn khổ hôm nay đều do Vương phi gây ra! Hôm nay cần gì phải mèo khóc chuột giả từ bi!” Hạ nhân kia dè dặt nói, sợ không cẩn thận lại chọc giận Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư giận quá hóa cười, “Ha ha ha... Không thể tưởng được là Tam muội của bản Vương phi lại biết nói văn vẻ như vậy, còn biết ví von nữa.”
Hạ nhân kia thấy Mộ Dung Thư cười, quả thực không thể tin được, bị muội muội mình nhục mạ như thế, tại sao Vương phi không tức giận? Lúc ấy hắn bị đuổi ra khỏi phủ lại nghe lời của Đại nãi nãi còn bất bình thay Vương phi nữa kìa! Vương phi tốt bụng như thế, lại bị Đại nãi nãi bôi xấu!