Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:59:08
Lượt xem: 26
Mộ Dung Thư làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Hồng Lăng, nàng cười nói: “Hầu bao thêu xong chưa?”
Hồng Lăng thở dài, kể từ khi Vương phi tỉnh lại thì cực kỳ thông minh, sao nàng lại không nghĩ ra chuyện này chứ! Haizz... Nàng bất đắc dĩ trả lời: “Khoảng nửa ngày nữa sẽ xong.”
“Nếu đêm nay Vương gia đến đây, Thu Cúc ngươi đi nói với phòng bếp nhỏ không cần chuẩn bị cơm cho ta, cứ để phòng bếp vương phủ làm vài món ngày thường Vương gia thích ăn đi.” Mộ Dung Thư ra lệnh cho Thu Cúc.
“Vâng.” Thu Cúc lĩnh mệnh lui ra.
Không lâu sau, Vân Mai liền bưng một đĩa điểm tâm vào.
“Mấy món này phòng bếp nhỏ mới nấu xong, là bánh mai hoa và bánh đậu xanh Vương phi thích ăn.”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư buông hà bao đang thêu dở xuống, vươn người, thuận tay cầm một khối bánh mai hoa đưa vào miệng, bánh vào đến miệng là tan, tay nghề của mấy bà tử càng ngày càng tốt , “Mùi vị không tệ.”
“Vương phi, người có muốn nghe chuyện của Tam tiểu thư không?” Vân Mai cúi đầu nói nhỏ bên tai Mộ Dung Thư, vẻ mặt rất vui vẻ.
Mộ Dung Thư nhướng mày, “Thế nào?”
“Sau khi Tam tiểu thư gả cho Lưu Phong, nghe nói cứ hai ba ngày là lại tranh cãi với hắn, Tam tiểu thư không thuận mắt mấy vị tiểu thiếp trong nhà, mà Lưu Phong cũng rất chán ghét sự ngang ngược của Tam tiểu thư nên liền cưới một lúc bốn người thiếp để chọc giận Tam tiểu thư, thậm chí có lúc mấy ngày liền Lưu Phong đều ở trong kỹ viện, không có về nhà, mà sau khi Tam tiểu thư biết liền mang hạ nhân tới kỹ viện quậy tưng bừng, bắt được hắn và kỹ nữ kia ngay trên giường, Lưu Phong trong cơn tức giận liền tát Tam tiểu thư một cái, sau khi hồi phủ, Tam tiểu thư cứ đòi hưu phu, mà Lưu Phong thấy Tam tiểu thư cứ ồn ào đòi hưu hắn thì cũng không thèm quan tâm, chuyện này ầm ĩ cả thành đều biết, ai cũng đang trông chờ coi rốt cuộc giải quyết như thế nào đây.” Vân Mai từ từ nói.
Không thể ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Mộ Dung Tuyết và Lưu Phong đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mấy ngày trước, khi Mộ Dung Tuyết thành thân, nàng lấy viện cớ không có đến dự, dĩ nhiên Vũ Văn Mặc cũng không đến.
Trước khi bọn họ thành thân, nàng đã đoán với tính tình của Mộ Dung Tuyết và cái nết phong lưu thành tính của Lưu Phong thì cuộc sống hôn nhân sẽ vô cùng phấn khích, không ngờ nhanh vậy đã muôn màu muôn vẻ như thế.
“Sau đó thì sao?” Mộ Dung Thư hỏi.
Vân Mai thở dài, “Cuối cùng Tam tiểu thư về phủ Tướng quân náo loạn, lại bị Tướng quân khiển trách vài câu, không cam lòng rưng rưng trở về. Nhưng mà lần này Lưu Phong thật sự tức giận, chẳng những không thèm nhìn đến Tam tiểu thư mà còn chuộc thân cho kỹ nữ kia, kỹ nữ này cũng không biết an phận, mới vào phủ đã đối nghịch với chính thất, đáng tiếc là Lưu Phong lại ra mặt bênh vực cho kỹ nữ kia, chọc Tam tiểu thư giận phát bệnh.”
“Tam tiểu thư bị bệnh?” Hồng Lăng vội hỏi.
“Nghe người ta nói là bị bệnh.” Vân Mai gật đầu, lần trước đến phủ Tướng quân, nàng đã từng gặp qua Tam tiểu thư, không thể ngờ được là một người xinh đẹp như Tam tiểu thư sau khi lấy chồng cũng gặp tình cảnh như thế.
Mộ Dung Thư gật đầu: “Sai người lấy một cây nhân sâm trăm năm trong kho của bản Vương phi đem tặng qua đó.” Bất luận như thế nào, Mộ Dung Tuyết vẫn là muội muội trên danh nghĩa của nàng, xem như cũng không đến nỗi lãng phí cây nhân sâm này.
“Vương phi… người còn định tặng đồ? Tam tiểu thư gặp ai cũng nói là Vương phi hại nàng! Nếu không phải tại Vương phi thì hôm nay nàng ta đã không phải gả cho Lưu Phong chịu khổ!” Vân Mai thấp giọng nói.
“Cái gì?” Hồng Lăng cau mày, Tam tiểu thư vẫn không có chừng mực! “Tam tiểu thư rơi vào tình cảnh này đều là gieo gió gặt bảo, sao có thể oán trách Vương phi?” Nếu không phải Tam tiểu thư khắp đối phó Vương phi, sau đó còn vọng tưởng với Vương gia thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.
Mộ Dung Thư giận quá hóa cười, “Hả? Nàng ta nói như thế?”
“Vương phi, người không giận? Bây giờ chuyện này truyền khắp các đại gia tộc trong kinh thành, gần đây Tam tiểu thư xảy ra nhiều chuyện như vậy nên cũng gây ra một ít gièm pha, tất nhiên có rất nhiều người không tin lời của nàng.” Vân Mai cẩn trọng nói, sợ Mộ Dung Thư tức giận.
Mộ Dung Thư làm sa lại quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như thế nhưng có một số việc vẫn phải làm. “Thì ra Tam muội nhớ thương bản Vương phi như thế. Một khi đã như vậy, thì ngoài cây nhân sâm này, ta tặng thêm vài khúc vải nữa, nhớ lựa màu sắc tươi tắn một chút.”
“A? Vâng.” Vân Mai rất nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ nghĩ thầm: mấy khúc vải kia nằm trong kho đã lâu rồi, tuy chất lượng rất tốt nhưng Vương phi không thích vì màu sắc quá sặc sỡ giống như màu sắc trên xiêm y của kỹ nữ thanh lâu nên Vương phi liền ném vào kho. Tại sao bây giờ lại muốn tặng cho Tam tiểu thư? Còn có cây nhân sâm trăm năm kia nữa, Vương phi cũng cho Tam tiểu thư, xem ra Vương phi thật là một người tốt! Tam tiểu thư nói người như thế mà người lại không nói gì còn đối xử tốt với Tam tiểu thư như vậy.
Hồng Lăng cố gắng nén cười, Vương phi dùng mấy khúc vải này để ám chỉ Tam tiểu thư ngay cả kỹ nữ cũng không bằng!
...
Sau khi dùng xong cơm trưa, Liễu Ngọc Nhi mang theo con đến cầu kiến.
Mộ Dung Thư nghe vậy, liền biết Tiết chưởng quỹ đã xử lý sự tình ổn thỏa, vội vàng cho người mời hai mẫu tử họ vào.
Chỉ mới mấy ngày, Liễu Ngọc Nhi đã khác đi, tuy y phục trên người không phải may từ loại vải tốt nhất nhưng là vải mới, gương mặt toát ra nét tươi cười tận trong lòng, nhìn bên cạnh Ngọc Nhi là một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi, đứa bé này da trắng noãn nà, ánh mắt sáng lại trong trẻo, mày thanh môi mọng, bộ dạng cực đẹp lại rất đáng yêu.
Nhưng làm người ta kinh diễm chính là đứa bé có một đôi mắt phượng dài đầy tà mị, lúc chuyển động mênh m.ô.n.g tựa sóng nước, nhìn rất phong lưu, khi bé nhìn thấy Mộ Dung Thư thì liền nhoẻn miệng cười, hai cái má lúm đồng tiền, lập tức g.i.ế.c người trong nháy mắt, bao gồm cả Mộ Dung Thư. ( tim của ta... oh my heart... tiểu mỹ nam... )
Mới ba tuổi lại tuyệt sắc như vậy!
Mộ Dung Thư không khỏi sửng sốt, bé con này quá mức xuất chúng! Là kết hợp của nét đẹp Liễu Ngọc Nhi và Vương Quân Sơn.
Bọn Hồng Lăng nhìn đến ngây người.
Lúc này bé con cười lại còn dùng đôi mắt phượng đầy tà mị nhìn Mộ Dung Thư rồi hành lễ theo đúng phép tắc, thân mình nhỏ nhắn uốn éo, ngọt ngào nói: “Hiên nhi tham kiến Vương phi xinh đẹp, Vương phi xinh đẹp an khang, khỏe mạnh, cường tráng.”
Mộ Dung Thư sửng sốt, đứa nhỏ này thật là đáng yêu! Vừa mở miệng đã làm cho nàng vui rồi, còn nhỏ như vậy mà đã biết lấy lòng nữ tử, không cần đoán cũng biết, tương lai thì đứa nhỏ này chắc chắn là hoa đào bay tán loạn, tiền đồ quang minh!
Liễu Ngọc Nhi nhịn không được cười nói: “Hiên nhi, nàng là Nam Dương vương phi, không phải là Vương phi xinh đẹp.”
Hiên nhi vươn cánh tay mập mạp gãi gãi đầu, nhìn Mộ Dung Thư rồi chu miệng lên, ngây thơ nói: “Rõ ràng là Vương phi xinh đẹp mà, mẫu thân, ngoài người ra thì Vương phi là nữ nhân xinh đẹp nhất mà Hiên nhi từng gặp.”
“Ha ha...” Mộ Dung Thư che miệng, cười thành tiếng nói với Liễu Ngọc: “Không ngại Hiên nhi khen ta xinh đẹp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-65.html.]
Liễu Ngọc Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, véo nhẹ chóp mũi Hiên nhi, “Nhưng phải nhớ kỹ lời của mẫu thân ở nhà, không được chạm đến Vương phi.”
“Mẫu thân, Hiên nhi đã biết.” Tiểu Hiên liền gật đầu lia lịa, sau đó giả bộ làm người lớn, nhìn Mộ Dung Thư nói: “Hiên nhi gặp qua Vương phi.”
“Ngọc nhi, ở chỗ ta không có nhiều quy củ như vậy! Hiên nhi, đến đây với ta.” Mộ Dung Thư cười nói với Liễu Ngọc Nhi rồi nói với Tiểu Hiên.
Tiểu Hiên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Nhi, thấy nàng gật đầu mới xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua chỗ Mộ Dung Thư.
Thấy bé đã đến trước mặt, Mộ Dung Thư liền ôm lấy bé, thân thể nho nhỏ lại mềm, ôm thật thoải mái, tiểu tử kia lại ngọt ngào nói: “Vương phi xinh đẹp thơm quá!”
“Tiểu thiếu gia lớn lên thật đẹp!” Mấy người Hồng Lăng đồng thời kinh hô.
“Mấy vị cô nương mới đẹp, Hiên nhi là nam tử hán, khí vũ hiên ngang, đỉnh thiên lập địa!” Thấy bọn Hồng Lăng khen bé đẹp, bé liền lên chu đôi môi hồng nộn lên, nhỏ giọng phản bác, lúc nói khí vũ hiên ngang còn rất oai phong chỉ vào mình.
Liễu Ngọc Nhi nhịn không được bật cười, nói với Mộ Dung Thư: “Đứa nhỏ này mỗi lần ai khen nó đẹp nó đều phản bác, không biết nó nghe cái từ khí vũ hiên ngang này ở đâu nữa!”
“Đúng đúng, Hiên nhi là nam tử hán.” Từ trước đến giờ, Mộ Dung Thư đều không có sức kháng cự với con nít, liền vội cười nói.
Tiểu Hiên ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, ngọt ngào ngây thơ, lại giống như thốt ra lời thề với bản thân nói: “Sau khi Hiên nhi lớn lên sẽ bảo vệ mẫu thân! Không cho người xấu thương tổn mẫu thân.”
Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Nhi đang ngồi bên cạnh, trong lòng có quyết định, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Hiên nhi, cười nói: “Có ta ở đây, không ai có thể thương tổn mẫu thân của Hiên nhi hết.”
Tiểu Hiên nhi nghe vậy, mắt phượng khẽ cong, liền đứng bật dậy hôn một cái chóc vào môi Mộ Dung Thư, “Tạ vương phi.” ( oa.. Mặc ca, nụ hôn của Thư tỷ đi òi kìa... )
Mộ Dung Thư có hơi sửng sốt.
Liễu Ngọc Nhi bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hiên nhi cười nói: “Hiên nhi, không quậy nữa.”
“Ngọc Nhi, đứa nhỏ này không giống ngươi mà lại giống ta. Thật tốt!” Mộ Dung Thư tỉnh người lại càng yêu thích, ôm chặt tiểu tử trong lòng.
“Ha ha... Đúng là không giống ta.” Liễu Ngọc Nhi che miệng cười nói.
Sau đó, Mộ Dung Thư chơi đùa cùng Tiểu Hiên một lát, thấy bé có vẻ mệt, liền sai bọn Hồng Lăng mang bé đến gian phòng cách vách nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Mộ Dung Thư và Ngọc Nhi, nụ cười trên môi cả hai đều tắt. Mộ Dung Thư nhìn Liễu Ngọc Nhi, nghiêm trọng nói, ”Ta muốn sửa án cho ngươi, không thể để ngươi mang tiếng thông dâm cả đời được.” Từ khi nhìn thấy Tiểu Hiên đáng yêu, hiểu chuyện thì ý nghĩ này của nàng càng kiên định.
Liễu Ngọc Nhi nghe vậy, thở dài một hơi, ngân ngấn lệ nói: “Thật ra, ta cũng không cần, đời này cứ thế trôi qua cũng được, nhưng từ khi trở lại kinh thành, những lời xấu xa không ngừng ập tới, Hiên nhi còn nhỏ, ta không thể để cho nó gánh chịu tất cả được, nhưng nếu ta được giải oan thì Hiên nhi sẽ phải nhận tổ quy tông, mà tiện thiếp kia cùng phụ thân nó sẽ không để ta quay về mà ta cũng quyết không trở về, đến lúc đó Hiên nhi phải rời ta để trở lại vương phủ mà tiện thiếp kia chắc chắn sẽ không để trưởng tử như Hiên nhi sống sót.”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cau mày.
“Ta không muốn Vương phi khó xử, càng không muốn liên lụy ngươi, Vương gia mặc dù không phải là danh môn vọng tộc, nhưng ngoại trừ Vương tuần phủ, thì ai cũng không dễ đắc tội. Bây giờ ta ra nông nổi này, vì Hiên nhi, ta chấp nhận nhẫn nhịn mà sống, Vương phi đừng để vì ta mà khiến mình bị tính kế.” Liễu Ngọc Nhi mỉm cười, cố gắng ngăn dòng lệ nói với Mộ Dung Thư. Từng câu, từng chữ đều suy nghĩ cho nàng.
“Ngọc nhi…”
Liễu Ngọc Nhi cắt lời nàng, cười nói: “Đừng lo lắng cho ta, bây giờ ta sống tốt lắm.” Nàng biết làm Vương phi cũng gặp rất nhiều khó khăn huống hồ Vương gia đang ở Thanh châu, xa như thế, nàng làm sao có thể để cho Mộ Dung Thư vì mình mà gặp nguy hiểm. “Hiên nhi rất hiểu chuyện, mặc dù chỉ mới ba tuổi, nhưng khi thấy ta mệt, nó liền đ.ấ.m vai cho ta, thấy ta khát liền dâng trà, có Hiên nhi ở bên, ta đã cảm thấy hạnh phúc rồi, giông bão mạnh tới đâu thì cũng sẽ qua, ta thà mang tiếng thông dâm còn hơn đưa nó về vương phủ. Vương phi, hứa với ta, đừng vì ta mà làm chuyện điên rồ.”
Mộ Dung Thư trong lòng xót xa, rõ ràng xung quanh Liễu Ngọc Nhi đều là trắc trở, tiến một bước đều cũng rất gian nan nhưng vẫn suy nghĩ cho nàng. Nghĩ lại, nàng ấy nói cũng là đúng, tội danh thông dâm của nàng ấy nếu được xóa bỏ thì chưa chắn là nàng có thể trở về vương phủ, nhưng Hiên nhi là con cháu Vương gia nên phải về nhận tổ quy tông.
“Ngọc nhi, để ta suy nghĩ thêm một chút, sẽ có cách vẹn cả đôi đường.” Mộ Dung Thư nắm tay Liễu Ngọc Nhi, giọng có chút run run nói. Hôm qua, lúc đưa ra quyết định này nàng đã quên rằng đây là cổ đại chứ không phải hiện đại, nhưng chỉ cần cho nàng thêm thời gian, trong thời gian ngắn nhất nàng sẽ nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.
Liễu Ngọc Nhi lắc đầu cười: “Vương phi, hứa với ta, đừng xen vào chuyện này. Ta biết ngươi làm Vương phi cũng không dễ dàng gì, từng cử chỉ, từng hành động đều bị người ta nhìn đến. Cuộc sống bây giờ của ta rất tốt, sau này chỉ cần rảnh rỗi ta sẽ đến thăm ngươi, chỉ cần tỷ muội chúng ta đều còn sống đã là điều tốt nhất rồi không phải sao?”
Mộ Dung Thư nhíu mi.
Liễu Ngọc Nhi vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, “Ra ngoài đã lâu nên ta cũng muốn quay về nếu không trời lại tối.”
Lúc này, Hồng Lăng đã ôm Hiên nhi vẫn còn ngủ bước vào phòng.
Liễu Ngọc Nhi liền bước đến ôm lấy tiểu Hiên từ tay Hồng Lăng sau đó khẽ nói: “Hiên nhi, chúng ta phải về, mau cáo từ Vương phi.”
Bàn tay bụ bẫm trắng noãn của Tiểu Hiên dụi mắt mấy cái, nhìn Mộ Dung Thư ngọt ngào nói: “Vương phi xinh đẹp, Hiên nhi phải về rồi, Hiên nhi sẽ nhớ người lắm!”
Mộ Dung Thư mỉm cười, “Ta cũng sẽ nhớ Hiên nhi.”
Liễu Ngọc Nhi nhìn Mộ Dung Thư, gật đầu cười đến mắt cũng híp thành đường chỉ để Mộ Dung Thư tin là cuộc sống hiện tại của nàng thật sự rất tốt.
Mộ Dung Thư nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng, trong lòng lại dâng lên một sự đau đớn không tả được.
Nàng vẫn đứng như vậy, cau chặt mày, không biết đã đứng bao lâu cho đến khi Hồng Lăng gọi nàng một tiếng: “Vương phi.”
“Hả?”
“Vương gia đang chờ người để cùng dùng cơm, bọn nô tì đã dọn cơm xong.” Hồng Lăng nhẹ giọng nói, nàng lo lắng nhìn Mộ Dung Thư, Vương phi bị sao vậy? Lại thất thần nhìn theo bóng lưng của Liễu tiểu thư lâu như vậy?