Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:58:38
Lượt xem: 22

Nàng tin chắc là Vũ Văn Mặc sẽ không bỏ nàng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng vừa mới giúp hắn giải quyết một vấn đề khó khăn, nhưng nếu chỉ vì nàng không đồng ý để Hồng Lăng làm thiếp mà hắn thẹn quá giận, lấy tội đố kị mà bỏ nàng thì sao?

Trong mắt Vũ Văn Mặc lóe lên, hắn nhìn Mộ Dung Thư, lạnh giọng nói: “Không được ăn nói lung tung!” Lại nhìn Thẩm trắc phi, trong mắt đầy giận dữ còn mang theo ý cảnh cáo.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày, ôn nhu nói: “Do thần thiếp nhất thời hồ đồ, xin gia đừng để để ý.”

Thẩm trắc phi nhìn vẻ mặt của Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc, vội vàng ho nhẹ một tiếng để che dấu sự chua xót và đau đớn trong lòng, xấu hổ nói: “Tỷ tỷ nói vậy làm gì, muội chỉ đùa một tí, nếu tỷ luyến tiếc Hồng Lăng, vậy để muội chọn người khác.”

Thẩm trắc phi hiểu vừa rồi mình có hơi nóng nảy, tuy nam nhân để ý nhất là thê tử không rộng lượng nhưng phản ứng của Mộ Dung Thư làm nàng thật bất ngờ. Mà Vương gia rõ ràng không muốn nói về đề tài này, mà quan trọng nhất là hắn sẽ không bỏ Mộ Dung Thư, nguyên nhân rất đơn giản, Mộ Dung Thư là nữ nhi của Đại tướng quân.

Bất quá... Nàng có thể nhìn thấy được là hắn không còn lạnh nhạt, vô tình với Mộ Dung Thư như lúc trước, trong mắt hắn dường như có chút cảm xúc khó nắm bắt được.

“Xem ra vì gia nạp thiếp là chuyện phải làm, nếu không muốn bị người dèm pha, thì phải rộng lượng, như vậy đi, Tú Ngọc hầu hạ bên người muội cũng không tệ, so với Hồng Lăng còn tốt hơn nữa.” Mộ Dung Thư vươn bàn tay được bảo dưỡng tỉ mỉ cầm lấy ly trà, nhấp một ngụm rồi nói.

Tú Ngọc đứng bên cạnh Thẩm trắc phi nghe vậy thì sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, âm thầm cắn răng nhìn Mộ Dung Thư, đây là Vương phi dùng chiêu 'gậy ông đập lưng ông', lúc nàng thu lại ánh mắt thì lại vô tình nhìn lướt qua gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc của Vũ Văn Mặc, tai nàng liền đỏ ửng.

Thẩm trắc phi chưa phát hiện ra sự thay đổi của Tú Ngọc, nhưng vừa lúc Mộ Dung Thư ngẩng đầu, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, khóe môi mang ý cười liếc nhìn Tú Ngọc.

“Muội đã sớm định mối hôn sự cho Tú Ngọc, sang năm nó sẽ lập gia đình, muội sẽ ghi nhớ chuyện này, từ từ chọn người thích hợp sau vậy.” Thẩm trắc phi cũng không có kích động, hình như đã sớm đoán được Mộ Dung Thư sẽ nói như vậy.

Mộ Dung Thư nhíu mày, xoay người nói với Hồng Lăng: ”Một lát nữa, ngươi đến phòng bếp nhỏ hỏi chiều nay ai đã nấu canh, bản Vương phi muốn ăn canh chua cay chứ không phải canh chua, sao chỉ chua không có vị cay!”

“Vâng ạ.”

Sắc mặt Thẩm trắc phi lúc trắng lúc hồng, vừa rồi nàng đã phạm sai lầm, bây giờ vạn lần không nên tiếp tục, huống hồ nàng cũng không muốn nạp thiếp cho Vương gia, nàng dè dặt đánh giá thần sắc của Vũ Văn Mặc rồi mới múc một chén canh cho hắn.

Lúc chén canh được đặt trước mặt Vũ Văn Mặc, vài lát ớt nằm trên mặt canh lọt vào mắt hắn, hắn lại nhìn thoáng Mộ Dung Thư, thấy vẻ mặt không sao của nàng thì đôi mắt lạnh như băng của hắn có chút tức giận, liền dùng tay hất chén canh xuống đất.

Chén canh vỡ tan, nước canh b.ắ.n vào y phục của Thẩm trắc phi, nàng ta sợ hãi, trong lòng rất hối hận, cũng không lau đi nước canh dính trên y phục mà chỉ nhìn Vũ Văn Mặc, thanh âm có hơi run run, “Gia?”

Lông mi của Mộ Dung Thư khẽ động, thần sắc vẫn như cũ.

Vũ Văn Mặc cau mày, trầm mặc không nói nửa câu liền xoay người rời đi.

Khi đi qua Thẩm trắc phi, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của nàng, Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói: “Về sau không được nhắc lại việc này!”

Vũ Văn Mặc nén giận mà đi, vì nguyên nhân gì thì cả Mộ Dung Thư cùng Thẩm trắc phi đều có thể nhìn thấy một chút đáp án ở trong mắt đối phương.

Hai người cúi đầu, im lặng tiếp tục dùng cơm. Thẩm trắc phi cảm thấy thức ăn trong miệng thật vô vị, thật ra mấy món này hương vị cũng không tệ nhưng qua chuyện vừa rồi thì món ăn trong miệng trở nên đắng chát, tuy bình thường thì Vương gia cũng không có nhiệt tình với nàng, ngay cả khi ở trên giường cũng khá lạnh nhạt nhưng nàng cho rằng đó là bản tính nên mới đối với thê thiếp lạnh nhạt như thế, nhưng hôm nay, hắn có chút khác thường.

Mộ Dung Thư vẫn ăn ngon lành, dù sao tay nghề nấu ăn của mấy bà tử này ngày càng tiến bộ, tuy hương vị không so được với thức ăn do chính tay nàng làm nhưng cũng có tệ đâu, mà ngày ấy trong thư phòng, ánh mắt của Vũ Văn Mặc đối với nàng đã có sự thay đổi nhưng với nàng mà nói chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì! Hôm nay nàng lại làm cho hắn chán ghét.

“Nghe nói là tỷ tỷ nấu ăn rất ngon, chắc mấy bà từ này là do tỷ chỉ dẫn đúng không?” Cuối cùng Thẩm trắc phi cũng không nuốt trôi nữa, liền ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư cười hỏi.

“Bản Vương phi chỉ biết làm mấy món mà thôi, nhóm bà tử để ý nên nhớ kỹ cách làm! Nếu như Thẩm trắc phi thích, mai mốt cứ thường xuyên đến đây.” Mộ Dung Thư cười trả lời.

Thẩm trắc phi đứng dậy hành lễ với Mộ Dung Thư, “Muội tạ ơn tỷ tỷ nhưng ngày ngày đến ăn cơm thì chắc tỷ cũng sẽ cảm thấy phiền, không bằng muội để bà tử của Trúc viên đến đây học cách nấu vài món, đến lúc đó muội vừa được ăn ngon vừa không làm phiền tỷ tỷ.” Nàng muốn làm cho rõ ràng, là món ăn của Mai viên hấp dẫn Vương gia, hay là… chủ nhân của Mai viên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-63.html.]

Nghe vậy, Mộ Dung Thư khép hờ mắt, nàng liền hiểu mục đích của nàng ta, “Được.” Nàng ta muốn dùng mỹ thực để giữ chân Vũ Văn Mặc, thật sự không một phút giây nào quên nghĩ đến Vũ Văn Mặc.

“Vậy thì muội tạ ơn tỷ tỷ.” Thẩm trắc phi tươi cười nói, làm gì mà sắc mặt kinh hoàng, giận dữ ban nãy nữa, trong lòng nàng rung lên một hồi chuông cảnh báo, nếu không muốn bị Vương gia chán ghét, chỉ có thể như vậy một lần, tuyệt đối không có lần hai.

Sau khi Thẩm trắc phi rời đi, Hồng Lăng nhíu mày nói: “Thẩm trắc phi nhất định là muốn dùng mỹ thực để giữ chân Vương gia, nếu Vương phi không đồng ý thì tốt biết bao nhiêu.”

“Nàng muốn học cứ để nàng ta học, phủ Nam Dương Vương to như vậy cũng đâu thiếu đầu bếp.” Mộ Dung Thư nhún vai nói.

Vì Vũ Văn Mặc mà ra sức như vậy, chẳng lẽ Thẩm trắc phi không cảm thấy mệt? Nhưng đáng nói là nàng có thể nắm được trái tim của Vũ Văn Mặc vĩnh viễn không?

Nụ cười của Mộ Dung Thư lại có thêm vài phần nghiền ngẫm, nàng khép mắt để che dấu cảnh giác, Thẩm trắc phi không phải là Đại phu nhân, tiếp theo nàng ta chắc chắn sẽ phản công.

“Vương phi, mẫu thân nô tì hết bệnh rồi, đây là trứng vịt muối do đích thân mẫu thân tự tay ướp gia vị, còn có trứng gà so, mẫu thân sai nô tì mang đến biếu Vương phi.” Vân Mai mang theo hai cái giỏ lớn, cao hứng chạy vào phòng nói với Mộ Dung Thư.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cùng Hồng Lăng đồng thời nhìn sang.

Chỉ thấy hai cái giỏ lớn tràn đầy trứng gà và trứng vịt, Vân Mai vui vẻ chạy vào, Hồng Lăng thấy thế liền đến cầm giúp nàng một giỏ.

“Trứng vịt muối? Còn có trứng gà so?” Mộ Dung Thư cười hỏi.

“Đúng vậy, trứng vịt muối là do chính tay mẫu thân nô tì ướp gia vị, trứng vịt vừa béo lại không mặn, trứng gà so cũng là gà do nhà nô tì nuôi, mẫu thân nói nó rất bổ dưỡng, nói nô tì phải biếu cho Vương phi để cám ơn Vương phi đã cứu muội muội của nô tì.” Vân Mai cười ngây ngây ngô ngô nói.

Mặc dù mấy thứ này không đáng tiền, nhưng là một phần tâm ý của nhà Vân Mai.

“Ya. A. A..! Trứng vịt này lớn quá đi.” Hồng Lăng nhìn thấy từng cái trứng vịt đều to cỡ trứng ngỗng hơn nữa còn rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết mẫu thân của Vân Mai đã tốn rất nhiều tâm tư.

“Vân Mai, thay bản Vương phi cám ơn Đại nương.” Mộ Dung Thư lập tức nói, không ngờ mẫu thân của Vân Mai lại là người biết trước biết sau, còn tặng nhiều quà như thế, nàng biết rõ gia đình Vân Mai cũng không giàu có, mà mớ trứng này cũng xem như là một tài sản có giá trị trong nhà nhưng bây giờ lại mang tặng cho nàng, vốn đã gặp quá nhiều người vô tình, không ngờ có ngày còn có thể gặp được những người chất phác thuần lương như thế. Việc này nàng chỉ tiện tay mà làm nhưng lại có thể thay đổi được vận mệnh của muội muội Vân Mai, khiến cho họ mang ơn.

Lễ vật tuy không quý hiếm nhưng tâm ý tràn đầy làm trong lòng Mộ Dung Thư cũng làm cho xúc động.

“Không dám, không dám, Vương phi, cả nhà nô tì phải cảm tạ Vương phi mới đúng. Nếu như không có Vương phi, muội muội nô tì đã sớm hương tan ngọc nát, nhà không có gì chỉ dám mang một ít thứ không đáng tiền này biếu cho Vương phi.” Vân Mai vội vàng lắc đầu, không dám nhận lời cảm ơn của Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư cười khẽ, thôi không cám ơn nữa, “Bây giờ muội muội của ngươi như thế nào?”

“Mẫu thân có đến thăm, thân thể muội muội đã tốt hơn nhiều rồi. Đỗ thiếu nãi nãi cũng không còn làm khó muội muội nữa.” Vân Mai nhếch môi, cười nói.

“Vậy là tốt.” Mộ Dung Thư gật đầu, chỉ cần Đỗ thiếu nãi nãi kiêng kị Đỗ lão gia, như vậy muội muội Vân Mai sẽ bình an vô sự sống trong Đỗ phủ.

Hồng Lăng cười nói: “Mớ trứng này cũng đủ cho Vương phi ăn một hai tháng đó nha.” Mẫu thân Vân Mai rất thành ý, dùng cả hai cái giỏ thật to để đựng đầy trứng.

“Mẫu thân nói nô tì phải tận tâm hầu hạ Vương phi, không được cãi lời Vương phi.” Vân Mai dùng khuôn mặt đáng yêu tươi cười nói với Mộ Dung Thư.

Trong lòng Mộ Dung Thư ấm áp, nhìn Hồng Lăng và Vân Mai nói: “Các ngươi kêu Thu Cúc và Thanh Bình vào đây, bản Vương phi có việc muốn nói.”

“Vâng.” Hồng Lăng cùng Vân Mai liền vội chạy ra ngoài.

Lát sau, bốn người đã xuất hiện đầy đủ, “Vương phi.” Bốn người đồng thanh nói.

 

Loading...