Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:58:08
Lượt xem: 19
"Lúc nãy nó cũng ầm ĩ muốn tới gặp ngươi, nhưng đến lúc đi lại ngủ mất. Chút nữa ta về chắc nó sẽ buồn bực cho xem." Liễu Ngọc Nhi khẽ cười nói, hình ảnh của đứa con trai mếu máo đang liền hiện lên trước mắt.
Sau đó hai người lại nói về chuyện xấu của đứa nhỏ làm Mộ Dung Thư cười không ngừng, cũng luôn miệng nhắc nhở lần sau phải dắt theo đứa nhỏ, Liễu Ngọc Nhi cũng cười đồng ý.
Sau đó, hai người lại tán gẫu, nụ cười trên mặt Liễu Ngọc Nhi ngày càng nhiều, mà Mộ Dung Thư cũng cố gắng tránh nói đến chuyện thương tâm của nàng.
Càng nói chuyện, Mộ Dung Thư càng thích Liễu Ngọc Nhi, tuy tuổi còn nhỏ lại phải trải qua lắm tang thương nhưng lại có dũng khí đứng lên làm lại cuộc đời, nói một hồi có thể hiểu nàng chỉ hy vọng có thể dùng hết sức lực để cho đứa nhỏ của mình sống thoải mái hơn mà thôi.
Điểm quan trọng nhất là nàng thật tâm mong Mộ Dung Thư có một cuộc sống tốt, lúc cùng cực nhất vẫn không đến tìm nàng, chỉ chờ khi gió yên sóng lặng mới xuất hiện.
Nàng là một nữ tử có lòng tự trọng rất cao, trong lúc bản thân lâm vào cảnh như vậy thì vẫn lựa chọn tự mình đối mặt cũng không cầu xin sự giúp đỡ của ai. Tuy nhà nương đã bỏ mặc nàng nhưng nàng vẫn kiên cường như cũ, bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, Mộ Dung Thư nhìn ra trong nét tươi cười của nàng vẫn ẩn chứa quá nhiều tiếng thở dài.
Sau khi nàng ra về, Hồng Lăng liền không nhịn được nữa rơi nước mắt, "Sao ông trời lại có thể nhẫn tâm với Liễu tiểu thư như vậy. Người tốt như tiểu thư lại phải chịu bất hạnh thế này."
"Thật ra như nàng ấy cũng tốt." Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói, trong thời này, nữ nhân không có nam nhân để dựa dẫm sẽ bị khinh thường, nhưng bây giờ cuộc sống của Liễu Ngọc Nhi tuy có gian khổ nhưng lại an tĩnh, trải qua nhiều chuyện đau đớn như vậy, nàng thật lòng mong Liễu Ngọc Nhi trải qua một cuộc sống yên bình.
"Chỉ thương cho tiểu thiếu gia, tuổi nhỏ như thế mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như sau này lớn lên, biết cha mình sủng thiếp diệt thê, không nhận mình là con còn bị cho là tạp chủng, không biết nó sẽ thế nào?" Hồng Lăng lại thở dài rồi nói.
Mộ Dung Thư nhíu mày, nhớ tới vừa rồi Liễu Ngọc Nhi mặc y phục, liền nói với Hồng Lăng: "Ngày mai ngươi xuất phủ, đến hẻm phía đông, nhìn xem tình cảnh hiện giờ của Ngọc Nhi, nếu có gì khác lạ, lập tức quay về bẩm báo cho ta."
Bất luận là thế nào thì Liễu Ngọc Nhi vẫn là bạn tốt nhất của Mộ Dung Thư trước kia, huống hồ nàng lại là người đáng để trợ giúp, Mộ Dung Thư sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Vâng." Hồng Lăng lập tức trả lời.
"Hai ngày nay Vân Mai có hơi kỳ lạ, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?" Mộ Dung Thư nhìn ra ngoài cửa, thấy Vân Mai đang thất thần đứng bên cạnh cửa, liền trầm giọng hỏi.
Hồng Lăng lắc đầu, cũng nhìn Vân Mai nói: "Chưa từng thấy qua nàng như thế này, chỉ sợ là trong nhà xảy ra chuyện. Đã nhiều ngày, mỗi đêm ngủ nàng ta đều gặp ác mộng, phải có người kêu lớn mới tỉnh lại, bọn nô tì cũng có hỏi nhưng nàng lại kiên quyết không nói hoặc là sẽ khóc, nếu không thì nói là nhớ nhà hoặc lo lắng cho bệnh tình của mẫu thân."
Mộ Dung Thư gật đầu, sợ là chuyện không đơn giản như vậy, "Chắc trong nhà đã xảy ra chuyện."
Đêm đó, Mộ Dung Thư dùng xong cơm liền định đi ngủ thì Vân Mai xông vào.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vừa vào liền quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thư cầu xin: "Xin Vươngphi cứu muội muội của nô tì!"
"Chuyện gì xảy ra? Đứng lên rồi nói. Hồng Lăng, đỡ nàng đứng lên." Lúc Vân Mai xông vào, Mộ Dung Thư liền ngồi dậy, nhíu mày nhìn Vân Mai.
Hồng Lăng liền dìu Vân Mai dậy, nàng đã khóc không thành tiếng, Vân Mai khóc khôngngừng, thân mình run rẩy, nàng đã cùng đường mới đến cầu xin Vương phi giúp đỡ.
"Mấy ngày trước, nô tì về nhà chăm sóc mẫu thân, sau khi nhìn thấy nô tì, bệnh của mẫu thân đã đỡ hơn một nửa, sau đó uống thêm mấy thang thuốc thì gần như khỏi hẳn, nhưng trước khi nô tì hồi phủ thì muội muội lại xảy ra chuyện, hơn một tháng trước, muội muội nô tì giặt áo bên bờ sông nhất thời cao hưng liền hát một khúc, vừa lúc Đỗ thiếu gia đi ngang qua, liền cho người bắt muội muội nô tì đến rừng cây cạnh bờ sông bất chấp muội ấy phản kháng hay cầu xin mà… vũ nhục…"
"Muội ấy mất đi trong sạch, chỉ có thể gả cho Đỗ thiếu gia làm thiếp. Ai ngờ, mới vào Đỗ phủ, tuy Đỗ thiếu gia không sủng hạnh nhưng một tháng sau muội ấy phát hiện mình đã mang thai, vốn tưởng rằng có thể trải qua ngày yên bình, ai ngờ lại bị chính thê của Đỗ thiếu gia hãm hại sẩy thai, muội muội nô tì gặp chuyện đau lòng này, hai ngày sau, chínhthê của Đỗ thiếu gia lại nói muội ấy không tôn trọng nàng nên sai người nhốt muội ấy vào phòng chứa củi, muội ấy vừa sinh non, mà phòng củi lại ẩm ướt, nếu cứ như vậy thì khôngít ngày nữa muội ấy chắc chắn sẽ mất mạng, may là có hạ nhân trong Đỗ phủ lén nói cho nô tì biết nếu không muội ấy sẽ c.h.ế.t thảm."
Vân Mai càng nói càng nóng nảy hơn cũng sợ hãi. Đỗ thiếu gia như vậy thì người người trong kinh thành ai mà không biết, hắn đã chiếm được thân thể của muội muội thì còn quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của muội ấy làm gì! "Vương phi, xin người cứu muội muội của nô tì! Nô tì xin người!" Dứt lời, nàng liền hướng Mộ Dung Thư dập đầu liên tục, chỉ trong chốc lát mà trán nàng đã đỏ một mảnh.
Nghe Vân Mai nói xong, Mộ Dung Thư từ từ nhíu mày, chuyện này lại dính dáng đến Đỗ gia. Tuy Đỗ gia là kinh thành thủ phủ, còn có liên hệ với các đại gia tộc và quan viên, nàng làkhông thể nào tự mình đến Đỗ gia, làm mưa làm gió chỉ để cứu một thiếp thất.
Hồng Lăng lau nước mắt cho Vân Mai rồi nói: "Đừng khóc nữa."
"Đỗ gia cũng không phải là phủ Nam Dương Vương, việc này không dễ giải quyết." Mộ Dung Thư khẽ nói, bây giờ nàng ở Nam Dương Vương phủ, tuy thân phận của nàng là Nam Dương Vương phi tôn quý nhưng lại không thể thò tay vào chuyện gia sự của người khác, thế mới nói, chuyện này không dễ giải quyết.
Vân Mai nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, các vệt xanh tím trên trán cũng rất dọa người. "Vậy nô tì phải làm sao bây giờ? Muội muội của nô tì hiện giờ cực kỳ suy yếu, nếu còn nằm trong phòng củi thì chỉ còn chờ c.h.ế.t mà thôi!" Vân Mai nói nha hơn, thanh âm hơi cao.
Mộ Dung Thư nhíu mày.
Hồng Lăng nói: "Vân Mai, ngươi có sốt ruột cũng không thể nói chuyện với Vương phi như thế! Hơn nữa chuyện ngươi cầu vốn không dễ giải quyết, muội muội ngươi đang ở Đỗ gia chứ không phải phủ Nam Dương Vương, ngươi là đang làm khó Vương phi?"
Vân Mai tỉnh ngộ, hối hận nhìn Mộ Dung Thư, "Nô tì sai rồi, nô tì không nên bất kính với Vương phi, nô tì quá nóng nảy! Xin Vương phi tha thứ." Từ trước đến nay, Vương phi đối xử với nàng rất tốt, chưa từng la mắng, nhưng giờ nàng lại vì chuyện của muội muội mà làm Vương phi khó xử, nàng không nên làm vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-61.html.]
Nhưng quả thật nàng không có cách nào, Vân Mai vừa ngừng lệ thì nước mắt lại tràn mi, nàng nói tiếp: "Vương phi đừng khó xử, bây giờ chỉ còn cách chờ xem số phận của muội muội nô tì ra sao thôi, hy vọng Đỗ thiếu nãi nãi có thể phát thiện tâm, tha cho muội muội nô tì một mạng."
"Cũng không phải không có cách." Mộ Dung Thư thở dài nói, vẫn là nàng mềm lòng, dẫu biết rõ nếu nhúng tay vào việc này sẽ có chút phiền phức tìm đến nhưng nước mắt cùng thân tình của nha đầu Vân Mai đã làm nàng cảm động, thôi cứ xem như làm việc thiện đi!
Vân Mai và Hồng Lăng nghe vậy, mở to mắt, không thể tin nhìn Mộ Dung Thư. Nàng khẽ cười nói: "Nhưng bây giờ đã tối rồi, không làm gì được. Ngươi ráng chờ một đêm?"
"Nô tì tạ ơn Vương phi! Nô tì tạ ơn Vương phi!" Vân Mai quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu cảm tạ, sau mới ngẩng đầu, vui sướng đến trào nước mắt, trong lòng hoan hỉ nhảy nhót, muội muội được cứu rồi! Muội muội được cứu rồi!
"Đừng có dập đầu nữa, nếu cái mặt này mà bị hủy thì bản Vương phi cũng không cho phép ngươi cả ngày lượn lờ trước mặt ta, mắc công ta chướng mắt." Mộ Dung Thư trêu ghẹo.
Vân Mai nín khóc liền mỉm cười, đang muốn tiếp tục dập đầu lại nghĩ đến lời của Mộ Dung Thư, liền nói: "Nô tì sẽ không hủy dung, nô tì sẽ không làm Vương phi chướng mắt. Nô tì còn phải hầu hạ Vương phi suốt đời." Đây không phải là lời nói trong lúc nhất thời mà là lời hứa hẹn, là một lời thề! Vì thế, sau đó, dù nàng mất đi trong khi tuổi hoa đương sáng lạn, thân thể vĩnh viễn chôn sâu dưới lòng đất, nhưng nàng tuyệt không oán không hối.
Hồng Lăng lại nâng Vân Mai dậy một lần nữa, "Nha đầu kia, là ngươi có phúc mới gặp chủ tử như Vương phi, nếu là người khác, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được,không biết chừng mực gì cả, mau rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi."
"Dạ, Hồng Lăng tỷ." Vân Mai cười nói, rồi nói với Mộ Dung Thư: "Nô tì không làm phiền Vương phi nghỉ ngơi, nô tì cáo lui."
Khi nàng ra ngoài, Hồng Lăng liền thu lại nét cười trên mặt, "Muội muội của Vân Mai quả thật đáng thương, nhưng đây là vấn đề khó giải quyết, nghe nói, chính thất của Đỗ thiếu gia thủ đoạn tàn nhẫn, đã có rất nhiều thê thiếp chết trong tay nàng rồi." Nàng định khuyên Vương phi không nên dính vào chuyện này, dù sao đây là chuyện của Đỗ phủ, không dễ dàng nhúng tay vào.
Dĩ nhiên là Mộ Dung Thư biết tâm tư của Hồng Lăng, khi xảy ra bất cứ chuyện gì, nha đầu này cũng đặt nàng ở vị trí ưu tiên, thà có lỗi với người khác nhưng nhất định phải bảo vệ nàng. Nàng cười nói: "Không sao đâu, bản Vương phi đã có chủ ý."
Nghe nàng nói chắc chắn như vậy, Hồng Lăng cũng yên tâm.
Sáng hôm sau, dùng xong điểm tâm Mộ Dung Thư liền trang điểm rồi đến Bắc uyển.
Đại phu nhân đang ngồi thêu ở trong phòng, nghe hạ nhân báo Vương phi đến liền nhất thời cả kinh, Vương phi tới làm gì? Từ chuyện lần trước, nàng luôn trốn tránh Vương phi, khôngdám gặp Vương phi, chỉ sợ nàng ta lại tìm ra sơ hở của nàng.
Nhưng bây giờ nàng đã ngoan ngoãn ở tại Bắc uyển chờ đến khi Vương phi và Thẩm trắcphi đấu nhau đến sống c.h.ế.t thì là nàng sẽ xuất hiện một lần nữa. Nàng tin tưởng với nhan sắc xinh đẹp của mình sẽ giành được sự sủng ái của Vương gia, cũng nhân đó mà có một đứa con.
Nhưng tại sao Vương phi lại đột nhiên đến đây? Nàng vội nói với người thông báo: "Ta với ngươi cùng nghênh đón Vương phi."
Lúc này Mộ Dung Thư mới đi đến trước cửa phòng thì cửa phòng liền bật mở, Đại phu nhân vội vàng chạy ra nghênh đón Mộ Dung Thư, "Nô tì tham kiến Vương phi."
"Đại phu nhân không cần đa lễ, lần này bản Vương phi tới tìm ngươi chỉ muốn uống trà, tán gẫu." Mộ Dung Thư mỉm cười, dịu dàng nói.
Trong lòng Đại phu nhân chấn động, Vương phi có ý gì? Nàng không tin Vương phi đến đây chỉ để uống trà nhưng trên mặt không hề lộ ra chút nghi ngờ nào, liền gật đầu đáp: "Nô tì vô cùng vinh hạnh." Nói xong liền đi trước dẫn đường vào phòng.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thư đến Bắc uyển, cảnh trí nơi này cũng không tệ, tuy khôngso được với Trúc viên, nhưng lại có một phong vị khác, thật đúng là nơi thích hợp cho tiểuthiếp ở.
Vào trong phòng Đỗ Khả, hai mắt Mộ Dung Thư tỏa sáng, không hổ danh là con gái nhà phú thương, mỗi vật bài trí trong phòng đều có giá trị xa xỉ, trách không được Thẩm trắc phikhông dám động đến Đại phu nhân, chỉ sợ Thẩm trắc phi cũng phải nể mặt Đỗ gia vài phần.
Đại phu nhân trong lòng thấp thỏm không thôi, đoán mục đích của Mộ Dung Thư đến đây là gì nhưng đoán mãi cũng chẳng ra, nhìn thấy Mộ Dung Thư đang đánh giá bài trí trong phòng thì càng hồi hộp, chẳng lẽ Mộ Dung Thư sẽ dựa vào mấy thứ này mà bắt bẻ mình?
Đang lúc nàng lo lắng, thì Mộ Dung Thư cười cười, gật đầu nói: "Khiếu thưởng thức của Đại phu nhân quả nhiên cao nhã, bài trí trong phòng đều không tầm thường."
"Chỉ là vài vật thô xỉ chứ nô tì làm gì mà biết thưởng thức, nếu luận về thưởng thức thìkhông cách nào so được với Vương phi." Đại phu nhân dè dặt trả lời.
Mộ Dung Thư quay lại, nắm lấy tay nàng, kéo đến ngồi rồi tươi cười ôn hòa nói: "A, tay muội thật lạnh, có phải nhiễm bệnh? Sao không chịu gọi đại phu đến xem."
"Từ nhỏ tay nô tì đã lạnh, nhọc Vương phi lo lắng." Đại phu nhân vội trả lời, Mộ Dung Thư càng ôn nhu, còn xưng tỷ muội thì nàng càng sợ, có c.h.ế.t nàng cũng không quên cái ngày nàng bị Mộ Dung Thư đùa bỡ trong tay, miệng thì cười nhưng lại g.i.ế.c người lúc nào khônghay, không biết hôm nay Mộ Dung Thư lại muốn giở trò gì.
"Thì ra là như vậy, để bản Vương phi sai người đưa đến một cái lò sưởi tay cho muội, cái này ta dùng đã lâu, rất ấm áp." Mộ Dung Thư rất quan tâm nói.
Nhưng nàng càng như thế, Đại phu nhân lại càng thêm e ngại.
"Sao nô tì dám lấy lò sưởi của Vương phi, huống hồ lại là vật Vương phi đã dùng quen, tay nô tì trước giờ vẫn vậy, dù có ôm lò sưởi tay hàng ngày thì cũng chẳng có hơn gì, nên khôngdám đoạt đồ vật ưa thích của người." Đại phu nhân từ chối, đùa sao, còn chưa biết mục đích của Mộ Dung Thư là gì thì làm sao nàng dám nhận.