Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:57:53
Lượt xem: 14

"Cho mời nàng vào." Mộ Dung Thư vội vàng nói.

Liễu Ngọc Nhi hẳn đã trở lại kinh thành, trải qua nhiều bất hạnh như vậy, vừa quay lại kinh thành đã đến tìm nàng thì chắc chắn là có chuyện.

Mặc dù nàng không quen biết Liễu Ngọc Nhi nhưng nàng ta lại là bạn thân lúc trước của Mộ Dung Thư.

"Liễu tiểu thư nhất định là gặp việc khó khăn. Sợ rằng Liễu phủ đã không dung nàng ấy." Hồng Lăng buồn bã thở dài rồi nói, từ trước đến nay, Liễu gia luôn coi trọng thanh danh, mà Liễu tiểu thư lại bị đuổi ra khỏi cửa, Liễu gia nhất định sẽ không dung nàng ấy nữa, dù gì nữ nhi gả đi thì cũng như bát nước hắt ra ngoài.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ cau mày. 

Lát sau, một nữ tử cúi đầu theo sau Thanh Bình tiến vào.

Nữ tử đó mặc sam y, ánh mắt rất ảm đạm, vải tuy không tệ, nhưng có thể nhìn ra đó là đồ cũ, đã mặc lâu rồi, thân thể nàng gầy yếu, đi cũng có chút lảo đảo, vì lo lắng mà hai tay nắm chặt.

"Vương phi, Liễu tiểu thư đã đến." Đến trước mặt Mộ Dung Thư, Thanh Bình nhẹ giọng nói.

"Dân nữ Liễu Ngọc Nhi tham kiến Vương phi, Vương phi vạn phúc kim an." Liễu Ngọc Nhi liền cung kính hành lễ.

Quả thật là Liễu Ngọc Nhi!

"Không cần đa lễ." Mộ Dung Thư liền nói.

Lúc Liễu Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, Mộ Dung Thư có hơi không tin được, tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy Liễu Ngọc Nhi, nhưng trong trí nhớ thì Liễu Ngọc Nhi là một nữ tử xinh đẹp, nhưng bây giờ lại có dáng vẻ của một thiếu phụ, sắc mặt khô vàng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn tươi tắn giờ lại gầy gò, xương gò má nhô cao, cằm nhọn hoắt, nhìn tới nhìn lui có chỗ nào giống thiếu nữ mười chín tuổi!

Nàng mười chín tuổi nhưng nhìn cứ như sắp ba mươi! Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng, thấp giọng trả lời: "Vâng ạ."

Mộ Dung Thư dùng mắt ra hiệu cho Thanh Bình, nàng hiểu ý liền cho mấy nha hoàn khác trong phòng lui xuống, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng. Bây giờ thì trong phòng chỉ còn ba người là Mộ Dung Thư, Liễu Ngọc Nhi cùng Hồng Lăng.

Người trong phòng ít đi làm cho Liễu Ngọc Nhi thoải mái hơn, lúc này liền mỉm cười nhìn Mộ Dung Thư nói: "Vương phi, không ngờ kiếp này còn có thể gặp lại người, chỉ là khi gặp lại thì Ngọc Nhi đã thành một người khác, mong người đừng sợ hãi."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư liền đứng lên, đi đến cầm tay Liễu Ngọc Nhi, chỉ thấy tay nàng lạnh lẽo, trong lòng liền đoán được tình cảnh hiễn giờ của nàng. Mộ Dung Thư dịu dàng nói: "Có thể gặp lại ngươi ta rất vui, trở về kinh thành cũng tốt, tỷ muội chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, còn những chuyện khác, Ngọc Nhi đừng để tâm lo buồn nữa." Nàng vừa nói vừa dìu Liễu Ngọc Nhi ngồi xuống.

Hồng Lăng nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của Liễu Ngọc Nhi thì trong lòng rất xót xa, mắt liền ngân ngấn lệ, lẳng lặng đứng một bên châm trà cho Mộ Dung Thư và Liễu Ngọc Nhi.

"Ba năm không gặp, tính tình của Vương phi cũng đã thay đổi, vậy cũng tốt! Làm việc gì cũng không nên quá mềm yếu, bằng không đến cuối cùng thì người bị thiệt chính là mình, tại vì ta quá mức nghiêm cẩn, nên mới rơi vào kết cục như thế này." Liễu Ngọc Nhi vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Dung Thư, dịu dàng nói, bất quá nụ cười của nàng lại không thể che dấu được gương mặt phong sương cùng đôi mắt nhìn thấu sự đời của nàng.

"Ngọc Nhi yên tâm, bây thời ta đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều, sẽ không còn tùy hứng làm bậy nữa." Mộ Dung Thư cười nói, nhìn gương mặt phong sương và  thái độ của Liễu Ngọc Nhi, trong lòng Mộ Dung Thư khẽ động, nàng tin rằng ai mà nhìn thấy Liễu Ngọc Nhi của bây giờ thì cũng không giữ được bình tĩnh, ba năm trước là một nữ tử xinh đẹp còn bây giờ lại là một phụ nhân mệt mỏi vì sự đời, trái tim nàng chợt đau xót. Liễu Ngọc Nhi vội vàng gật đầu, luôn miệng khen tốt. Sau đó, nàng quay sang nhìn Hồng Lăng, "Ba nămkhông thấy mà nha đầu Hồng Lăng đã trổ mã trở nên xinh đẹp thế kia rồi."

Mắt Hồng Lăng đang ngấn lệ nhưng khi nghe lời Liễu Ngọc Nhi nói thì liền nở nụ cười, "Liễutiểu thư vẫn thích khi dễ nô tì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-60.html.]

"Chẳng lẽ ta đến đây để khi dễ ngươi, nha đầu nhà ngươi đúng là không biết phân biệt lời hay mà." Liễu Ngọc Nhi che miệng cười duyên nói.

"Nô tì xinh đẹp thì cũng không sánh được với Liễu tiểu thư quốc sắc thiên hương." Hồng Lăng dậm chân nói nhưng vừa nói ra liền phát hiện mình nói sai nên cẩn trọng nhìn Liễu Ngọc Nhi.

Nụ cười trên mặt Liễu Ngọc Nhi liền cứng đờ , nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng tự cười giễu cợt nói: "Đáng tiếc là đã già."

"Ngọc nhi, mấy ngày nay ngươi đi đường mệt nên có chút hốc hác, nếu nghỉ ngơi tốt thì sẽ lấy lại dáng vẻ trước đây thôi." Mộ Dung Thư cười nói, nàng hi vọng Liễu Ngọc Nhi đừng có tiếp tục đắm chìm trong quá khứ bất hạnh, hôm nay nàng đã tự do, chỉ cần buông bỏ quá khứ, vui vẻ để sống tiếp thì tương lai sẽ thênh thang. "Sau này Ngọc Nhi có thời gian cứ tới vương phủ, tỷ muội chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức trà rồi tán gẫu."

Nghe vậy, trong mắt Liễu Ngọc Nhi lóe lên một tia sáng kỳ lại, nàng không trả lời Mộ Dung Thư, nhưng cũng gật đầu, thấp giọng nói: "Chắc Vương phi đã nghe qua chuyện của ta."

"Có nghe. Ngọc nhi đừng nên thương tâm."

"Bây giờ ta đã mất hết hy vọng, sẽ không thương tâm vì tên phụ bạc kia! Năm đó khi ta gả cho hắn, hắn đã từng nói cả đời này sẽ xem ta như viên ngọc quý mà nâng niu nhưng chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà hắn đã lập bảy tám thiếp thất lại vì một sủng thiếp mà mắng ta đánh ta, ta vẫn chịu đựng được, nhưng có c.h.ế.t ta cũng không ngờ, hắn tin lời bịa đặt của nữ nhân kia nói ta thông dâm cùng người khác, hắn không tra rõ ràng liền bỏ ta, thậm chí hắn còn tin lời dối trá của người kia cho rằng con ta cũng không phải con ruột hắn nên gạch tên con ta trong gia phả. Đối với loại nam nhân vô tình như thế thì sao ta còn có thể thương tâm vì hắn."

Liễu Ngọc Nhi bình tĩnh nói, tuy như vậy nhưng Mộ Dung Thư vẫn thấy rõ được hận ý trong mắt nàng.

Sao có thể không hận, đã từng ôm ấp mộng đẹp gả cho Vương Quân Sơn nhưng bây giờ thì cả người lại đầy thương tích! Nhưng điều làm cho Mộ Dung Thư cảm thấy kỳ lạ là trong mắt Liễu Ngọc Nhi vẫn còn ẩn chứa một tia bất lực cùng không cam lòng.

"Tên Vương Quân Sơn kia không phải là người! Sẽ có một ngày hắn phải chịu báo ứng." Hồng Lăng tức giận mắng một tiếng.

"Hồng Lăng không cần tức giận, thực ra như bây giờ cũng tốt. Nếu ta tiếp tục ở lại vương phủ, không biết phải còn chịu bao nhiêu tủi nhục nữa." Liễu Ngọc Nhi ôn nhu nói, giống như chuyện nàng vừa nói chỉ là một chuyện nhỏ, không hề để lại dấu vết trong lòng nàng.

Đôi mắt của Mộ Dung Thư lóe lên, nàng không tiếp tục với đề tài Vương Quân Sơn nữa, mà hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất: "Bây giờ Ngọc nhi đang ở Liễu phủ?"

Ánh mắt Liễu Ngọc Nhi càng u ám, cúi đầu trả lời: "Bây thời ta là người bị hưu vì thông dâm với người khác. Liễu phủ không chứa chấp ta! Ta thuê một tứ hợp viên trong một ngõ hẻm ở phía đông kinh thành, của hồi môn của ta đều bị hắn nuốt trọn, không trả lại, may mà mẫu thân thấy mẫu tử ta đáng thương nên cho ít bạc với hai gian cửa hàng, bây giờ mẹ con ta cũng không phải lo lắng nữa."

"Về kinh thành gặp khó khăn sao không đến gặp ta? Ngọc Nhi gặp nạn, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn! Thanh Châu quá xa nên ta không biết tình cảnh của Ngọc Nhi nhưng về đến kinh thành rồi mà ngươi vẫn còn giấu diếm ta!" Mộ Dung Thư cau mày nói.

Liễu Ngọc Nhi là người tự trọng, sẽ không dễ dàng mà đi cầu xin giúp đỡ của người khác nhưng hôm nay nàng bị Liễu phủ từ chối, lại dắt theo một đứa nhỏ ba tuổi, đến nơi nào cũng không dễ dàng an thân.

"Vương phi là Nam Dương Vương phi, trong vương phủ lại phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu như ta mới vừa quay về kinh thành đã tới tìm ngươi, sẽ làm hỏng thanh danh của người, ta đã thế này rồi, sao lại có thể liên lụy Vương phi? Vương phi yên tâm, bây thời tuy là cuộc sống nghèo khổ nhưng đổi lại ta được an tâm, nhìn Vương phi sống tốt, ta càng vui vẻ." Liễu Ngọc Nhi lại vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Dung Thư nói.

Lúc này, Mộ Dung Thư liền biết, nàng không cần nói thêm những lời dư thừa. Liễu Ngọc Nhi ổn định xong cuộc sống tại kinh thành rồi mới tìm đến nàng cho thấy nàng không muốn gây bất cứ phiền phức gì cho Mộ Dung Thư, nàng cúi đầu nhìn lướt qua tay Liễu Ngọc Nhi, chỉ thấy còn da bọc xương khiến người nhìn càng thêm chua xót.

"Đứa bé khỏe không? Từ khi nó sinh ra đến giờ ta vẫn chưa được gặp nó lần nào." Mộ Dung Thư liền nói sang chuyện khác.

Nhắc tới con, gương mặt Liễu Ngọc Nhi liền hiện lên nét từ ái, "Hồi trước thì nó nghịch ngợm lắm, cả ngày hết va cái này lại đụng cái kia, trên người không bầm tím thì cũng sưng đỏ, nhưng từ khi về kinh thành, nó đã biết quan tâm, chăm sóc ta, buổi chiều còn biết châm trà cho ta uống."

"Ha ha... Thật là một đứa nhỏ hiếu thuận, Ngọc Nhi có đứa nhỏ này ở cạnh chắc chắn rất vui vẻ. Lần sau đến nhất định phải mang theo cả đứa nhỏ, ta thật sự rất muốn gặp để xem con của Ngọc Nhi đáng yêu như thế nào." Mộ Dung Thư cười nói.

Loading...