Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:57:40
Lượt xem: 21

Sau một phen cảm thán, Mộ Dung Thư sai Hồng Lăng cầm sổ sách đến một cái đình nhỏ trong Mai viên. Cuối thu, khí trời mát mẻ, ánh nắng tươi mát, ngồi trong đình dùng trà xem sổ sách, cũng có chút cảm giác tự tại.

Sổ sách rất dày, nhưng chỉ là thu chi trong một tháng.

Mở tờ đầu tiên, Mộ Dung Thư đã nhướng mi. Phòng bếp thật là một nơi dễ 'ăn', muốn khấm khá thì xuống tay từ đây là tốt nhất.

Qua mấy khắc thì Mộ Dung Thư đã xem xong. Nàng không thể không bội phục Thẩm trắcphi có thể tính toán như thế, quy định rõ ràng các hạng mục thu chi, nhìn vào rất hợp lý! Nếu không phải kiếp trước Mộ Dung Thư suốt ngày làm bạn với mấy con số này thì chỉ sợ là khó có thể phát hiện được khuất tất trong đó.

"Sổ sách có vấn đề? Trong hai năm qua, tuy là Vương gia không hỏi qua chuyện tình trong phủ, nhưng Thẩm trắc phi luôn xử lý gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Vương gia cũng rất hài lòng." Hồng Lăng thấy sắc mặt khác thường của Mộ Dung Thư mới nói.

Mộ Dung Thư cười khẽ nói: "Sổ sách không có vấn đề." Cho dù có thì cũng là do Vũ Văn Mặc ngầm đồng ý, dù sao nàng không tin người có tâm tư thâm trầm như hắn mà lại khôngnhìn ra.

Nếu mà Vũ Văn Mặc không có dị nghị thì việc gì mà mà nàng lại rước tiếng xấu vào mình? Huống hồ lúc này phòng bếp lại là một vũng nước đục, nàng đương nhiên không có ý định dẫm vào nó rồi.

"Sổ sách đó mang về phòng bếp?"

"Không, đưa đến chỗ Thẩm trắc phi để nàng ta xem qua một lần." Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói, chuyện này, một mình nàng nói không có vấn đề không được, Thẩm trắc phi cũng phảichính miệng thừa nhận sổ sách này không sai.

"Vâng ạ."

Buổi chiều, Đại nha hoàn  - Thúy Hồng chuyên hầu hạ bên cạnh Vương gia đến thông báo, Vũ Văn Mặc muốn gặp nàng.

Chẳng lẽ là chuyện hôm qua vẫn còn làm hắn nghi ngờ?

Ôm theo nghi hoặc, Mộ Dung Thư mang theo Thanh Bình cùng Thúy Hồng đến thư phòng của hắn.

Đến thư phòng, nàng liền phát hiện ở đây ngoài Vũ Văn Mặc còn có một người nàng đã gặp hai lần – Vũ Văn Hạo! ( mễ nhơn - Hạo khưa khưa~~ )

Không thể tin được, mới gặp cách đây mấy ngày, bây giờ lại gặp một lần nữa.

Dung mạo hắn cực kỳ diễm lệ cùng phong thái tôn quý, một thân trầm tĩnh như đầm sâu vô tận làm cho không ai nhìn thấu, thấy hắn một lần nữa, Mộ Dung Thư không khỏi hơi chút rung động, thực ra một người nam nhân lớn lên đã có bộ dáng yêu nghiệt lại còn tôn quý như hắn, quả thật làm cho nữ nhân tự động hổ thẹn. ( có thể là nam phụ đấy các nàng ạ )

Mộ Dung Thư vừa vào thư phòng, Vũ Văn Hạo đã thấy, vừa rồi hắn và Vũ Văn Mặc nghiên cứu cái mà hắn chưa từng nghe qua, gọi là con kênh nhưng đến khi nghe thấy tác dụng trữ nước của nó thì hắn rất kinh ngạc, xem một hồi đến chỗ không hiểu mà Vũ Văn Mặc lạikhông thể nào giải thích, hắn mới biết người nghĩ ra vật vô cùng phức tạp này chính là Mộ Dung Thư hắn đã gặp!

Chưa bao giờ nghĩ tới một nữ nhân lại có trí tuệ như thế! Trong triều có hơn một trăm quan viên nhưng lại bó tay trước tai họa Giang Bắc suốt năm năm nay, mà nàng chỉ là một nữ nhân lại có những ý nghĩ tinh diệu như vậy! Không chỉ thiết kế ra con kênh, mà còn có thể giải quyết tận gốc nạn châu chấu!

Nhìn nét hoang mang trong mắt phượng của hắn, Mộ Dung Thư thầm hỏi: chẳng lẽ Vũ Văn Mặc đã nói gì với hắn? Thế nên ánh mắt không tự giác lướt qua Vũ Văn Hạo mà nhìn đến Vũ Văn Mặc.

Ngũ quan hắn hoàn toàn khác với Vũ Văn Hạo, Vũ Văn Mặc thì trong trẻo lạnh lùng mà tuấn mỹ, lúc này tóc dài xõa vai, mà đôi mắt lại như dòng suối lạnh lẽo, lúc thấy nàng đến trong mắt lại có chút ấm áp.

Hôm nay, Mộ Dung Thư có hơi điệu đà một chút, trên người nàng mặc váy dài bằng tơ lụa có màu vàng nhạt, thêu hoa cúc viền quanh, trên tóc cài một cây trâm trân châu, làn da nàng vốn trắng mà được sự chiếu rọi của trân châu càng thêm trong suốt nõn nà. Trong mắt Vũ Văn Mặc và Vũ Văn Hạo, chỉ có hai cụm từ để hình dung nàng: giảo như Xuân Hoa, mị như Thu Nguyệt.

"Thần thiếp gặp qua Vương gia." Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ với Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc gật đầu, sau đó nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi không cần đa lễ, đây là Ngọc diện thế tử."

"Gặp qua thế tử." Mộ Dung Thư xa lạ mà hữu lễ nói.

Xã hội phong kiến rất khắc nghiệt đối với nữ tử, đã là nữ tử thì không được tiếp xúc quá nhiều với nam nhân, một khi bị người khác nhìn thấy sẽ bị đồn thổi lung tung, danh dự của nữ tử đó sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí trong xã hội này nói chuyện phiếm với người khác phái cũng gần gần giống như hành động tự sát!

Vũ Văn Hạo nhếch đôi mắt phượng tà mị, hơi kinh ngạc trước thái độ xa cách của nàng, nhưng chỉ cần nghĩ một chút đã biết rõ nguyên nhân.

"Không biết Vương gia kêu thần thiếp đến đây là vì chuyện gì?" Mộ Dung Thư đi tới trước mặt Vũ Văn Mặc, ôn nhu hỏi.

Vũ Văn Mặc không nói nhiều, kéo tay Mộ Dung Thư rồi chỉ một điểm trên bản họa hỏi: "Takhông hiểu chỗ này."

Mộ Dung Thư nhìn bàn tay to lớn thon dài đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, không dấu vết rút ra, sau đó lại nhìn đến chỗ hắn vừa chỉ, cười nói: "Đây là lỗi của thần thiếp đã vẽ không rõ ràng."

Dứt lời, nàng liền cầm lấy bút, chấm chấm mực, sau đó vẽ lại thật tỉ mỉ chỗ đó một lần nữa, bất tri bất giác sự tự tin và tao nhã đều lộ ra, đây là khí chất riêng biệt, chỉ thuộc về Mộ Dung Thư, là khí chất bẩm sinh! Sâu trong mắt Vũ Văn Hạo hiện lên một tia sáng kỳ lạ. Mà ánh mắt của Vũ Văn Mặc đối với Mộ Dung Thư hình như đã không còn lạnh lẽo như xưa! Một lúc sau, Mộ Dung Thư đặt bút xuống, Vũ Văn Mặc và Vũ Văn Hạo đồng thanh hô to: "Đúng rồi, tốt quá!" Vũ Văn Mặc đã hiểu hoàn toàn, hôm qua khi nghe nàng giải thích thì hắn cũng hiểu nhưng hôm nay khi nói lại từ đầu cho Vũ Văn Hạo nghe đến chỗ này thì không hiểu, nghĩ cách nào cũng không ra, thì ra vấn đề là ở chỗ này.

"Không biết cách nào để kiến tạo một con kênh tốt nhất?" Vũ Văn Hạo ngẩng đầu, đôi mắt yêu mị nhìn thẳng vào Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư hữu lễ mỉm cười nói: "Nước tưới đồng ruộng thường được dẫn từ hai con sông là Trường Giang và Hoàng Hà thông qua hệ thống kênh rạch, lúc đào kênh chỉ cần đừng để người bớt xén nguyên liệu thì đào một con kênh có thể được sử dụng trong nhiều năm."

"Tốt lắm. Ngày mai bản Vương liền vào triều để trình tấu phương án giải quyết tình hình thiên tai." Chân mày của Vũ Văn Mặc chầm chậm giãn ra, giọng nói cũng thả lỏng không ít.

"Thiên nhan chắc chắn sẽ cực kỳ vui mừng." Vũ Văn Hạo cũng cười nói.

"Vương gia còn có việc? Nếu như không còn việc gì, thần thiếp xin cáo lui." Thấy thắc mắc của hai người đã được giải quyết, Mộ Dung Thư liền tùy thời mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra, hai nam nhân cùng nhìn về phía Mộ Dung Thư.

Vũ Văn Mặc thấy thần sắc nàng bình tĩnh, chuyện này trong mắt nàng dường như là chuyện nhỏ, rõ ràng là một vấn đề nan giải nhưng nàng có thể giải quyết gọn gàng. Thật ra, nữ tử trước mắt nào có giống với Mộ Dung Thư ghen tị thành tính mà hắn từng biết trước đây. "Không còn việc gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-59.html.]

Vũ Văn Hạo cũng dấu sự kinh ngạc trong đáy lòng, nữ tử trước mắt này thế gian sợ là khó có, Vũ Văn Mặc cực kỳ may mắn khi cưới được nàng, nhưng mà… nữ tử tài tình, xuất chúng, hiếm ai sánh kịp lại bị ghẻ lạnh, sau này Vũ Văn Mặc chắc chắn sẽ hối hận.

"Thần thiếp cáo lui." Mộ Dung Thư quay đi không chút ngập ngừng. Nếu mục đích đã đạt được, dù thời gian cùng tình cảm của nàng có dư dả thì cũng không thể phí trên người Vũ Văn Mặc được.

Quả thực, sáng hôm sau hắn liền thượng triều mang phương pháp này trình tấu, hoàng thượng cực kỳ vui mừng, phong thưởng Vũ Văn Mặc đồng thời giữ hắn lại trong cung thiết yến chiêu đãi.

Mà cũng không biết Vũ Văn Mặc đã dùng cách gì, khiến cho Đỗ gia chịu móc ra hai mươi vạn lượng bạc để cứu tế, Mộ Dung Thư biết được chuyện này không khỏi cười khẩy. Phen này, Đỗ gia lỗ nặng rồi, mà Đỗ thiếu gia sợ là có mấy ngày sẽ không ra phố.

Thẩm trắc phi nhận được tin này vô cùng tự hào về Vũ Văn Mặc, vấn đề đã làm khó triều đình trong năm năm qua, chưa ai có thể giải quyết nhưng mà chàng đã làm được! Dân chúng sẽ muôn vàng cảm tạ Vương gia. Thẩm trắc phi cảm thán, đây là nam nhân mà mà nàng tình nguyện vứt hết tất cả để gả cho! Chàng là người trên thế gian này không ai sánh được.

So với Thẩm trắc phi thì phản ứng của Mộ Dung Thư lại cực kỳ bình thường, nàng vẫn ở trong Mai viên, bình thản xem sách, cao hứng thì còn học thêu thùa với Hồng Lăng, đối với người mà kiếp trước chưa bao giờ cầm qua cây kim như Mộ Dung Thư mà nói, lúc này lại có thể tự tay thêu được một đóa hoa sen, mặc dù là có hơi bị méo, hình dáng thì thuộc diện dưa vẹo táo nứt, nhưng nhìn chung cũng nhìn ra đó là bông hoa nha! Mộ Dung Thư rất hài lòng với kết quả này, lại quan tâm đến thêu thùa hơn một chút.

Mà Hồng Lăng nhìn thành quả mấy ngày nay của Mộ Dung Thư là cái túi be bé với hình thêu hoa sen hơi méo một chút lại tươi cười nhìn Mộ Dung Thư nhiệt tình khen ngợi: "Vương phithật là lợi hại, vỏn vẹn mấy ngày lại có thể thêu được cả hoa sen."

Hai ngày sau là ngày Vân Mai hồi phủ nhưng nàng vẫn biệt tăm, mãi cho đến mắt mũi đỏ hoe mới quay về.

Bọn Hồng Lăng có hỏi nguyên nhân nhưng nàng ta chỉ rưng rưng nước mắt, lắc đầu nóikhông sao! Hồng Lăng cẩn thận hỏi riêng lần nữa nhưng Vân Mai chỉ biết khóc chứ khôngchịu trả lời.

Sáng hôm sau, mang theo đôi mắt sưng húp vào hầu hạ Mộ Dung Thư, thấy Vân Mai cứ cúi đầu yên lặng không nói, Mộ Dung Thư nổi lên lòng nghi ngờ liền hỏi: "Bệnh của mẫu thân ngươi vẫn chưa khỏi?"

Vân Mai ngẩng đầu, đôi mắt vốn đã sưng đỏ lại bắt đầu ngập nước, nghẹn ngào trả lời: "Đã bớt rồi ạ, uống thuốc của đại phu nên bệnh cũng đã đỡ hơn."

"Xem ra là không yên tâm về mẫu thân. Vậy đi, bốn người các ngươi sau này cứ mỗi tháng đều được về thăm nhà một lần." Mộ Dung Thư cười nói.

Ngoại trừ Thu Cúc đang làm việc ở phòng bếp, ba người có mặt đều mừng rỡ không thôi, "Tạ vương phi!"

Vân Mai cúi đầu, cắn chặt môi, mày nhíu chặt.

Chiều hôm đó, Thẩm trắc phi đến Mai viên, chủ động bàn bạc chuyện chọn quản sự phòng bếp cùng Mộ Dung Thư.

“Bây giờ tuy phòng bếp không xảy ra chuyện gì lớn, lại có Thu Cúc và Tú Ngọc trông nom, nhưng hai đứa nó đều là tâm phúc của tỷ muội ta mà công chuyện phòng bếp rườm rà vẫn là định ra quản sự phòng bếp mới là tốt nhất." Thẩm trắc phi nói.

Mộ Dung Thư không dị nghị, gật đầu trả lời: "Thẩm trắc phi nói rất đúng, không biết muội đã chọn được ai chưa?"

Thẩm trắc phi không vội trả lời mà trầm ngâm trong giây lát, cẩn thận quan sát sắc mặt Mộ Dung Thư rồi mới lên tiếng: "Trong lòng muội đã tuyển chọn được một người, là bà tử họ Thẩm."

Bà tử họ Thẩm? Mộ Dung Thư nhướng mày, là người bị Tú Ngọc xa cách? "Người này làm việc có ổn thỏa?"

"Tuy Tú Ngọc trong phòng bếp chưa tiếp xúc nhiều với bà ta nhưng bà ta là người làm việc ổn thỏa lại thành thật, mà người quản sự thì yếu tố thành thật, được người tin tưởng phải đứng đầu." Thẩm trắc phi nói, đầu tiên là nàng cố ý phủi sạch quan hệ giữa Tú Ngọc và Thẩm bà tử, sau đó lại hết lòng khen ngợi.

Mộ Dung Thư cười nói: "Nghe nói trong nhà Thẩm bà tử còn có một người bà nhưng bà ta cũng hiếm khi thăm hỏi, người không giữ trọn hiếu đạo e rất khó đảm nhiệm chức quản sự của phòng bếp, nhưng mà bản Vương phi cũng đã chọn được một người vô cùng phù hợp."

"Là ai?" Thẩm trắc phi không hề dự liệu tới Mộ Dung Thư sẽ điều tra về gia cảnh của một bà tử mờ nhạt trong phòng bếp như Thẩm bà tử, đến nước này thì xem như Thẩm bà tử khôngthể dùng được nữa rồi.

"Lý mụ, người này tính tình sáng sủa, quan hệ rất tốt với người trong phòng bếp, có thể chỉ định làm quản sự." Mộ Dung Thư cười nói.

Lý mụ? Vừa nghe lời này, Thẩm trắc phi thở phào nhẹ nhõm, tuy Lý mụ chưa phải là người của nàng, nhưng theo lời Tú Ngọc báo lại Thu Cúc chưa từng tiếp cận Lý mụ mà nàng cùng với bà ta lại thập phần thân thiện. Chỉ cần không phải là người của Mộ Dung Thư đều có thể dùng được. Mộ Dung Thư biết rõ ràng Lý mụ và Tú Ngọc thân thiết với nhau nhưng vẫn chỉ định người này! Thẩm trắc phi cau mày, cố giấu nghi hoặc trong lòng.

"Nếu tỷ cảm thấy Lý mụ có khả năng vậy cứ chọn bà ta đi!"

Mộ Dung Thư gật đầu, thu hết thần sắc của Thẩm trắc phi vào trong đáy mắt, nàng cười thầm, chọn Lý mụ cũng có lý do riêng của nàng.

Không nghi ngờ gì chuyện Thẩm bà tử là người của Thẩm trắc phi, còn Lý mụ chỉ là công cụ để nàng ta lợi dụng, chưa hẳn Lý mụ đã cảm kích, không phải nàng vừa vặn có thể lợi dụng điểm này? Đến cùng thì Thẩm trắc phi cũng tính sai.

Vì thế, sau khi ra quyết định Lý mụ trở thành tân quản sự của phòng bếp, Thẩm trắc phi về Trúc viên liền bắt đầu suy đoán tâm tư Mộ Dung Thư, qua mấy khắc, nàng đã đoán ra, lập tức cắn răng nói: "Giỏi cho Mộ Dung Thư! Cho dù Lý mụ không phải là người của nàng thì nàng cũng sẽ có lợi thế!! Mà ta lại ở thế bị động."

Nếu phòng bếp đã có tân quản sự, Thu Cúc lại về Mai viên làm việc.

"Sau khi Thẩm bà tử biết biết tân quản sự là Lý mụ liền đi gặp Tú Ngọc, hai người thầm thì to nhỏ một hồi thì Thẩm bà tử quay lại phòng bếp, thái độ vẫn bình thường, việc nâng Lý mụ lên làm quản sự, ngoài Thẩm bà tử, không ai có ý kiến dị nghị." Thu Cúc nói.

Mộ Dung Thư gật đầu nói: "Thẩm bà tử sẽ không để yên như vậy đâu, chắc Tú Ngọc đã trấn an bà ta."

"Hèn chi lúc Thẩm bà tử nghe Lý mụ là quản sự, sắc mặt có vẻ giận dữ, nhưng sau khi gặp Tú Ngọc trở về lại bình tĩnh như thế."

Thẩm trắc phi là người thủ đoạn, nàng tin chắc sau khi về Trúc viên thì Thẩm trắc phi sẽ nghĩ ra ẩn ý trong chuyện này và nàng ta sẽ phản công, dù sao từ khi vào vương phủ nàng ta đã nắm quyền, sao lại có thể dễ dàng để người ta đoạt lấy đi mất.

Mấy ngày nay, ba vị phu nhân tại Bắc Uyển đều cực kì yên tĩnh, có lẽ sự việc xảy ra gần đây đã cho các nàng một cảnh cáo, khiến cho các nàng càng dè dặt, thận trọng hơn. Trong lúc đó, trong phòng Đại phu nhân lại nổi lên một hồi phong ba, nghe nói nha hoàn hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân là Thiến Như làm việc không chu đáo nên bị phạt và còn bị đi bán, việc này truyền ra, hạ nhân Bắc Uyển đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Thiên Như được Đại phu nhân coi trọng lại có thể rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Sau khi nghe chuyện, Mộ Dung Thư chỉ lắc đầu cười, trong chuyện Hồng Lăng bị hãm hại, chắc chắn Thiến Như đã phá hư cái gì, nếu không thì sẽ không khiến Đại phu nhân phừng phừng lửa giận như vậy!

Về phần Vũ Văn Mặc, sau khi lập được đại công, từ hoàng cung trở về công việc càng bận rộn hơn lúc trước, hầu như không thấy hình bóng hắn ở đâu. Mộ Dung Thư biết rõ trong quá trình đào kênh cũng như chế tạo thuốc chống châu chấu sẽ có rất nhiều vấn đề khó khăn, thân là người đưa ra ý kiến, không cần nghĩ cũng biết chuyện nhỏ chuyện lớn gì cũng sẽ đến tay hắn xử lý cho nên hắn bận điên cuồng cũng không có gì là lạ.

Hôm đó, Mộ Dung Thư đang tập trung ngồi thêu hầu bao, được một lúc thì có người đến bẩm báo: "Một vị phu nhân họ Liễu xin cầu kiến."

Phu nhân họ Liễu? Trong kinh thành này, Mộ Dung Thư không qua lại nhiều với phu nhân các quan viên, cũng chưa từng xuất phủ gặp ai, sao bây giờ đột nhiên có người đến cầu kiến?

Bỗng nhiên trước mắt hiện lên hình ảnh của một nữ tử xinh đẹp...  Phu nhân họ Liễu, chẳng lẽ là người bị nhà chồng đuổi đi giờ mới quay lại kinh thành – Liễu Ngọc Nhi?

Loading...