Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:57:22
Lượt xem: 26
Đây chỉ mới là bản họa, chưa được tính toán cẩn thận nên khi bị Vũ Văn Mặc hỏi thì nàng có hơi sửng sốt.
Vũ Văn Mặc thấy nàng im lặng, liền cúi đầu nhìn bản họa đến thất thần.
Mộ Dung Thư quan sát vẻ mặt của hắn rồi ngồi xuống bàn trang điểm, chải lại tóc, khi mọi thứ xong thì liền đến gần Vũ Văn Mặc.
Khi nàng nhìn sang thì thấy Vũ Văn Mặc cau mày thật chặt, nghiêm túc nghiên cứu bản họa, cảm nhận được Mộ Dung Thư đến gần nên hắn nghiêm trọng nói: "Tình hình thiên tai rất nghiêm trọng, nạn dân vô số, gian dâm cướp bóc xảy ra như cơm bữa, dân chúng vì đói mà cái gì cũng ăn ngay cả bùn đất, rễ cây thậm chí là xác người, súc vật c.h.ế.t cũng khôngchừa! Vì sự sống, có người đã bán vợ bán con rồi kỹ viện mọc lên như nấm, cho dù triều đình có phát chẩn giúp nạn thì cũng chỉ như muối bỏ biển, không giải quyết được gì."
"Ví như triều đình cứu trợ lài mười vạn gánh lương thực, sợ rằng đến tay dân chúng thì chỉ còn khoảng một hai ngàn gánh mà thôi, đây cũng chỉ là ví dụ." Khóe môi Mộ Dung Thư gợi lên, ẩn vài phần khinh thường nói, nàng không tin Vũ Văn Mặc không biết chuyện này.
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, con ngươi sâu như đầm nước chăm chú nhìn nàng, hình như là có ngạc nhiên cùng với tò mò nhưng chỉ trong nháy mắt, khóe miệng của hắn nở nụ cười trào phúng: "Không thể tin được, một nữ nhân như nàng cũng biết việc tham ô của bọn quan viên trong triều đình." Tuy nói là tiền cứu trợ thiên tai của triều đình nhưng hơn phân nửa đó đã chui vào túi của bọn quan lại địa phương rồi, tuy hắn biết nhưng đành chịu! Trước mắt, quan trọng nhất là cứu giúp dân chúng thoát khỏi cảnh khổ cực này.
Trong trí nhớ của Mộ Dung Thư, Vũ Văn Mặc rất lãnh tình, đối với Thẩm trắc phi nhìn như có tình cũng như vô tình, đối nữ nhân khác thì vô cùng lạnh nhạt, mà khi đối mặt với nỗi khổ của dân chúng thì hắn tuy có nhiều trở ngại nhưng rất muốn cứu dân chúng. Hôm nay hắn đến gặp nàng, có lẽ là vì chuyện hôm qua, dù gì thì cũng liên quan đến Đại phu nhân, ánh mắt của nàng nhìn thoáng Vũ Văn Mặc sau đó lại nhìn bản họa ôn nhu nói: "Muốn giải quyết khô hạn cùng nạn châu chấu thì cũng không có khó lắm."
Nàng vừa dứt lời, Vũ Văn Mặc liền không thể tin nhìn về phía nàng.
"Muốn có nước để tưới tiêu thì phải đào con kênh, muốn tránh châu chấu phá hoại mùa màng thì phải phun thuốc, còn cây trồng giảm sản lượng thì phải căn cứ vào độ màu mỡ của đất để lựa chọn cây trồng thích hợp, sau đó bón phân. Không tới hai năm sẽ có thể được như mong muốn!" Mộ Dung Thư bình tĩnh nói, liền không tự giác nói ra vài từ hiện đại.
Lời nói nghe thì đơn giản nhưng nội dung cùng dáng vẻ bình tĩnh của Mộ Dung Thư đã khiến cho Vũ Văn Mặc cũng có chút tin tưởng, ánh mắt hắn sáng lên nói, "Con kênh? Phun thuốc? Bón phân?" Hắn không hiểu ba từ này có nghĩa là gì nhưng hắn có cảm giác đây là chìa khóa cho vấn đề nan giải này!
Thấy gương mặt mờ mịt cùng ánh mắt trông mong của hắn, Mộ Dung Thư khẽ cười nói: "Con kênh là chính là một hệ thống chuyên dùng để tưới tiêu hoặc phục vụ cho việc ăn uống, phun thuốc là thuốc nước dùng để diệt châu chấu, không cho nó phá hoại mùa màng, còn bón phân là dùng nước bài tiết của người hay súc vật để bón đất làm tăng độ phì nhiêu làm cho cây cối tươi tốt hơn." Vũ Văn Mặc nghe thì đã hiểu một chút nhưng hắn vẫn chưa hình dung được, đôi mày của Vũ Văn Mặc khẽ cau lại nhưng tia sáng trong mắt càng thêm sáng, dường như nữ nhân này có thể giải quyết được vấn đề khó khăn đã làm hắn phiền lòng nhiều ngày nay. "Nói thì đơn giản như vậy nhưng nếu không có cách làm cụ thể thì cũng như không."
Mộ Dung Thư là người thông minh, đương nhiên là hiểu là hắn đang thương lượng với nàng nhưng vẫn cố ý chất vấn hơn. Bất quá... phương án thì có thể đưa nhưng không thể đưa miễn phí được!
Nàng cong môi, vươn tay lấy lại bức họa trong tay hắn, cười nói: "Thần thiếp có thể đưa gia phương án cụ thể nhưng gia phải đáp ứng thần thiếp một chuyện."
"Chuyện gì?" Quả nhiên, chân mày vừa dãn ra lại cau chặt.
"Yên tâm, việc này sẽ không làm gia khó xử, không chừng còn có thể làm gia thở phào nhẹ nhõm nữa kìa! Nhưng xin gia thứ lỗi vì bây giờ thần thiếp không thể nói ra việc này, mong gia lượng thứ." Mộ Dung Thư cười nói.
Vũ Văn Mặc nghe vậy, mày vẫn cay chặt, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bản họa thì chân mày dần dần giãn ra, gật đầu nói: "Được!" Chỉ cần cứu được dân chúng, đáp ứng một yêu cầu của nàng thì có làm sao? Huống hồ, nếu nàng có thể giải quyết việc này, đừng nói là một yêu cầu, dù mười hay một trăm cái thì hắn cũng sẵn sàng đáp ứng.
Mộ Dung Thư thấy hắn đáp ứng, liền mỉm cười rồi đem bản đồ cùng bức họa đặt lên trên bàn, mài mực rồi cầm bút bắt đầu vẻ, con kênh này vẫn chưa hoàn chỉnh, các tính toán cũng chưa chuẩn xác nên cần phải có thời gian để hoàn thành. Nàng ngẩng đầu nói với Vũ Văn Mặc: "Xin gia chờ một chút."
Dứt lời, nàng liền bắt tay vào việc tính toán, Vũ Văn Mặc xem nhưng không hiểu các hình vẽ cùng nàng đang tính toán cái gì. Vốn tập trung vào những gì nàng vẽ trên giấy, nhưng xem mãi cũng không hiểu nên hắn dời mắt đi lại lơ đãng rơi vào gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Thư.
Da của nàng rất đẹp, có thể là do vừa ngủ dậy nên trắng nõn trong suốt, nhìn gần thìkhông thấy lỗ chân lông, tia nắng mặt trời chiếu vào người nàng, rọi vào tóc của nàng khiến tóc nàng như được bao bọc trong một tầng ánh sáng ấm áp. Lúc nàng chuyên tâm, ánh mắt sắc bén được thu về thì hắn lại thấy được ở nàng sự tự tin mà không có bất kỳ nữ nhân nào có thể có!
Nàng hơi cau mày, ngừng bút, thoáng trầm tư sau một lúc thì lại tiếp tục vẽ. Đột nhiên, hắn có cảm giác muốn vươn tay vuốt ve mái tóc đó để xác định nữ nhân trước mắt không phải là một ảo ảnh, nhưng khi hắn thật sự vươn tay, cách mặt nàng khoảng vài phân thì nghe nhịp tim mình đập rất mạnh. Lúc này, Mộ Dung Thư vừa ngẩng đầu lên, hắn nhanh chóng thu tay lại.
"Xong rồi." Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn nói.
Vũ Văn Mặc gật đầu, cúi đầu nhìn bản họa, mày khẽ cau. Mộ Dung Thư đương nhiên hiểu là vì sao hắn cau mày, người cổ đại thì làm sao hiểu được những thứ này liền mở miệng giải thích: "Đây là bức họa chi tiết của hệ thống kênh đào. Nhìn vào bản đồ thì vùng Giang Bắc cũng không phải là vùng khô hạn, nơi này, hai mùa xuân hạ đều có mưa, chẳng qua sông quá ngắn mà ruộng lại còn cách sông khá xa, chỉ cần đào kênh là có thể đảm bảo nguồn nước."
Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng lại mang theo vẻ bình tĩnh cùng tự tin hiếm thấy, hắnkhông thể phủ định lời nàng nói là sự thật nên rất nghiêm túc nghe nàng nói.
"Gia xem, đây là nơi con kênh bắt đầu…" Mộ Dung Thư rút tay ra khỏi bản đồ, chỉ vào bản họa, ngón tay nàng chỉ đến đâu thì lại tỉ mỉ giải thích đến đó, Vũ Văn Mặc tuy chưa bao giờ nghe đến những điều này nhưng Mộ Dung Thư là một cô giáo giỏi nên cũng không nói lòng vòng mà chỉ nói vào những điểm trọng yếu khiến hắn vừa nghe đã hiểu. Càng nghe, đôi mắt của Vũ Văn Mặc càng sáng, những điều nan giải làm cho hắn không ngủ yên mấy ngày nay, nhưng chỉ bằng một bức họa nhìn thì đơn giản nhưng cũng rất phức tạp của nàng mà dần dần biến mất.
Nàng thật thông minh!
Một nữ nhân nơi khuê phòng lại có trí tuệ như thế!
Vũ Văn Mặc vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này kinh ngạc cũng không quan trọng bằng việc giải quyết vấn đề trước mắt, hắn cũng không ngại ngần mà chỉ vào những chỗ không hiểu để Mộ Dung Thư cẩn thận giải thích.
Đợi đến khi hiểu hoàn toàn, Vũ Văn Mặc liền cao hứng nói: "Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm!"
Tiếp theo, Mộ Dung Thư lại nói về các loại dược vật có thể làm nông dược, đây chẳng qua là ít nguyên tắc hóa học, phương pháp đơn giản, dù sao thời cổ đại, đất rộng của nhiều, rất nhiều thứ không có ở hiện đại nhưng lại có ở cổ đại, chỉ cần động não một chút, tận dụng vật này vật kia thì cũng đạt được kết quả như mong muốn.
"Về phần phân, thật ra chính là phân của người và động vật."
"Vì sao? Phân là bài tiết, rất hôi thối." Vũ Văn Mặc nhíu mày hỏi.
Mộ Dung Thư lắc đầu nói: "Không phải, thực ra thì thành phần của phân gồm rất nhiều chất có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho đất, làm đất phì nhiêu." Nàng vốn định nói là phân thuộc về chất hữu cơ, nhưng hắn làm sao mà biết! "Gia không thấy hoa mọc trên bãi phân trâu luôn xinh đẹp hơn hoa ở các chỗ khác sao?"
Haizz... Sắp đến giờ cơm tối rồi mà lại cùng hắn nói tới nói lui cái vụ phân này, thật là ảnh hưởng đến khẩu vị!
Đôi mắt đen của Vũ Văn Mặc mở to, hoa trên phân trâu? Có người trồng hoa trên đống phân trâu sao? Làm như vậy chẳng phải là hủy hoại bông hoa đó? "Không thể ngờ là kiến thức của Vương phi lại rộng rãi như vậy, chắc là lúc còn ở phủ Tướng quân, Mộ Dung Tướng quân đều mang hết những chuyện đã chứng kiến bên ngoài kể lại cho nàng nghe."
Mộ Dung Thư nghẹn lời, chợt nhớ tới đến nàng đang nói chuyện với một cổ nhân, trong nhận thức của hắn hay nói đúng hơn nhận thức chung của thời đại này, nữ tử vô tài mới có đức, hơn nữa cho dù nam nhân có từ Nam ra Bắc cũng không thể biết nhiều như vậy. Hắn hoài nghi cũng là hợp lý.
"Gia, nếu không tin có thể không làm nhưng nếu gia đã tin thần thiếp, tạm thời thử một năm, dù sao cũng không có hại gì cho dân chúng." Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói.
"Rất tốt." Vũ Văn Mặc gật đầu.
Thấy hắn không hỏi nữa, Mộ Dung Thư nhấp một ngụm trà, đảo mắt một vòng rồi nói : "Khí hậu vùng Giang Bắc mùa xuân ấm áp, mùa đông lại lạnh, không thích hợp gieo trồng tiểumạch, không bằng gia hãy đề nghị dân chúng chỉ nên tập trung trồng lúa nước, đậu tương và ngô! Hơn nữa, hàng năm vào mùa xuân liền tiến hành cải tạo lại đất."
May mà Vũ Văn Mặc không tiếp tục hỏi, nếu không thì Mộ Dung Thư lại phải giải thích sự khác nhau giữa lúa nước và các loại cây khác, vì sao cây này thích hợp gieo trồng trên đất thịt còn cây kia thì không!
"Điểm quan trọng nhất là bây giờ đã cuối thu, trời sắp chuyển đông, dân chúng còn phải chờ một năm nữa, trong thời gian này phải giải quyết cái ăn cho dân chúng thế nào mới là vấn đề cần thiết? Thần thiếp có một phương pháp, gia có thể tham khảo." Mộ Dung Thư cúi đầu, đáy mắt hiện lên một chút tính kế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-58.html.]
Bất tri bất giác, không biết từ lúc nào Vũ Văn Mặc đã mang một cái ghế dựa ngồi đối diện nàng, nghe lời của nàng, mày càng nhíu chặt.
"Kinh thành thủ phủ - Đỗ gia, cũng chính là nhà nương của Đại phu nhân, gia tài bạc triệu, chỉ cần một góp một chút cũng đã có thể tạm thời giúp dân chúng qua cơn hoạn nạn này, sau đó thì triều đình lại tiếp tục phát chẩn cứu nạn thiên tai thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Thiếp thân còn nghe nói, huynh trưởng của Đại phu nhân ăn toàn là cao lương mỹ vị, mỗi bữa ăn tốn không dưới ngàn lượng bạc, đi kỹ viện cũng cả ngàn lượng, mà trêu chọc nữ tử nhà lành cũng mất hơn ngàn lượng, mua một con ngựa cũng tiêu ngàn lượng, gia xem, chỉ trong một ngày đã có thể tiêu đến năm ngàn lượng rồi mà số tiền này thì có thể đổi được năm trăm gánh gạo." Mộ Dung Thư bình thản nói.
Dứt lời, nàng cũng không nhìn đến sắc mặt của Vũ Văn Mặc mà đứng lên rồi đi đến bên cửa sổ, mở cửa, ngay lập tức một làn gió tươi mát tràn vào phòng tạo cảm giác thoải mái. Vũ Văn Mặc nhìn nàng, trong đôi mắt lạnh lẽo ngàn năm đó lại ẩn ẩn hiện hiện ý cười. Đại phu nhân? Nhớ tới lời của quản gia về việc hôm qua, khóe môi hắn hơi nhếch lên. Trong lúc lơ đãng, Mộ Dung Thư chạm phải ánh mắt của hắn, nàng có cảm giác hắn đã phát hiện ra tâm tư mình, cũng có chút chột dạ nhưng nét mặt vẫn tươi cười như hoa nói: "Bất quá, thầnthiếp chỉ suy nghĩ cho dân chúng mà thôi, tuyệt đối không có ý khác."
Trúc viên
"Vương gia đến Mai viên, nghe nói lúc Vương gia rời khỏi đó trên mặt còn có ý cười." Nha hoàn bậc hai của Trúc viên - Phán Nhi hốt hoảng chạy vào trong phòng nói với Thẩm trắcphi đang ngồi thêu áo choàng.
Thẩm trắc phi nghe vậy liền giật mình, kim đ.â.m vào ngón tay, m.á.u nhỏ thành từng giọt, khẽ nhíu mày. Phán Nhi thấy thế, kinh hô: "Thẩm trắc phi!" Nàng lập tức cầm khăn lau sạch vết m.á.u trên tay Thẩm trắc phi, may mà m.á.u đã ngừng chảy, Phán Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Ta không sao, Vương gia đi Mai viên lúc nào? Ở đó bao lâu?" Thẩm trắc phi nhìn vào áo choàng rồi vuốt ve nó, áo choàng này là nàng dùng cả tấm lòng để may tặng hắn. Trời đã vào thu, không tới hai tháng nữa là đến mùa đông cũng là lúc hắn mặc áo do chính tay mình may rồi.
"Không đến hai canh giờ, nhưng không dùng cơm chiều ở Mai viên mà quay về thư phòng." Phán nhi vội vàng nói, Vương gia đã nhiều ngày không đến phòng Thẩm trắc phi mà qua đêm trong thư phòng nhưng chiều nay không biết tại sao lại đến chỗ Vương phi.
Nghe vậy, hai tay Thẩm trắc phi đang vuốt ve áo choàng hơi dừng một chút, sau đó phất tay nói: "Đi xuống đi."
"Vâng ạ."
Sau khi Phán Nhi rời khỏi, Thẩm trắc phi liền ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, đến bên cửa sổ chăm chú nhìn về hướng thư phòng Vũ Văn Mặc thì thầm nói: "Chàng đến gặp Mộ Dung Thư là vì chàng cũng đã phát hiện ra Mộ Dung Thư không giống người thường?"
Mai viên
Sau khi Vũ Văn Mặc rời đi, Mộ Dung Thư liền sai Hồng Lăng chuẩn bị cơm chiều. Dùng bữa xong thì Thu Cúc được nàng phân phó là tạm trong coi phòng bếp về bẩm báo hôm nay trong phòng bếp phát sinh chút việc nhỏ.
"Tú Ngọc cũng không nói gì nhiều với mấy bà tử trong phòng bếp nhưng nô tì cẩn thận quan sát thì phát hiện có một bà tử tương đối gần gũi với Tú Ngọc."
"Tiếp tục quan sát, Tú Ngọc là người có đầu óc, trong một hai ngày sẽ không dễ gì mà để lộ chân tướng đâu! Quay lại phòng bếp, không cần quá chú ý vào bà tử đó mà nên quan sát người nào không thèm lấy lòng Tú Ngọc bị nàng ta lạnh nhạt, sau đó thăm dò thân phận bà tử này, trong nhà hiện có mấy người, có nữ nhân nào đang làm trong vương phủ haykhông." Mộ Dung Thư trầm tư một chút rồi nói.
Thu Cúc lập tức hiểu rõ, sợ là Tú Ngọc cố ý tiếp cận bà tử đó cho nàng xem thôi! Bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện liền nói: "Tháng này phòng thu chi đến báo cáo các khoản thu chi của phòng bếp, tuy bây giờ nô tì và Tú Ngọc tạm quản sự phòng bếp mà từ trước giờ sổ sách do Thầm trắc phi tra xét, nhưng hôm nay Tú Ngọc nói với nô tì, hai ngày nay Thẩm trắc phi không khỏe nên muốn Vương phi nhìn qua."
"A? Sao mới không gặp một ngày mà nàng ta đã bệnh rồi? Ngày mai đem sổ sách lại đây!" Mộ Dung Thư khẽ cười nói. Nàng cũng muốn nhìn Thẩm trắc phi tốn tâm tư tiếp tục an bày người của mình vào vị trí quản sự trong phòng bếp!
Thu Cúc đáp lời. "Vâng ạ."
"Nếu Tú Ngọc gần gũi với bà tử kia thì ngươi cũng cũng đừng quá lạnh lùng, Tú Ngọc thân thiết như thế nào thì người phải thân với người đó hơn là được." Mộ Dung Thư phân phó.
"Vâng ạ."
"Còn chuyện gì không? Nếu không thì trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng ạ."
Thu Cúc lui ra, trong phòng chỉ còn Vân Mai lúc này liền lên tiếng, “Vương phi, nô tì mong Vương phi đáp ứng một chuyện."
"Ừ, chuyện gì?" Mộ Dung Thư hỏi. Suốt buổi chiều hôm nay, nha đầu cực kỳ lanh lợi đáng yêu này lại mang bộ dáng có tâm sự nặng nề, cứ nghĩ đây chỉ là nỗi buồn vu vơ của một nữ tử mới lớn nhưng theo tình huống hiện giờ thì không phải vậy.
"Nô tì muốn xin nghỉ ba ngày, mẫu thân của nô tì bệnh nằm liệt giường, nô tì muốn về cho trọn chữ hiếu. Vương phi, nô tì chỉ xin ba ngày là đủ. mong Vương phi đồng ý." Vân Mai vội vàng nói, bộ dáng lo lắng, sợ rằng Mộ Dung Thư sẽ nổi giận cự tuyệt.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư ôn nhu cười nói: "Ba ngày đủ không? Nếu không đủ cho ngươi thêm hai ngày."
"Đủ, đủ." Vân Mai vui vẻ, hớn hở cười liền phô ra lúm đồng tiền tròn xoe, đáng yêu.
Mộ Dung Thư kéo ngăn kéo, lấy một cái kim nguyên bảo từ trong hộp, đổi thành bạc chắc cũng được khoảng bốn, năm chục lạng: "Cầm lấy đi, tiền chữa bệnh, bốc thuốc là một khoản không nhỏ."
Vân Mai vội vàng lắc đầu, "Vương phi có thể đồng ý cho nô tì về nhà thì làm sao còn dám nhận quà Vương phi? Lương tháng của nô tì cũng không ít, đủ, thật sự là đủ!" Bản thân nàng đã bán cho Vương phi, đời này chỉ có thể làm nô, cùng người trong nhà không còn quan hệ, vậy mà Vương phi còn khai ân, đồng ý cho nàng về nhà thăm viếng phụ thân cùng mẫu thân, làm sao nàng còn dám lấy tiền của Vương phi?
Thấy nàng từ chối, Mộ Dung Thư cũng thu hồi kim nguyên bảo, không ép buộc. "Nếu có khó khăn cứ việc nói với ta."
"Tạ ơn Vương phi! Tạ ơn Vương phi!" Vân Mai vội vàng quỳ xuống đất. Nàng chưa bao giờ nghĩ là có thể hầu hạ được một chủ tử tốt như vậy, khi bị đưa lên làm đại nha hoàn, nàng hoàn toàn thất vọng, cũng không thật tận lực hầu hạ Vương phi, giờ nghĩ lại không khỏi xấu hổ đỏ mặt, sao lúc đó nàng lại có thể suy nghĩ như vậy chứ!
…
Hồng Lăng đang chải tóc cho Mộ Dung Thư thì lơ đãng hỏi: "Vương phi có còn nhớ Đại tiểuthư của Liễu phủ hay không?"
"Đại tiểu thư của Liễu phủ?" Trong đầu Mộ Dung Thư xuất hiện một gương mặt mơ hồ, người nay hình như là bạn thân của Mộ Dung Thư, cũng là người duy nhất thật tâm đối đãi với nàng! Nhưng ba năm trước, nàng ta đã xuất giá, từ đó về sau, các nàng đều không có liên hệ với nhau nữa. Bây giờ, bỗng nhiên Hồng Lăng lại nhắc tới, nàng đã xảy ra chuyện gì?
"Chính là Liễu phủ Đại tiểu thư, ba năm trước đã gả cho Vương Quân Sơn - con trai trưởng của Vương tuần phủ đang nhậm chức ở Thanh Châu." Hồng Lăng nói.
"Đúng vậy." Mộ Dung Thư gật đầu nói, trong trí nhớ ngắn ngủi của nàng có một cô gái đã xấu hổ nói với Mộ Dung Thư rằng nàng đã gặp Vương Quân Sơn, đây là người anh tuấn tiêu sái, lại ôn nhu, nên nàng rất hài lòng hôn sự này.
Hồng Lăng thở dài rồi nói: "Ngược lại, Liễu tiểu thư thật đáng thương, ai mà ngờ được Vương thiếu gia được người người khen ngợi đó cũng chỉ cùng Liễu tiểu thư ân ái một năm, trong hai năm qua, không ngừng lập thiếp, di nương thì đã ba bốn người, ngay cả ba đứa nha hoàn hồi môn của Liễu tiểu thư cũng đã bị Vương thiếu gia thu mất hai đứa, thiếp thất mới nạp lại là người không biết an phận, ỷ vào sự sủng ái của Vương thiếu gia mà chèn ép Liễu tiểu thư khắp nơi, Vương thiếu gia không che chở cho Liễu cô nương thì thôi lại nghe lời xúi giục của đứa thiếp kia, nhẹ thì mắng chửi, nặng thì đánh, còn không biết là vì nguyên nhân gì mà lại đuổi Liễu tiểu thư và con trai lớn của mình ra khỏi phủ."
"Cái gì?" Mộ Dung Thư nhíu mày, chỉ trong ba năm mà nữ tử kiều diễm, dịu dàng kia lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy!
"Số Liễu tiểu thư thật khổ! Nô tì nghe hạ nhân trong phủ nói Liễu tiểu thư đã mang theo trưởng tử trở lại kinh thành!" Hồng Lăng lại thở dài.
Lòng Mộ Dung Thư bỗng dưng nặng trĩu, Liễu Ngọc Nhi là người khổ, vậy Mộ Dung Thư trước kia không phải là người khổ sao? Chỉ sợ sống trong xã hội này, nữ tử nào mà chẳng mệnh khổ! Sợ rằng ngay cả người ngôi trên vạn người, tôn quý nhất thiên hạ không ai sánh kịp – Đương kim hoàng hậu cũng sống cực kì vất vả!