Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 263

Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:19:18
Lượt xem: 6

Không tự chủ nàng nhướng đuôi mày, mang thêm vài phần tức giận đáng yêu, nhìn qua vô cùng khác biệt so với dáng vẻ bình tĩnh đạm mạc bình thường.

Thấy nàng như thế, Vũ Văn Mặc nhịn không được tâm động, lúc nàng tức giận, dáng vẻ nhỏ nhen thật là đáng yêu, không khỏi vươn tay sủng nịch nhéo nhéo gò má trơn bóng non mềm của nàng, giọng nói dịu dàng như nước:

– Ta cũng thấy thế, nàng ta còn không có bản lãnh kia! Nữ nhân của bổn vương cũng dám khi dễ!

Nghe vậy, nàng xì cười ra tiếng:

– Ta nhìn nàng rất không vừa mắt.

– Bổn vương dường như nghe mùi dấm chua đâu đây.

Hắn cũng nhướng nhướng mày nói.

Khóe miệng nàng khẽ cong lên, gò má nhuộm hai đóa mây đỏ. Mặc dù nàng biết hắn không có ý gì với vị công chúa Nam Cương kia, thậm chí có chút chán ghét. Nhưng thái độ của nàng ta vẫn khiến trong lòng nàng có chút không thoải mái. Không ngờ nàng cũng có lúc ghen.

– Về sau cứ thế này. Ta rất vui khi nàng để ý ta như vậy.

Vũ Văn Mặc giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, xoay người ngồi lên giường, trực tiếp đè nàng ở dưới thân.

Mộ Dung Thư kinh hô một tiếng:

– Giờ đang là ban ngày!

Lúc này thân mật sẽ bị người nghe được, huống hồ tối hôm qua lăn lộn trên người nàng còn đau nhức đây.

– Vận động trong chốc lát, sau đó ngủ trưa.

– Này…

Lời còn chưa dứt, quần áo của nàng rơi xuống đất, mà quần áo hắn vừa thay xong cũng cùng chung số phận. Lúc nhắm mắt hưởng thụ cá nước thân mật, nàng không khỏi cảm thán, uổng công nàng vật lộn với đống y phục rắc rối nãy giờ, sớm biết vậy lúc nãy không thay quần áo cho hắn thì tốt rồi…

Chờ khi hai người tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm. Ngoài cửa nha hoàn trông chừng cực có mắt nhìn, không đánh thức bọn họ.

Lúc ăn cơm chiều, tiểu Hiên nhi toàn là chọn các món rau, ăn thật nhiều. Sau đó như lấy lòng nhìn về phía Mộ Dung Thư:

– Mẫu thân, Hiên nhi ăn thật nhiều rau.

– Ừ, Hiên nhi ngoan. Có điều cũng phải ăn chút thịt.

Mộ Dung Thư sắc mặt hồng nhuận, lúc mở miệng nói chuyện, vô cùng ôn nhu.

Hiên nhi gật đầu lia lịa:

– Vâng ạ!

Vũ Văn Mặc cũng là người thích ăn thịt, đối với rau củ từ trước tới nay cũng không cách nào thích nổi. Trước kia thấy Hiên nhi cũng không thích ăn rau xanh, thế nào ngày hôm nay lại tích cực như vậy? Hắn bèn hỏi:

– Sao Hiên nhi lại thích ăn rau như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-263.html.]

– Hiên nhi không muốn sau khi lớn lên khuôn mặt bị rỗ, không lấy được vợ đâu. Mẫu thân cũng không thích Hiên nhi. Phụ thân cũng phải ăn nhiều rau đó, nếu không sẽ giống như Vương Nhị mặt rỗ đó.

Hiên nhi ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc, vẻ mặt nhỏ nhắn biểu hiện vô cùng nghiêm túc.

Vũ Văn Mặc nghẹn lời nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, những năm gần đây mỗi bữa cơm hắn không ăn được mấy miếng rau, cũng làm gì biến thành Vương Nhị mặt rỗ, lời nàng quả là chỉ để dụ dỗ con nít ba tuổi.

Mộ Dung Thư nhận được ánh mắt của hắn, nàng cực kì thản nhiên, cười nhạt đáp lại Hiên nhi:

– Hiên nhi thực ngoan.

Hiên nhi nghe nói, trên mặt nở rộ nụ cười tươi xán lạn vô cùng đáng yêu.

Ngày hôm sau.

Vũ Văn Mặc vẫn vào cung từ sớm. Hắn chân trước vừa vào cung, chân sau Nam Cương công chúa đã lại đây náo loạn. Mộ Dung Thư như thường đọc sách để hạ nhân xử lý. Có thể là Vũ Văn Mặc đã ra lệnh, phái thêm hộ viện chắn trước cửa phủ, ngăn cản Nam Cương công chúa xông vào, dân chúng xem rất đông, ai ai cũng xì xào lên án hành vi của Nam Cương công chúa.

May mà hôm nay nàng không náo loạn bao lâu, sứ thần Nam Cương xuất hiện thì thầm trao đổi cùng nàng hai câu, sắc mặt nàng khẽ biến rời đi.

Sau khi nghe báo lại phản ứng của Nam Cương công chúa, Mộ Dung Thư lâm vào trầm mặc. Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Có phải là Nam Cương đã xảy ra chuyện?

Đang lúc nàng thất thần, Hồng Lăng vào phòng.

– Vương phi, mấy nữ tử bị buộc xuất phủ đang gây chuyện, ở Bắc viên khóc lóc kêu la, nói gì cũng không chịu rời đi, mấy người bà tử kéo cũng không được. Họ quậy khiến những người khác cũng không thể làm việc. Nếu không phải nam nữ hữu biệt, nô tì đã cho hộ viện kéo ra ngoài.

Trên mặt Hồng Lăng có vài phần không kiên nhẫn, giọng nói tràn ngập chán ghét.

Mộ Dung Thư thu hồi suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía Hồng Lăng, trầm giọng nói:

– Nếu cứ để các nàng tiếp tục làm ầm ĩ cũng không hay.

– Đúng thế ạ. Trong phủ ai chẳng biết suy nghĩ của các nàng, không phải muốn ở lại tìm cơ hội làm di nương sao? Kỳ thực vương phi cũng quá hậu đãi họ rồi, không bán bọn họ đi, chỉ trả lại giấy bán thân để các nàng rời đi mà thôi. Nhưng các nàng lại gây chuyện ầm ĩ, muốn cho vương gia gặp bọn họ một chút, nếu không sẽ không rời đi. Nô tì cũng thật không ngờ, nhìn qua dáng người đều cực kì yếu ớt, gây chuyện thì thật quá mạnh mẽ. Mấy người bà tử đều không làm gì được.

Hồng Lăng sắc mặt nặng nề nói.

– Đi thôi, chúng ta đi xem kết quả các nàng là muốn làm ầm ĩ thế nào?

Mộ Dung Thư đứng dậy chuẩn bị đi Bắc viên nhìn xem.

Bắc Viên

Còn chưa đến đã nghe từ bên trong truyền ra tiếng khóc la, quả nhiên là vô cùng ầm ĩ. Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Có đôi khi nàng quá mức xem thường công phu khóc lóc om sòm của nữ nhân cổ đại. Vốn tưởng rằng nữ tử cổ đại phần lớn đều là ôn nhu lương thiện, không dám làm ra việc tổn hại danh dự, nhưng không thể tưởng tượng được những người này vì mục đích của chính mình có thể như thế.

– Buông ta ra, chúng ta là nữ nhân của vương gia! Các ngươi không thể đuổi chúng ta khỏi phủ!

– Để vương gia tới gặp chúng ta, chỉ cần vương gia gặp chúng ta, đừng nói là các ngươi, chính là vương phi cũng không có quyền đuổi chúng ta khỏi phủ!

– Có nghe thấy không, nhanh buông ra! Cẩn thận vương gia trách tội các ngươi, cẩn thận cái đầu của các ngươi!

Một tiếng lại một tiếng gào thét, ngày càng cao hơn, Mộ Dung Thư trên trán lộ hết lãnh ý.

Loading...