Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 261

Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:19:15
Lượt xem: 4

Mộ Dung Thư thấy dáng vẻ nho nhỏ vô cùng đáng yêu của cu cậu, nhịn không được cười nói:

– Hiên nhi cũng phải ăn nhiều rau vào, không thể bỏ qua như vậy.

Nàng phát hiện Hiên nhi rất kén ăn, trong bữa cơm rất ít ăn rau củ, đặc biệt thích ăn các loại tôm cá. Như vậy dinh dưỡng sẽ không cân đối.

Tiểu Hiên nhi nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong miệng, nhìn về phía Mộ Dung Thư, hồn nhiên nói:

– Mẫu thân, Hiên nhi ăn rau củ.

Dứt lời, cu cậu gắp lên một khúc cải dầu, nhíu chặt đôi mày nhỏ xíu mà ăn.

Thấy thế, Mộ Dung Thư điểm điểm chóp mũi cu cậu:

– Hiên nhi nghe lời mẫu thân rất vui. Sau này không thể kén ăn. Hiên nhi còn nhớ Vương Nhị mặt rỗ mà chúng ta đã gặp trên đường không?

– Có, gương mặt Vương thúc thúc bị rỗ cùng với rất nhiều nốt đỏ. Hiên nhi thấy rất sợ đó.

Hiên nhi gật đầu, đôi mắt tròn tròn sáng rỡ nhìn Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư ôn nhu cười nói:

– Vương Nhị mặt rỗ là do từ nhỏ đã kén ăn, chỉ thích ăn các món thịt cá béo ngậy không tốt cho sức khoẻ mới biến thành dáng vẻ như bây giờ. Đến nay thúc ấy còn chưa cưới vợ nữa đó. Hiên nhi muốn biến thành người giống như thế sao?

– Hiên nhi không muốn, Hiên nhi không muốn.

Tiểu Hiên nhi nghe vậy, trong mắt lộ ra hoảng hốt, vội vàng lắc đầu.

– Vậy bây giờ phải ăn nhiều rau củ đi.

Mộ Dung Thư tiếp tục ôn nhu cười nói.

Tiểu Hiên nhi lập tức quay đầu nói với Hồng Lăng:

– Hồng Lăng Cô Cô, làm phiền cô cô gắp hết cá thịt trong chén Hiên nhi ra, giúp Hiên nhi gắp rau củ, Hiên nhi phải ăn nhiều rau củ.

Bé không hi vọng mình biến thành Vương Nhị mặt rỗ, rất dọa người! Nếu thật sự biến thành như vậy, mẫu thân nhất định sẽ chán ghét bé, huống hồ, bé ăn nhiều rau củ, mẫu thân cũng vui vẻ. Chỉ cần mẫu thân vui vẻ, cho dù không thích, bé cũng muốn ăn.

Nhìn dáng vẻ cu cậu ngoan ngoãn ăn rau củ, khóe miệng Mộ Dung Thư không giấu được nét tươi cười. Hiên nhi có lẽ là lễ vật trời cao ban cho nàng, đáng yêu như vậy khiến người ta thương tiếc.

– Thật là nhiều người đều khuyên tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia không nghe. Không ngờ vương phi mới nói mấy câu đã làm cho tiểu thiếu gia ghi vào lòng rồi.

Hồng Lăng che miệng khẽ cười nói.

Tiểu Hiên nhi ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Lăng, nghiêm túc nói:

– Hiên nhi không nghe lời của người khác, nhưng nhất định phải nghe mẫu thân. Hiên nhi mới sẽ không làm chuyện khiến mẫu thân không vui đâu.

Mộ Dung Thư bị giọng nói trẻ thơ ngọt ngào làm cho ấm áp, trong lòng nhịn không được mềm mại hẳn, tự mình cầm bát lên đút Hiên nhi.

– Hiên nhi ngoan quá, mẫu thân rất rất yêu Hiên nhi.

– Vương phi, Tứ cô nương, Ngũ cô nương của phủ tướng quân đưa bái thiếp xin gặp.

Một nha hoàn bước vào phòng, đưa bái thiếp lên cho Hồng Lăng, sau đó cung kính nói với Hồng Lăng.

Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt đến đây? Mộ Dung Thư buông bát đũa, dặn dò nha đầu Liên nhi hầu hạ Hiên nhi:

– Ngươi hầu hạ Hiên nhi chu đáo.

Sau đó đứng dậy bảo nha hoàn kia:

– Trước tiên ngươi đưa Tứ muội, Ngũ muội của bổn vương phi đến thiên điện Mai viên chờ, mang trà ngon, hầu hạ chu đáo. Bổn vương phi thay quần áo rồi lập tức qua.

– Vâng ạ.

Hồng Lăng nhìn theo bóng nha đầu kia rời đi, có chút lo lắng. Mặc dù hai vị cô nương là em ruột vương phi, nhưng phủ tướng quân phát sinh biến cố, bọn họ bị phế đế hạ thánh bán nhập vào thanh lâu, từng ở đó thì dù gì cũng bị tổn hại khuê dự. Lúc này đến vương phủ, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự vương phi chứ? Nghĩ đến đây, Hồng Lăng lắc lắc đầu, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, sẽ tìm được người trong sạch cho hai vị cô nương.

Nhà kề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-261.html.]

Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt đã an tọa. Bọn hạ nhân dâng trà nóng lên cho hai người.

– Tứ tỷ, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta phát hiện chỉ có đại tỷ vẫn không thay đổi. Nghe nói hơn hai tháng trước nơi này bị lửa lớnthiêu thành tro tàn, nhưng vương gia lại sai người dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục nguyên dạng cho nơi này. Ta thật sự là hâm mộ đại tỷ, vương gia tốt với tỷ ấy như thế.

Mộ Dung Nguyệt uống hai ngụm trà, giọng nói mang theo hâm mộ. Mặc dù là ngắn ngủn hơn ba tháng, nàng trải qua trăm nghìn cay đắng của đời người, năm nay cùng lắm mới mười lăm tuổi, nhưng trong lời nói đã hơi có tang thương.

Mộ Dung Lan cười nhạt nói:

– Ngũ muội ngưỡng mộ đại tỷ, nhưng muội có biết để đạt được tất cả những điều này, đại tỷ đã phải trả giá ra sao không? Những gì đại tỷ trải qua so với chúng ta còn nhiều hơn. Ta chỉ hâm mộ đại tỷ ở một điểm, bất kể trải qua chuyện gì, đều có thể trấn định và kiên trì như thế.

Hiện thời, nàng và Ngũ muội đã trở thành đối tượng mà các danh môn khuê tú tránh né, chỉ vì họ đã từng lưu lạc chốn thanh lâu.

– Tứ tỷ nói đúng. Trước kia ta còn nhỏ, luôn hâm mộ đại tỷ có thể gả cho Nam Dương Vương làm chánh phi. Mà Tứ tỷ và ta mang thân phận thứ nữ, tương lai chỉ có thể gả cho một viên tiểu quan làm thiếp hoặc cũng có thể là thê. Nhưng sao có thể sánh bằng vinh quang của đại tỷ? Hiện thời nghĩ đến, nếu Tứ tỷ và muội mỗi ngày phải sống trong âm mưu tranh đấu, thiếu chút đã bị lửa thiêu chết, chỉ sợ sẽ vì việc này mà trở nên ngây dại. Thật ra, gả cho tiểu gia hay nhà nghèo thì đã sao? Bất quá… Sợ là tiểu gia nhà nghèo cũng không chịu cưới ta và Tứ tỷ.

Mộ Dung Nguyệt thật sâu thở dài một tiếng.

Thái độ Mộ Dung Lan lạnh nhạt, vẫn không hề thấy một chút buồn rầu trên mặt. Nàng chỉ đảo mắt, đôi đồng tử trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chén trà trong tay. Có lẽ không lấy chồng cũng là chuyện tốt, bằng không, nàng khó có thể quên nam tử hoa lệ chói lọi trong lòng, mặc dù chỉ gặp một lần, nhưng vẫn khiến nàng khó có thể quên.

Ngay lúc hai người thất thần, Mộ Dung Thư đã thay đổi một thân quần áo thanh lịch đi đến. Khi nàng nhìn thấy Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt thì thoáng khiếp sợ. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, hai người ấy đã thay đổi rất nhiều. Trong kí ức, Mộ Dung Lan tuy rằng ngạo khí như lan, nhưng cũng không phải lạnh lùng như hiện tại, dường như không để bất cứ chuyện gì trong mắt. Mộ Dung Nguyệt đáng yêu đơn thuần, khi ở nhà giam cũng thật sự không có tâm cơ, mà lúc này nhìn sự mỏi mệt cùng vẻ buồn rầu trên trán nàng, cảm giác thật sâu sắc với bốn chữ “nhân sinh như đùa”.

Các nàng cũng phát hiện Mộ Dung Thư đến đây, lập tức đứng dậy, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, phúc thân thi lễ:

– Tứ muội ( Ngũ muội) bái kiến vương phi.

– Tứ muội, Ngũ muội không cần đa lễ.

Mộ Dung Thư tự mình đỡ hai người dậy.

Hai người cũng không vì được sủng mà lo, chỉ cười nhạt cảm tạ.

– Hôm qua bọn muội nhận được tin tức vương phi đã trở lại, vốn định lập tức đến thăm, nhưng sợ quấy rầy vương phi nghỉ ngơi, vì vậy hôm nay mới đến.

Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Lan cười nói với Mộ Dung Thư.

– Đúng vậy, cũng đã lâu không gặp vương phi, thật rất nhớ ngài. Hôm nay nhìn thấy vương phi sắc mặt hồng nhuận, cũng biết vương phi đã nghỉ ngơi tốt.

Mộ Dung Nguyệt cũng nói. Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng luôn luôn đảo quanh Mộ Dung Thư, tuy rằng gầy đi ít nhiều so với trước đây, nhưng hơi thở trầm tĩnh bao quanh nàng vẫn không thay đổi. Thế sự vô thường, sợ là tất cả mọi người thay đổi, chỉ có nàng chưa thay đổi. Mộ Dung Nguyệt nói không nên lời trong lòng là mùi vị gì, có hâm mộ, cũng có ghen tị.

Mộ Dung Thư cười, bởi biết được chuyện hai người đã trải qua, trong lòng thương tiếc, ngay cả thái độ cũng ôn hòa, nói:

– Cũng không quá mệt nhọc. Có điều từ trước tới nay ta không quen ngồi xe ngựa, khó tránh khỏi có chút không thoải mái.

– Ha ha, muội cũng thế, cảm thấy ngồi xe ngựa rất không thoải mái.

Mộ Dung Lan nhịn không được cười nói. Nụ cười lần này cười là phát ra từ nội tâm, có lẽ trước đây cũng từng trải qua việc như thế.

Mộ Dung Thư mím môi, nhàn nhạt cười.

– Lục muội khoẻ chứ?

Mộ Dung Thư thấy chỉ có Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt đến mà không thấy Mộ Dung Ngọc bèn lên tiếng hỏi.

– Gần đây bệnh của Lục muội đã tốt hơn nhiều. Sau khi mấy đại phu xem qua,chỉ nói Lục muội cần tĩnh dưỡng, lâu ngày sẽ khoẻ lại.

Tươi cười trong mắt Mộ Dung Nguyệt ảm đạm, thở dài trả lời.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, thất tâm phong (kiểu bệnh tâm lí hay sao í)? Nhìn thái độ của Mộ Dung Nguyệt, có vẻ như cũng không nhẹ như lời nàng vừa nói. E là Mộ Dung Ngọc tuổi còn nhỏ chịu không nổi kích thích, tuy rằng chuyện đã qua thời gian dài như vậy, nhưng nàng vẫn không thể vượt qua nỗi sợ hãi kinh hoàng đó.

– Đã mời Hoa đại phu?

– Vâng, là Hoa đại phu. Hoa đại phu cũng nói bệnh này của Lục muội không thể gấp được.

Mộ Dung Nguyệt gật đầu trả lời. Sau lại thấy Mộ Dung Thư nhăn mày, bèn cười nói:

– Có điều Lục muội đã khoẻ hơn nhiều, vương phi không cần lo lắng, tin là không bao lâu nữa, muội ấy sẽ có thể đến thỉnh an vương phi rồi.

-Vương phi đã ở Triệu gia hai tháng phải không? Bình Thành là một nơi như thế nào? Triệu gia có thần bí như người ta hay đồn đãi không?

Mộ Dung Lan vốn đang nhìn chằm chằm chén trà thất thần, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thậm chí vẻ mặt mang theo chút chờ mong nhìn về phía Mộ Dung Thư, giọng điệu cũng tỏ ra vội vàng.

Loading...