Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 257

Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:19:08
Lượt xem: 4

Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư nhìn nhau cười, tiếp đó cũng tiến lên một bước nói:

– Thần có mặt. Mấy ngày nay vương phi đi đường, thân thể khó tránh khỏi có chút không khoẻ. Thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng thần thay vương phi ra tay.

– Được! Làm đi!

Hoàng Thượng phất phất tay, Vũ Văn Mặc không phải người ưa đùa giỡn, chuyện không nắm chắc, hắn quyết sẽ không làm. Huống chi hắn cũng không thể lấy quốc gia ra vui đùa.

Vũ Văn Hạo nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc, hắn vô cùng hâm mộ hai người họ. Bên người Vũ Văn Mặc có người như thế, nhưng là vượt cả ba ngàn nữ tử thế gian, chỉ bằng sự lạnh nhạt, tự tin trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của nàng.

Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào Vũ Văn Mặc. Lúc này trời đã dần tối, bốn phía chỉ treo đèn lồng chiếu sáng, không thể so với ánh sáng ban ngày.

Mộ Dung Thư chính là lợi dụng điểm này! Chỉ có như thế mới có thể ra vẻ thần bí, mới có thể che giấu hành động của Vũ Văn Mặc. Cả ngày nàng luôn tìm cách đối phó sứ thần Nam Cương, nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra, may mắn ở cửa cung thấy được đèn lồng chiếu sáng, bất chợt mắt sáng lên, cũng đúng lúc gặp được Vũ Văn Hạo!

Nàng nhìn chằm chằm Vũ Văn Mặc, nhìn hắn đi tới gần chiến mã của sứ thần Nam Cương.

Đột nhiên, chỉ thấy con chiến mã cao lớn kia đột nhiên ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép. Mà Vũ Văn Mặc chỉ vuốt ve nó một chút, con ngựa kia bỗng nhiên trở nên như thế, không riêng gì sứ thần Nam Cương, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng, Vũ Văn Hạo, Tạ Nguyên đều mơ màng không rõ, bọn họ còn không biết Vũ Văn Mặc có chiêu thức ấy đâu!

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Tiếp theo đã nghe sứ thần Nam Cương quát to một tiếng:

– Chiến mã của ta!

Đó là chiến mã đã cùng hắn xông pha chiến trường vô số!

Sau khi sùi bọt mép mấy bận, thân hình cao to khổng lồ của con ngựa kia giãy giụa vài cái rồi c.h.ế.t đi. Sứ thần Nam Cương bi thống không thôi, hắn quay đầu hướng Vũ Văn Mặc quát lên:

– Ngươi dám g.i.ế.c chiến mã của ta!

– Là sứ thần Nam Cương ngài muốn dâng chiến mã đi nghiệm chứng, liên quan gì đến Nam Dương Vương?

Mộ Dung Thư thấy sứ thần Nam Cương gầm lên với Vũ Văn Mặc, liền lạnh lùng nói.

Sứ thần Nam Cương nghẹn lời, vừa rồi đúng là hắn đề nghị để chiến mã của mình ra trận, nhưng sao hắn có thể ngờ được Vũ Văn Mặc lại có thể dễ dàng đánh gục nó như thế. Hắn cuống quít kiểm tra, thấy trên thân ngựa không một tia máu, hoàn toàn không thể tưởng tượng được ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc:

– Ngươi biết yêu thuật!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-257.html.]

– Bổn vương đã có cách đối phó. Nếu thật sự gặp nhau trên chiến trường, trong mắt chúng ta, chiến mã Nam Cương quốc vẫn lấy làm kiêu ngạo chẳng là cái gì!

Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói.

Rốt cuộc Hoàng Thượng thấp thỏm nãy giờ cũng có thể thả lỏng.

Tạ Nguyên và Vũ Văn Hạo nhìn nhau kinh ngạc. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc Vũ Văn Mặc đã làm gì mà lại không cần một đao một kiếm đã có thể g.i.ế.c một con chiến mã to lớn nhường ấy.

Trong mắt sứ thần Nam Cương lộ hết vẻ sợ hãi, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn cũng khó có thể tin, Vũ Văn Mặc chỉ nhẹ nhàng vuốt ve chiến mã của hắn một chút mà nó không hề kêu lên một tiếng đã trực tiếp ngã sùi bọt mép, có thể thấy được, những lời của phụ nhân kia cũng không phải mạnh miệng nói ngoa. Thật là Đại Hoa quốc đã tìm được phương pháp thuần phục ngựa trong thời gian ngắn sao? Nếu ở trên chiến trường, bọn họ cũng dễ dàng g.i.ế.c chiến mã của mình như thế, vậy thì, Nam Cương quốc chắc chắn sẽ diệt vong. Bỗng nhiên, hắn không còn lòng dạ nào, không biết nên làm thế nào cho phải, trước mắt, quả nhiên là hắn không thể ở Đại Hoa quốc lớn lối!

– Ha ha ha ha! Tốt, tốt! Nam Dương Vương quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm.

Hoàng Thượng cười to ba tiếng, Vũ Văn Mặc ra tay đúng là thay hắn xả một bụng tức! Kể từ lúc này, quả nhiên là khiến Nam Cương khiếp sợ, mà chuyện hòa thân cũng không cần ủy khuất Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộ Dung Thư, nhỏ giọng nói:

– Thư nhi, chúng ta thành công.

Không uổng một tốt một mã nào đã có thể khiến Nam Cương quốc hãi hùng là điều hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Mộ Dung Thư cũng nhỏ giọng trả lời:

– Biện pháp này chỉ có thể dùng một hai lần, trên chiến trường cũng không thích hợp. Vì vậy sau này sợ là huynh phải vất vả một chút, mau nghĩ cách giải quyết Nam Cương.

– Thư nhi nói đúng.

Trong đôi mắt Vũ Văn Mặc bỗng hiện ra một tầng băng sương lạnh lẽo, quả thật phải nhanh một chút xử lý Nam Cương, bằng không e là những chuyện như thế này sẽ lại xảy ra.

Mặc dù sứ thần Nam Cương là một kẻ mãng phu, nhưng vì e ngại Đại Hoa quốc cũng chỉ đành thu lại sắc mặt kiêu căng, đang muốn lên tiếng trả lời đã nghe một tiếng cười duyên từ phía những người đứng sau hắn truyền lại, hai mắt bất chợt sáng lên.

– Nếu Đại Hoa quốc không muốn hoà thân cũng đâu cần sử dụng thủ đoạn như vậy?

Nữ tử vừa phát ra tiếng cười kia bất chợt dừng lại, mở miệng khinh thường nói. Có điều những lời ấy, nữ tử này lại không nói bằng tiếng Hán mà là dùng ngôn ngữ Tây Vực!

Anh ngữ? Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía nàng kia.

Ngoại trừ Tạ Nguyên, những người khác đều không nghe hiểu những gì nàng ta nói. Tạ Nguyên từng vì nhất thời hứng thú mới học qua tiếng Tây Vực cho nên mới nghe ra ý tứ trong mấy câu vừa rồi.

Loading...