Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:15:53
Lượt xem: 5
Các nàng không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu che giấu biểu tình trên mặt.
Lúc này, tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên.
– Chúng ta chưa từng nghe nói qua Nam Dương Vương một lần nữa cưới vương phi, như vậy, ngươi thật sự là Nam Dương vương phi sao?
Một thiếu nữ bỗng nhiên ngẩng đầu, mở đôi mắt to tròn quyến rũ động lòng người nhìn Mộ Dung Thư, trực tiếp lớn tiếng hỏi. Nàng không khỏi có chút ghen tị, dáng người Nam Dương vương phi này so với nàng còn quyến rũ hơn năm phần!
Nàng vừa thốt ra, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Thư, cùng đợi Mộ Dung Thư đáp lại.
Mộ Dung Thư thần sắc lạnh nhạt, thấy tiểu nhị đã đem đồ ăn lên khá đầy đủ liền quay đầu báo cho Hồng Lăng biết. Mấy nha đầu này, nàng chẳng có tâm tư đi ứng phó, lãng phí tinh thần, lãng phí hơi sức.
Hồng Lăng lập tức hầu hạ Mộ Dung Thư dùng bữa. Khoé mắt mang theo khinh thường nhìn lướt qua nữ tử mở miệng nói chuyện kia.
Đôi mắt đào hoa to tròn sáng ngời của Hiên nhi mở lớn nhìn chằm chằm nữ tử mở miệng nói chuyện kia, tròng mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng mới quay đầu hướng về phía Hồng Lăng đang hầu hạ cu cậu dùng cơm, ngọt ngào ngây thơ nói:
– Hồng Lăng cô cô, Hiên nhi muốn ăn canh.
Hồng Lăng nghe vậy thì múc thêm một chén canh cho Hiên nhi.
Hiên nhi dùng thìa múc một muỗng canh lên rồi lập tức uống. Cũng không biết là do quá nóng hay là do cố ý, cu cậu khì khì một tiếng, phun toàn bộ canh trong miệng lên mặt của cô gái vừa vô lễ chất vấn đó. Nữ nhân này thật đáng ghét! Vô lễ với mẫu thân như thế, hừ!
– A!
Nàng kia hét lên một tiếng.
Ngụm canh nóng kia là canh nấm, trong đó còn có tôm bóc vỏ và mộc nhĩ bằm.
– Mẫu thân, canh này không chỉ nóng mà còn khó uống nữa.
Hiên nhi nói xong liền nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư nhìn dáng vẻ của cu cậu thì biết ngay là tiểu tử này định làm gì, lập tức nhịn không được cười nói:
– Thịnh Đức tửu lâu nổi tiếng thiên hạ, món canh vừa rồi ăn vào cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, chắc là do Hiên nhi không thích hương vị này, lát nữa còn phải lên đường, Hiên nhi đừng dùng nhiều canh quá, ăn thêm cơm đi.
Hai người không thèm để ý xung quanh khiến đôi mắt quyến rũ của nữ tử kia trợn to, không thể tin được. Trong nhà, thân là dòng chính nữ, người trong phủ sao dám không có quy củ gạt nàng qua một bên như thế, nhưng hai người trước mắt hoàn toàn triệt để không đếm xỉa gì đến nàng! Thằng nhãi c.h.ế.t bầm kia còn phun đầy mặt nàng, khiến nàng mất mặt! Lại nhìn bốn người còn lại, tuy rằng đều cúi đầu, nhưng không cần nói cũng biết là đang cười trộm.
– Nếu ngươi thật sự là Nam Dương vương phi, tại sao không trả lời câu hỏi của ta? Còn có đứa bé không có lễ phép này nữa, lại dám phun lên mặt ta! Vương phi cũng không thèm dạy dỗ sao?
Trong ngày thường nàng đã quen được nuông chiều, vẫn cho rằng mình chính là trời, cũng không biết hậu quả mà chất vấn.
– Xin hỏi ngươi là cô nương nhà ai?
Trong mắt Hồng Lăng hiện ra lãnh ý nồng đậm. Lá gan nha đầu kia cũng ghê gớm thật! Dám chất vấn vương phi, nàng dựa vào cái gì?
Cô gái kia nâng cao cằm, trả lời:
– Là con gái Lưu tri phủ thành này. (Mấy bà này đúng là ếch ngồi đáy giếng thật, tưởng mình to lắm a)
– Cùng lắm cũng chỉ là con gái của một viên tri phủ nho nhỏ lại dám không để Nam Dương vương phi vào mắt! Đại Hoa quốc chúng ta khi nào có loại quy củ này, con gái của một tri phủ cũng dám can đảm chất vấn Nam Dương vương phi, để Nam Dương vương phi trả lời. Ngươi cho mình là hoàng hậu đương triều hay là quý phi?
Hồng Lăng lạnh lùng quát lên, hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho thiếu nữ kia, khiến sắc mặt nàng ta đột nhiên biến đổi.
Bốn thiếu nữ khác đều không dám nhiều lời, tình huống trước mắt thì những cô nương vốn được nuôi dưỡng trong thâm khuê như họ cũng chưa từng chứng kiến. Hơn nữa khí thế của nha hoàn đeo khăn che mặt bên cạnh Nam Dương vương phi này còn áp đảo hơn so với họ, chỉ đơn giản nói mấy câu đã khiến mọi người run rẩy.
Hồng Lăng tâm tư trầm ổn, ở Nam Dương trong vương phủ vẫn là đại nha hoàn Mai viên, quản toàn bộ nha hoàn, hơn nữa ở cạnh Mộ Dung Thư thời gian dài tất nhiên cũng học được không ít thủ đoạn của nàng, trước mắt thốt ra vài câu lại cứ thế làm cho người khác sợ hãi. Mộ Dung Thư nghe vậy cũng không đáp lại mà là tao nhã dùng cơm, mấy nha đầu này Hồng Lăng thừa sức giải quyết.
Cô gái kia sắc mặt trắng đen lẫn lộn, môi khép mở muốn cãi lại, nhưng nàng cũng biết mới vừa rồi là do không phục vị trí Nam Dương vương phi bị người khác chiếm mất mới có thể lên tiếng chất vấn, giờ nghe Hồng Lăng nói vậy nàng cũng nghĩ mà bắt đầu thấy sợ. Nhưng nàng luôn luôn đều mắt cao hơn đỉnh, làm thế nào cũng không chịu cúi đầu chịu thua.
Hồng Lăng thấy nàng như thế, liền quát lạnh một tiếng.
– Quả thật là không có giáo dưỡng! Vương phi, lát nữa nô tì nhất định phải báo lại với vương gia, để vương gia làm chủ cho người!
Lời này vừa nói ra, trên mặt nữ tử quyến rũ kiêu ngạo kia cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, nhưng vẫn không chịu cầu xin tha thứ. Nàng nhìn về phía vị Nam Dương vương phi từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng kia, cắn răng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-245.html.]
– Hạ nhân của Vương phi càng không có phép tắc! Nói gì đi nữa ta cũng là con gái quan viên trong triều mà một nha đầu lại dám chỉ trích ta, ngược lại thật sự là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
– Thật ồn ào! Mẫu thân, còn ầm ĩ hơn so với con ch.ó vàng mà Vân mẹ nuôi đó! (Hai cha con nhà này, chậc chậc)
Hiên nhi bất mãn nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư vuốt ve đầu nhỏ của Hiên nhi, ôn nhu nói:
– Nơi có cẩu tất nhiên sẽ ầm ĩ. Hiên nhi ngoan, ăn nhiều chút, lát nữa chúng ta đi ra ngoài.
– Vâng, mẫu thân cũng ăn nhiều chút!
Hiên nhi gật đầu lia lịa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Vừa mới bắt đầu cô gái kia chưa kịp phản ứng, nhưng khi nàng nghe thấy bốn thiếu nữ còn lại che miệng cười trộm mới giật mình hiểu ra, cẩu trong miệng Mộ Dung Thư chính là mình, sắc mặt bất chợt lúc đen lúc xanh. Có điều khi bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của Mộ Dung Thư liếc qua, nàng đành nuốt xuống mấy lời kế tiếp. Chỉ là một ánh mắt, nhưng khiến người khác sợ run, đôi mắt thiếu nữ mở lớn, khẽ nhếch miệng nửa ngậm nửa há, nửa ngày cũng không thốt nên lời.
Hồng Lăng thấy thế cười lạnh. Nha đầu không biết trời cao đất rộng, tự nhận là thân phận quý nhất, ở Nghiệp thành thân phận các nàng tôn quý, nhưng ở kinh thành thân phận các nàng không khác gì hạ nhân. Cho dù Lưu Nam đại nhân kia không nói thẳng, nàng và vương phi đều đoán được, hiện thời thân phận vương phi chưa thông cáo thiên hạ, những người này liền vọng tưởng vị trí Nam Dương vương phi, người người đều tràn ngập dã tâm. Lúc này đây nói gì đi nữa nàng cũng phải bảo vệ vương phi và tiểu thiếu gia cho tốt, ai dám gây bất lợi với bọn họ, cho dù mất mạng nàng cũng phải bảo vệ.
– Nguyệt tỷ tỷ, thân phận Nam Dương vương phi tôn quý, tỷ đừng nói lời càn quấy, nếu không hậu quả không thể gánh nổi.
Thiếu nữ thanh tú ngồi cạnh con gái của Lưu Nam thấp giọng nhắc nhở.
Con gái Lưu Nam tự biết trước mặt người khác mất hết thể diện, ngầm nghiến răng nghiến lợi, nghe lời nhắc nhở của nàng kia như đang cười nhạo mình, sắc mặt không tốt mắng lại:
– Ngươi là cái thá gì mà cũng dám cười nhạo ta?
Mộ Dung Thư nhẹ chau mày, khóe mắt lướt qua thiếu nữ không biết trời cao đất rộng kia, nữ tử cổ đại, những kẻ tự tìm khổ ăn như Tiền Duyệt thật đúng là không ít! Đối với đám người này, nàng hết sức phiền chán, được thế là dây dưa mãi không buông, sẽ có ngày trở thành mục tiêu công kích, kết cục thê thảm có thể đoán trước.
– Hồng Lăng, ngươi cũng nên ăn cơm đi.
Sức ăn của nàng ít, ăn một chút đã no bèn buông đũa, quay đầu dặn dò Hồng Lăng.
Hồng Lăng phúc phúc thân rồi đi ra nhã gian.
Trong gian phòng trang nhã, bỗng nhiên tĩnh lặng không tiếng động. Mộ Dung Thư không ý thức được khí thế của nàng, trong lúc vô tình chính mình đã trở thành tiêu điểm, ngay cả không nói một lời cũng có thể khiến người khác cảm giác được nàng không hề tầm thường. Đây là bẩm sinh, đồng thời cũng là loại khí thế trải qua thăng thầm cuộc sống tạo nên, cũng là nguyên nhân mấy cô gái kia không dám nhiều lời.
– Mẫu thân, Hiên nhi no rồi.
Hiên nhi ăn hết sạch một chén cơm đầy xong bèn nhảy khỏi ghế, ôm chặt Mộ Dung Thư muốn đi ra ngoài. Hắn không thích ở đây, cũng không thích mấy nữ nhân luôn nhìn ngó mẫu thân kia.
Khóe miệng Mộ Dung Thư khẽ cong lên, cười nhạt đứng dậy.
– Được, chúng ta ra ngoài xem.
Lúc nàng đứng dậy, khoé mắt như có như không nhìn lướt qua mấy cô thiếu nữ, đang tuổi như hoa, lại bị người nhà lợi dụng, là là nỗi đau của các nàng. Thế nhưng, nếu không biết sống c.h.ế.t như vậy, thế thì, ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên lạnh. Đúng là đáng đời!
– Vương phi, trong Thịnh Đức tửu lâu không có khách phòng.
Một thiếu nữ trong số đó lập tức đứng dậy nhỏ giọng nói, nàng là có lòng tốt nhắc nhở.
Mộ Dung Thư quay đầu về phía nàng cười khẽ:
– Không còn cách nào. Bổn vương phi tìm một nhã gian nghỉ tạm cũng được.
– Hôm nay cũng không còn sớm, e là đêm nay Nam Dương Vương sẽ ở lại Nghiệp Thành. Tối nay, hoa khôi Minh Nguyệt Lâu của Nghiệp Thành cố ý chuẩn bị tài nghệ biểu diễn để nghênh đón Nam Dương Vương. Hoa khôi Minh Nguyệt Lâu vang danh thiên hạ, Nam Dương vương phi nhất định sẽ mở mang tầm mắt.
Khi Mộ Dung Thư vừa mới xoay người, tiếng con gái Lưu Nam mang theo khiêu khích đã truyền tới.
Trong lòng Mộ Dung Thư thấy buồn cười, tâm tư nha đầu kia thật quá non nớt, nàng chỉ nắm tay Hiên nhi đi ra ngoài.
Con gái Lưu Nam cắn chặt răng, chưa từ bỏ ý định nói:
– Vương phi xin dừng bước, theo tin tức từ kinh thành truyền đến, nói là Nam Cương nghị hòa, muốn hoà thân. Nghe nói công chúa Nam Cương kia không phải gả cho đương kim thánh thượng, cũng không phải thái tử, mà chỉ đích danh muốn lấy Nam Dương Vương. Ta nghe tin này, thật sự khó phân biệt thật giả. Vì vậy đánh bạo hỏi Nam Dương vương phi, việc này có thật không?
Mộ Dung Thư khựng lại, hai mi nháy mắt cau chặt, hòa thân?
Lúc này, Vũ Văn Mặc cũng từ nhã gian đi ra, đôi mắt sâu hun hút nhìn nàng.