Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 244

Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:15:51
Lượt xem: 6

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần. Từ ngoài xe ngựa, một trận bụi mù mịt bay vào.

Vũ Văn Mặc trấn an:

– Nàng chờ trong xe ngựa. Nếu bổn vương không đoán sai, hẳn là quan viên địa phương tới đón tiếp.

Dứt lời, hắn bước ra ngoài.

Trong lòng Mộ Dung Thư lo lắng không yên, lắng nghe tình huống bên ngoài. Lần này Vũ Văn Mặc đến đón nàng không mang quá nhiều người, phần lớn là thủ vệ phủ Nam Dương Vương, vậy thì mấy kẻ này là ai? Có phải là quan viên địa phương không?

Chợt nghe người bên ngoài nói:

– Được tin đoàn xe này là của Nam Dương Vương, hạ quan Lưu Nam cố ý tới đây nghênh đón Nam Dương Vương.

Vũ Văn Mặc thần sắc lạnh lùng, một đôi hàn mâu đánh giá người quỳ trước mặt, tuổi chừng bốn mươi, năm mươi, thấy hắn mặc quan phục tri phủ. Vũ Văn Mặc thầm nghĩ, lá gan tên này không nhỏ, dám chặn đường ở đây, phía sau còn có năm sáu chục người đi theo.

– Ồ!

Vũ Văn Mặc có sự uy nghiêm khiếp người trời sinh, viên quan kia đầu không dám ngẩng, nhưng vẫn đánh bạo nói:

– Chúng hạ quan Nghiệp thành làm tiệc rượu nghênh đón vương gia, vương gia đi đường mệt nhọc, nhân dịp này nghỉ ngơi một chút vậy.

Ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương của Vũ Văn Mặc từ trên nhìn xuống đám quan viên đang quỳ bên dưới, khóe mắt như có như không cũng liếc nhìn những binh lính không mang theo binh khí phía sau họ. Vẻ mặt hắn như băng sương, lạnh giọng nói:

– Đi trước dẫn đường đi.

Vị quan kia nghe vậy, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lập tức lên ngựa, giục ngựa đi trước mở đường.

Trong xe ngựa, Mộ Dung Thư nghe vậy cũng yên tâm. Thì ra là có quan viên nghe tin nên đến xum xoe!

Mà khi Vũ Văn Mặc đang muốn lên xe ngựa thì một bóng dáng nhỏ bé bên kia chạy ào đến, ngọt ngào ngây thơ kêu lên:

– Mẫu thân, Hiên nhi sợ quá.

Hiên nhi như không nhìn thấy Vũ Văn Mặc, đã nhanh chân leo lên xe ngựa. Nhưng thân mình tròn vo nho nhỏ kia sao có thể nhảy lên xe ngựa cao hơn hắn mấy lần? Cu cậu bèn xoay người, hướng về phía Hồng Lăng đi theo phía sau nói:

– Phiền Hồng Lăng cô cô ôm ta lên xe ngựa.

Vất vả lắm cu cậu mới bắt được cơ hội này, nếu không cẩn thận nắm lấy, vậy sẽ phải chờ thật lâu thật lâu mới có thể nhìn thấy mẫu thân rồi.

Vũ Văn Mặc nhìn nhìn thân hình nhỏ bé tròn vo kia, khóe miệng giật giật. Tiểu tử này nhìn qua ngây thơ đáng yêu, cực kì vô hại nhưng lại biết nắm chắc cơ hội lập tức hành động, nhỏ mà đã có tâm cơ như thế, nếu trưởng thành không biết sẽ thế nào? Hơn nữa còn có dung mạo bậc này, xem ra còn vượt cả Triệu Sơ! Hắn muốn tiến lên định ngăn tiểu Hiên nhi làm bóng đèn chắn ngang mình và Thư nhi thân thiết, nhưng bên trong xe ngựa đã truyền đến tiếng Thư nhi.

– Để Hiên nhi lên đây đi.

Hồng Lăng vừa nghe Mộ Dung Thư ra lệnh, lập tức ôm thân mình nho nhỏ tròn vo của Hiên nhi lên.

Tiểu Hiên nhi vừa vào xe ngựa, tức thì nhào vào lòng Mộ Dung Thư, ngọt ngào nũng nịu kêu lên:

– Mẫu thân, Hiên nhi muốn ngồi cùng xe ngựa với người. Hiên nhi rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ mẫu thân.

Lời này khiến Mộ Dung Thư không nhịn cười được.

– Được, mẫu thân cũng nhớ Hiên nhi lắm.

Vừa lên xe ngựa, Vũ Văn Mặc nghe thấy tiểu Hiên nhi và Mộ Dung Thư trò chuyện, trong lòng cũng không biết là mùi vị gì. Đừng nhìn tiểu Hiên nhi tuổi còn nhỏ, thật đúng là có tâm tư, biết Mộ Dung Thư ăn mềm không ăn cứng, mấy câu làm nũng ngọt c.h.ế.t người này, cu cậu nói thật thuận miệng!

Mộ Dung Thư và Hiên nhi ngồi một bên, Vũ Văn Mặc tất nhiên phải ngồi ở đối diện.

Tiểu Hiên nhi rất ân cần, khuôn mặt hoàn mĩ nhỏ nhắn đáng yêu của cu cậu cười thành một đóa hoa, ngọt không kém nói với Vũ Văn Mặc:

– Phụ thân, thật tốt, Hiên nhi có thể ngồi chung một chiếc xe ngựa với người! Hiên nhi thật cao hứng.

Trong mắt Mộ Dung Thư khó nén tươi cười, nàng nhìn thấy khuôn mặt nhìn không ra thần sắc kia của Vũ Văn Mặc, sóng mắt lưu chuyển, nói khẽ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-244.html.]

– Có Hiên nhi ở đây, trên đường đi sẽ không thiếu tiếng cười.

Thật ra, nàng rất thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của Vũ Văn Mặc, nếu trong lòng không có nàng, dĩ nhiên sẽ không ăn dấm chua. Mà hắn ghen đã nói lên trong lòng hắn có nàng.

Thế nhưng, đứa nhỏ Hiên nhi này thật khiến người khác yêu thương, hắn mở miệng muốn cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa, tất nhiên nàng không thể từ chối.

– Ừ. Chắc chừng một canh giờ nữa chúng ta sẽ đến Nghiệp thành. Nàng nghỉ ngơi tạm một chút đi.

Vũ Văn Mặc gật đầu trả lời.

Hiên nhi thấy Vũ Văn Mặc đồng ý cho cu cậu ở lại, lập tức hoan hô.

– Mẫu thân, khi ở sơn trang Hiên nhi có học ca dao, Hiên nhi hát cho mẫu thân nghe có được không?

– Ca d.a.o à? Được, Hiên nhi hát đi.

Mộ Dung Thư lập tức đồng ý.

Hiên nhi ngồi trong lòng Mộ Dung Thư, giọng trẻ con non nớt ngọt mềm quanh quẩn vang lên trong xe ngựa. Suốt dọc đường, khóe miệng Mộ Dung Thư luôn giương nhẹ, tâm tình rất tốt.

Giữa lúc bất tri bất giác, trong mắt Vũ Văn Mặc cũng có tươi cười, khiến nét mặt giãn ra, không còn vẻ đông cứng, lạnh như băng thường ngày.

Một lúc lâu sau đã đến Nghiệp Thành.

Nghiệp Thành không thể so với Bình Thành diện tích mênh mông, nhưng cũng coi như một trấn nhỏ tương đối yên ả thanh bình.

Nơi quan viên tên Lưu Nam kia thiết yến là Thịnh Đức, tửu lâu Nghiệp Thành nổi tiếng thiên hạ.

Khi Mộ Dung Thư xuống xe ngựa, trên mặt che khăn lụa mỏng. Lưu Nam thấy Mộ Dung Thư thì sửng sốt. Sao bên người Nam Dương Vương lại có nữ nhân? Hơn nữa nhìn Nam Dương Vương tựa hồ rất để ý nữ tử này, chẳng lẽ là thiếp Nam Dương Vương mới nạp?

Trong tửu lâu chỉ có vài tên lính, Lưu Nam đi trước dẫn đường lên lầu hai.

Trên đó có hai nhã gian riêng biệt, trong đó một gian là mấy gã quan viên Nghiệp Thành, gian khác là nữ quyến của họ.

– Đúng lúc ta cũng có vài chuyện quan trọng thương nghị cùng những quan viên này, trước tiên Thư nhi cũng nên ăn cơm trưa đi. Buổi chiều chúng ta tiếp tục lên đường.

Vũ Văn Mặc nhẹ giọng dặn dò bên tai nàng.

Mộ Dung Thư gật đầu.

– Vâng.

Lần này Vũ Văn Mặc đến Bình Thành đón nàng, e là không dễ dàng, dù sao tân đế đăng cơ, triều đình biến động còn chưa ổn định. Trong hơn mười ngày mà hắn có thể đến Bình Thành, trên người chắc chắn có nhiệm vụ khác. Nàng không nên xen vào. Mộ Dung Thư dẫn Hiên nhi vào nhã gian.

Vào trong mới thấy, mấy nữ quyến trong miệng Lưu Nam cũng không có phong thái phu nhân, lão phu nhân hay chủ mẫu gia đình mà là năm thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mỗi người mỗi vẻ. Nhìn thấy mấy thiếu nữ này xong, trong lòng nàng đã hiểu rõ. Đi tới chỗ nào cũng sẽ có người xem nữ tử như hàng hóa mà tuồn ra ngoài.

Khi năm thiếu nữ đó nhìn thấy Mộ Dung Thư thì rất ngoài ý muốn, nữ nhân này là ai?

Hồng Lăng nhìn thấy mấy thiếu nữ kia không mảy may động đậy, liền cau mày, giọng nói lạnh lùng:

– Mấy vị cô nương thật quá phách lối, thấy Nam Dương vương phi đến mà các ngươi lại không đứng dậy hành lễ?

Nam Dương vương phi? Mấy thiếu nữ biết rõ mục đích hôm nay đến tửu lâu, đều biết là muốn tặng cho Nam Dương Vương làm thiếp. Hiện nay phủ Nam Dương Vương không có chủ mẫu, càng không có thiếp thất, các nàng chỉ cần vào phủ Nam Dương Vương thì sẽ có cơ hội bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng. Nhưng sao đột nhiên lại xuất hiện một vị Nam Dương vương phi?

– Bái kiến Nam Dương vương phi, Nam Dương vương phi vạn phúc kim an.

Mấy cô thiếu nữ thấy nha hoàn phía sau Mộ Dung Thư không giống nói dối, mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng để tránh phạm sai lầm, lập tức đứng dậy hành lễ.

Mộ Dung Thư cười nói:

– Không cần đa lễ, đứng dậy đi.

Dứt lời, nàng liền ngồi ở chỗ trống phía trên.

Năm người đều đang quan sát Mộ Dung Thư, Nam Dương Vương đi Bình Thành một chuyến thì có vương phi ư? Trong mắt họ, chuyện này hơi khó tin, bởi theo như đồn đãi, Nam Dương Vương không phải là người dễ động lòng với nữ nhân, nhưng hôm nay người trước mắt này lại tự xưng là Nam Dương vương phi, mà Nam Dương Vương ngay tại gian phòng kế bên, vậy tất nhiên không thể là giả. Xem ra toan tính muốn bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng của họ đã là không tưởng. Nhưng cho dù là làm thiếp của Nam Dương Vương thì cũng được hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.

Loading...