Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 242

Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:15:48
Lượt xem: 4

Mộ Dung Thư mơ màng mở mắt ra nhìn lại, là bóng dáng quen thuộc ấy. Trên thân hắn hơi có mùi rượu, nhưng ánh mắt rất tỉnh táo. Không biết do uống rượu hay do tình dục, nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể hắn xuyên thấu qua quần áo truyền đến.

Mộ Dung Thư thấy là hắn thì nhắm mắt lại, mơ màng lẩm bẩm:

– Chàng đã trở lại?

– Ngày mai chúng ta phải khởi hành hồi kinh, Đại lão gia Triệu gia và Triệu Thần mấy lần mời rượu, ta nhất nhất uống xong. May mắn tửu lượng ta khá tốt, nếu không chẳng biết có quay về được không. Để cho ta ôm nàng một lát đi.

Vũ Văn Mặc xoay lại, nằm xuống bên người Mộ Dung Thư, nhưng hai tay vẫn ôm chặt nàng.

Mộ Dung Thư mới đầu có hơi không thoải mái, trở mình một chút thay đổi tư thế, ưm một tiếng, mơ hồ nói:

– Bảo mấy nha đầu chuẩn bị nước ấm cho chàng tắm rửa đi, tỉnh rượu rồi hãy ngủ tiếp, nếu không ngày mai khởi hành sẽ bị đau đầu đó.

– Ta lười…

Vũ Văn Mặc ôm Mộ chặt Dung Thư không mảy may nhúc nhích.

Mộ Dung Thư ừm một tiếng, xoay người ôm lấy hắn rồi mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Khi nàng ngủ say, hô hấp dần dần ổn định, hắn mở mắt ra, bàn tay thon dài tỉ mỉ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, khóe miệng gợi lên ý cười thỏa mãn, cũng nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau khi tỉnh lại, Vũ Văn Mặc quả nhiên bị nhức đầu vì say rượu.

Khiến Mộ Dung Thư ngoài ý muốn chính là, hắn cũng biết làm nũng.

– Đau quá, Thư nhi, đau quá. (Ặc ặc, tưởng tượng cảnh Mặc ca làm nũng đi bà con)

– Ai bảo chàng ham uống rượu, tối qua ta đã nói chàng đi tắm cho tỉnh rượu rồi hẵng ngủ tiếp, nếu không hôm nay sẽ đau đầu mà chàng nào có nghe.

Mộ Dung Thư không thèm để ý đến hắn, vẫn ngồi trước bàn trang điểm để Hồng Lăng chải tóc cho mình.

– Bổn vương say không nghe được gì hết. Thư nhi cũng không biết nói thêm mấy câu cho ta tỉnh, đây là do nàng chưa làm tròn trách nhiệm.

Vũ Văn Mặc nhanh cau mày, hai ngón cái đặt trên huyệt thái dương xoa xoa, nổi lên tính cách vương gia đùa giỡn.

Mộ Dung Thư vẫn không để ý, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn. Ôi, tên này còn dám đổ thừa cho nàng nữa kia đấy!

Hồng Lăng thấy thế, khóe miệng dưới khăn che mặt khẽ giương lên, hai ngày nay vương gia và vương phi thật thân mặt, một vương gia như vậy nàng chưa từng thấy qua chứ đừng nói chi là mặt trẻ con này của vương phi. Thật tốt, như vậy thật tốt.

– Nếu không chàng ngủ tiếp một lát đi.

Mộ Dung Thư thấy Vũ Văn Mặc không lên tiếng, qua gương đồng quét mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn khó chịu chau mày, quan tâm nói.

Lúc này đổi lại Vũ Văn Mặc không để ý nàng, đuôi lông mày hắn khẽ nhúc nhích, nhưng là đang ngồi bất động thất thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-242.html.]

Mộ Dung Thư thấy Hồng Lăng đã chải tóc xong bèn bảo nàng ra ngoài chỉ huy hạ nhân thu xếp đồ đạc. Nàng đến bên Vũ Văn Mặc, thả tay hắn xuống, bàn tay nhỏ nhắn mang hơi lạnh của nàng đặt lên huyệt thái dương của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp. Thân hình Vũ Văn Mặc run lên một cái, đây là điểm yếu trí mạng, trước đây nếu có người tới gần như lúc này, không cần nói nhiều, chắc chắn là phải chết. Mà khi nàng tự nhiên giúp hắn giảm bớt cơn đau như vậy, hắn chỉ cảm thấy thoải mái và yên tâm.

Tất nhiên Mộ Dung Thư không hề phát hiện biến hóa trong giờ khắc này của Vũ Văn Mặc. Nàng ôn nhu nói:

– Khá hơn chút nào không?

– Ừ, thoải mái hơn. Ta còn tưởng nàng không thèm để ý ta chứ.

Vũ Văn Mặc gật đầu mở miệng trả lời. Trong giọng nói có sự ỷ lại mà chính hắn cũng không phát hiện. Đúng vậy, là ỷ lại.

Mộ Dung Thư hơi dừng lại, phì cười, trên khuôn mặt tươi cười xán lạn.

– Ta chỉ là đùa với chàng một chút thôi. Hiện thời chàng là phu quân của ta, sao ta lại không để ý chàng chứ.

– Ta đây nhức đầu, vì sao nàng không làm hết trách nhiệm của thê tử lo lắng cho ta? Còn chờ ta ba lần bốn lượt nhắc nhở nàng.

Vũ Văn Mặc nhất quyết không tha.

– Một lát nữa đã lên đường, chẳng lẽ Nam Dương Vương để cho ta tóc tai bù xù như người điên ra ngoài gặp người? Nam Dương Vương có thể không thèm để ý mặt mũi, nhưng bổn vương phi không làm được. Còn nữa, Nam Dương Vương chỉ trích bổn vương phi không làm hết chức trách, lời này bổn vương phi không thừa nhận, tối hôm qua bổn vương phi đã từng nhắc nhở Nam Dương Vương nhưng Nam Dương Vương lại coi như gió thoảng bên tai. Một khi đã như vậy, tại sao lại nói bổn vương phi không làm hết phận sự đây?

Mộ Dung Thư không nói gì liếc nhìn trần nhà tức giận phản bác.

Vũ Văn Mặc ông ông miệng muốn nói gì đó nhưng cũng không nói nên lời, khóe miệng lại rút rút. Không phải hắn không thừa nhận, nàng quả thật là nhanh mồm nhanh miệng! Cùng nàng tranh luận chắc chắn rơi xuống hạ phong. Sợ là có rất ít người có thể thắng nàng về khoản này.

– Là lỗi của ta.

Hắn đành gật đầu thừa nhận sai lầm.

Mộ Dung Thư có chút đắc ý hả hê, lại tiếp tục mát xa cho hắn.

Mát xa quả thật có hiệu quả giảm bớt đau đầu, Mộ Dung Thư lại dặn người làm chuẩn bị canh giã rượu, sau khi hắn uống xong thì đã đỡ hơn nhiều. Hắn vô cùng thích cảm giác hạnh phúc ấm áp khi nàng mát xa cho mình.

Ăn điểm tâm xong, những người có mặt mũi ở Triệu gia đồng loạt đến Tân Trúc viên tiễn Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, tất nhiên lại là một phen khách sáo.

Mấy ngày nay Triệu Thần đã có thể tự mình chống quải trượng đi lại, vì vậy cùng Triệu Sơ đưa bọn họ ra Bình Thành.

Khi Mộ Dung Thư bước từng bước rời khỏi Triệu gia, nàng đứng trước đại môn, quay đầu nơi mình đã từng quen thuộc, tuy chỉ sinh hoạt hơn một tháng, nhưng chính ở đây nàng đã học được không ít, cũng hiểu ra một số việc. Nàng nhận ra rằng, người sống thì không thể lúc nào cũng làm theo ý mình, đều có rất nhiều bất đắc dĩ. Có lẽ muốn được cái gì thì nhất định phải từ bỏ một thứ khác, cá và tay gấu không thể có cả hai.

Vũ Văn Mặc nắm tay nàng thật chặt, ngẫu nhiên thấy ánh mắt Triệu Sơ đúng lúc đang nhìn về phía nàng, liền cúi đầu dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói:

– Thế nào, còn muốn tiếp tục ở lại đây sao?

Lời này của hắn có chút chua xót.

Loading...