Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:15:43
Lượt xem: 4
Mộ Dung Thư cưỡng ép chính mình phục hồi tinh thần lại, vừa rồi nàng lại thất thần! Nhìn ánh mắt lo lắng của Vũ Văn Mặc, nàng nắm lấy bàn tay có chút run rẩy khó phát hiện của hắn.
– Triệu Sơ từng nói, trong ba năm ta sẽ không thể mang thai.
Lòng bàn tay hắn hơi thô ráp, còn có vài vết chai, đặc biệt là ngón tay cái và ngón trỏ, có lẽ là do việc luyện võ thường ngày. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh khi bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve cơ thể nàng, Mộ Dung Thư run rẩy, hai tai tự dưng đỏ lên. Thật là, ban ngày ban mặt, nàng còn không biết xấu hổ mà nghĩ tới việc như thế …
Thì ra là nàng lo lắng việc này! Vũ Văn Mặc cảm giác được bàn tay đang thắt chặt cổ họng mình buông ra, hắn ôn nhu cười nói:
– Ta không để ý. Ba năm thì đã sao? Huống hồ hiện thời nàng còn có Hiên nhi bên người, đứa bé Hiên nhi này vô cùng đáng yêu, cũng rất lễ phép, biết vâng lời, nào khác gì con ruột. Nàng đừng nghĩ nhiều, đợi ba năm sau chúng ta sẽ sinh cũng được.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư ấm áp, quẳng cảm giác bất an trong lòng kia ra sau đầu.
– Vâng.
Đứng xa xa phía ngoài đình, Triệu Thần hoảng hốt nhìn Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc ôm ấp thân mật. Hắn chưa từng thấy nàng dịu dàng e ấp như vậy, khi hắn bị ngã, nàng nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, động viên khuyến khích hắn, khiến hắn vô cùng tin tưởng. Nhưng nàng lại ỷ lại Vũ Văn Mặc như vậy, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng từ tiếng cười xa xa truyền tới kia, hắn mơ hồ có thể nhìn ra hạnh phúc của nàng.
Thì ra, đây mới thực sự là nàng!
Từ lúc bắt đầu, nữ tử này đã là của Vũ Văn Mặc, không thuộc về hắn, cũng không thuộc về Ngũ đệ. Vậy mà nữ tử này cứ đi vào lòng hắn một cách vô cùng tự nhiên như thế. Trước đó hắn ngây thơ cho rằng, một nữ tử xinh đẹp, dáng người quyến rũ, khiến người khác nhìn đẹp mắt nên mình thích là tất nhiên. Nhưng hắn chợt phát hiện, loại yêu này quá nông cạn. Có một thứ tình cảm, trong lúc ngươi không hề hay biết, lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lòng ngươi, bất tri bất giác không cách nào buông tay!
Hắn nghĩ, Vũ Văn Mặc chính là như thế! Bằng không thì một vương gia thân phận tôn quý sao có thể ngay thời điểm thay đổi triều đại quan trọng này lại đích thân đến đón nàng, không đành lòng để nàng chịu một chút thiệt thòi nào. Có lẽ Vũ Văn Mặc cũng không ý thức được tình cảm hắn dành cho Mộ Dung Thư.
Từ nay về sau, e là không còn một nữ tử nào có thể khiến tim hắn chao đảo, trong lòng rung động như thế. Thế nhưng, hắn cũng giống Ngũ đệ, hi vọng nàng hạnh phúc. Vẻ mặt hắn cô đơn rời đi, mấy nữ nhân trong viện đã sinh con dưỡng cái cho hắn, cả đời này hắn nhất định không thể phụ, là chồng, là trời của họ.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá nhẹ nhàng rơi lên phía sau Mộ Dung Thư. Trong mắt nàng và hắn có nhau. Có đôi khi yêu cũng không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, bên trong những sinh hoạt hàng ngày cũng có thể nảy sinh tình yêu.
– Thư nhi, nàng không giống Mộ Dung Thư trước đây, Mộ Dung Thư con gái dòng chính nữ của Mộ Dung Thu, phải không?
Vũ Văn Mặc cầm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy, giọng nói trầm thấp.
Mộ Dung Thư chớp chớp mí mắt. Một người cơ trí như vậy, đã sớm nhận thấy được sự khác thường của nàng, trong lòng luôn luôn nghi hoặc cũng phải. Nàng cũng không có ý định lừa gạt hắn, bèn gật đầu trả lời:
– Đúng vậy. Không biết chàng còn nhớ lần Nhị phu nhân kích thích Mộ Dung Thư, mà nàng ta muốn trừng phạt Nhị phu nhân, kết quả lại khiến chính mình té bị thương?
– Nhớ!
Vũ Văn Mặc gật đầu. Hắn nhớ được lần đó, kể từ đó nàng đã thay đổi. Mộ Dung Thư chân chính sao có thể có ánh mắt và khí thế bức người như nàng? Làm sao có cái thủ đoạn phản kích thế này? Sao có thể hiểu biết nhiều vấn đề như thế?
Mộ Dung Thư lẳng lặng quan sát bốn phía, không có người xung quanh mới dùng đôi mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
– Chàng tin vào quỷ thần sao?
– Ta chỉ tin chính bản thân mình.
Lời này của Vũ Văn Mặc vô cùng bá đạo.
Mộ Dung Thư không nhịn được cười lên.
– Kiếp trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ta c.h.ế.t đi, lúc tỉnh dậy đã trở thành Mộ Dung Thư. Thật ra Mộ Dung Thư không phải ta, nhưng cũng lại là ta. Suốt đời, cơ thể này đã thuộc về ta.
Nghe nàng nói, Vũ Văn Mặc không có một tia hoài nghi.
– Ta tin nàng. Có điều, nàng không giống người thường chính là vì kiếp trước sao?
– Phải nhưng cũng không phải. Suy nghĩ và kinh nghiệm sống của mỗi người khác nhau, cho nên mục tiêu và lý tưởng là bất đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-239.html.]
Mộ Dung Thư cười trả lời, nàng lựa chọn thẳng thắn với hắn, vì biết hắn sẽ tin tưởng. Có lẽ nếu nói ý tưởng này với người khác, e là họ sẽ cho rằng nàng là yêu quái không chừng? Huống hồ ở kiếp trước, mặc dù là chế độ một vợ một chồng, nhưng chẳng phải vẫn có không ít đàn ông chuộng mốt tình một đêm bên ngoài, thậm chí là bao nuôi vợ hai, vợ ba, vợ bốn đó sao?
Phía trước bỗng có người đến, là Xuân Mai. Nàng đã chạy tới.
Mộ Dung Thư rút tay ra khỏi bàn tay Vũ Văn Mặc, cười nói:
– Xuân Mai đến kìa.
– Thư nhi, trước kia ta đã từng nói, bất kể nàng là ai, đời này, nàng vẫn là nữ nhân của ta. Ta sẽ không cho nàng rời đi.
Vũ Văn Mặc vẫn chưa nhìn về phía Xuân Mai từ phía sau chạy tới mà hạ giọng nói với Mộ Dung Thư, như là hứa hẹn, lại tựa hồ tuyên cáo.
Mộ Dung Thư còn không kịp đáp lại, Xuân Mai đã đến trong đình.
Xuân Mai hướng tới hai người thi lễ, tiếp đó vội vã nói với Mộ Dung Thư:
– Đa tạ vương phi! Thu Diệp đã không sao, là Nhị thiếu phu nhân đoán bừa. Đại phu nhân đã phạt Nhị thiếu phu nhân, để Nhị thiếu phu nhân đến thôn trang ở với Nhị thiếu gia. Đứa bé trong bụng Thu Diệp được an toàn rồi.
Trong lòng nàng biết rõ, nếu Mộ Dung Thư không phải Nam Dương vương phi, như vậy, Đại phu nhân sao có thể che chở Thu Diệp? Hiện thời Nhị thiếu phu nhân rời đi, Thu Diệp đã có thể bình yên ở lại Văn Thanh Uyển.
Nghe Xuân Mai vừa thở hổn hển vừa nói, Mộ Dung Thư bước lên đỡ nàng dậy.
– Xem ngươi gấp gáp như vậy. Thu Diệp không làm chuyện có lỗi với Nhị thiếu gia, đương nhiên Đại phu nhân sẽ xử lý công bằng với Thu Diệp. Xem ngươi, chạy một đầu mồ hôi, sao lại hấp tấp như thế?
– Hì hì, ta là thật là vui. Vương phi không biết, vừa rồi hoảng đến mức nào, chỉ sợ Thu Diệp xảy ra chuyện. Ngày mai Vương phi đã hồi kinh. Như vậy, ở trong phủ, ta chỉ có một tỷ muội tri tâm là Thu Diệp. Nếu nàng xảy ra chuyện, sau này ta còn không cô đơn c.h.ế.t mất? Nhưng mà, vương phi hồi kinh rồi, sau này không biết ta có còn cơ hội gặp lại vương phi không?
Xuân Mai cười ngây ngô hai tiếng, tiếp đó giọng nói mang theo vẻ cô đơn. Trong khoảng thời gian này, nàng thường có Nam Dương vương phi làm bạn, Nam Dương vương phi thật thông minh, luôn có thể giải quyết phiền phức cho nàng và Thu Diệp, hơn nữa đối xử với họ rất chân thành.
– Người có lúc vui lúc buồn, hợp tan tan hợp, trăng cũng có khi tròn khi khuyết, ngày vui nào mà không kết thúc. Còn có mấy tháng Xuân Mai ngươi đã phải lập gia đình. Đến lúc đó càng có thể hiểu rõ mấy câu này. Thế nhưng, có thể ở Triệu phủ quen biết ngươi và Thu Diệp, là kí ức cả đời này ta sẽ không quên.
Mộ Dung Thư vỗ vỗ mu bàn tay Xuân Mai an ủi. Trải qua sinh tử nàng càng cảm nhận rõ những lời này. Nàng không yên lòng về anh trai, nhưng vẫn phải học cách buông tay, mỗi người đều phải trưởng thành, đều phải học cách tự mình đối mặt không phải sao?
Buổi tiệc nào cũng có lúc kết thúc? Ánh mắt Vũ Văn Mặc sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, mơ hồ có thể thấy được gân xanh trên mu bàn tay.
Vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, hạ nhân báo lại, Thu Diệp cầu kiến.
Lúc nãy khi nàng đang ngủ, Vũ Văn Mặc phải đến Nhã Đức Uyển, chắc là trước khi rời đi có nhiều chuyện cần bàn bạc với Triệu Sơ. Mà nàng khá mệt nên ngủ không muốn dậy, Thu Diệp đã cầu kiến. Không biết nàng ấy đợi bao lâu. Nàng bảo Hồng Lăng giúp chỉnh tóc tai và quần áo lại một chút rồi bước ra ngoài.
Thu Diệp cúi đầu ngồi, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư, lập tức đứng dậy.
Mộ Dung Thư cho Hồng Lăng và các nha đầu khác lui xuống. Sau đó nàng ngồi xuống bên người Thu Diệp.
Thu Diệp cúi đầu, phúc thân thi lễ với Mộ Dung Thư.
– Thu Diệp đa tạ ơn cứu giúp của vương phi.
Trong lòng Thu Diệp hiểu rõ, nếu không phải Mộ Dung Thư cho người đi mời Đại phu nhân và Ngũ thiếu gia, hiện thời e là nàng chỉ có thể rơi vào kết cục bị đuổi ra khỏi phủ.
Con ngươi đen của Mộ Dung Thư chợt lóe lên, nàng đưa tay đỡ Thu Diệp dậy.
– Mau ngồi xuống, hiện thời ngươi có thai, không thể tuỳ tiện đứng lâu.
– Tạ vương phi quan tâm.
Thu Diệp gật đầu ngồi một bên, nhưng hôm nay Thu Diệp không giống trước kia, có vẻ khá ngại ngần, hai tay bất an xoắn lại.
Mộ Dung Thư nhìn thấy hết vẻ không tự nhiên đó của Thu Diệp, bất động thanh sắc dùng trà. Có những lời phải do chính Thu Diệp nói ra sẽ tốt hơn. Thật ra khi nàng chạy tới Văn Thanh Uyển, nghe thấy mấy lời tranh cãi của Thu Diệp và Nhị thiếu phu nhân thì đã hiểu, rất nhiều việc tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Xuân Mai ngây thơ, nhưng vẫn bị Thu Diệp lợi dụng.