Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-12-03 15:09:10
Lượt xem: 7
Lão phu nhân luôn luôn trầm mặc giờ mới lên tiếng:
– Nam Dương vương phi, Cảnh vương phi, Dương vương phi đều đói bụng đúng không? Mấy món ăn đêm nay đều do nhóm đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị, cũng không biết có hợp ý của các vị không. Nếu có chỗ chưa hài lòng xin cứ việc nói ra, lão thân sẽ cho người làm lại.
– Những thứ Lão phu nhân chuẩn bị sao có thể kém, bổn vương phi nhìn mỗi món ăn đều không tệ.
Mộ Dung Thư cười nói. Triệu phủ nhà cao cửa rộng, có thể nói là thủ phủ cả nước, mỗi một món ăn đều tinh xảo, ngay cả giá cũng khiến người khác chấn động. Chi nhiều bạc như vậy sao có thể kém cỏi chứ.
Lão phu nhân cười nói:
– Vương phi đã thích vậy cũng chứng tỏ đám hạ nhân kia đều tận tâm.
– Nếu Nam Dương vương phi thích thì ăn nhiều một chút. Nãy giờ chúng ta hàn huyên khá lâu, chắc cũng đã đói bụng.
Đại phu nhân nhẹ nhàng cười nói.
Mộ Dung Thư gật gật đầu:
– Được.
Trong phòng đều là người từng trải, cho dù cảm thấy thức ăn ngon miệng đến bất ngờ cũng chỉ nếm mỗi món một ít rồi buông đũa. Đối với người từng thưởng thức rất nhiều mỹ thực khắp nơi như Mộ Dung Thư mà nói, những thức ăn này tất nhiên nhìn qua có vẻ khá cầu kì bắt mắt, nhưng ăn vào cũng không khiến nàng quá hứng thú. Hơn nữa trước nay nàng vốn ăn ít nên chỉ mới uống chút canh, ăn lướt qua các món đã buông đũa.
Mọi người yên lặng dùng cơm tối trong chừng hai khắc, sau đó ngồi một bên uống trà và ăn trái cây ướp lạnh tráng miệng.
Lão phu nhân đã sớm rời đi, chỉ để lại Đại phu nhân, vài vị thiếu phu nhân, Tiền Duyệt và Triệu Thiến.
Mọi người ngươi một câu ta một câu tán gẫu.
Mộ Dung Thư không thể không bội phục nữ nhân cổ đại, năng lực xã giao mạnh như thế. Ngươi một lời ta một câu đã có được không ít tin tức. Nhìn như tùy ý tán gẫu mấy việc vặt vãnh mà trong đó đều có dụng ý khác.
Dương vương phi thấy mọi người đều tán gẫu, liếc nhìn Dương Yên bên cạnh một cái rồi mang theo khuôn mặt tươi cười sáng rỡ nhìn về phía Mộ Dung Thư nói.
– Ta nghe nói hiện thời trong phủ Phủ Nam Dương Vương chỉ có một mình Nam Dương vương phi? Bên người Nam Dương vương phi cũng không có kẻ nào hiểu chuyện biết quy củ hầu hạ. Trước nay biểu muội ta, Yên nhi đều thật biết điều khéo, không bằng Nam Dương vương phi đưa Yên nhi về cùng đi, vừa có thể san sẻ việc chăm sóc Nam Dương Vương, vừa có thể hầu hạ Nam Dương vương phi.
Nghe vậy, cả phòng đồng loạt nhìn Mộ Dung Thư.
– Cũng để Cảnh Thu đi với Nam Dương vương phi đi. Trong ngày thường nha đầu kia hết sức đáng yêu, còn rất hài hước biết pha trò chọc cười nữa.
Cảnh vương phi nghe Dương vương phi mở miệng tặng người, lập tức không cam lòng yếu thế nói.
Như thế rất tốt, hai vị vương phi đều tặng người, lại nhìn hai nha đầu kia đều đỏ bừng mặt. Thật ra đây là chuyện gì người nào không rõ. Hiện giờ trong phủ Nam Dương Vương chỉ còn lại có Nam Dương vương phi, cho nên vị trí trắc phi kia đã khiến người khác đỏ mắt. Theo lý mà nói, Nam Dương vương phi không thể từ chối, bởi lẽ chuyện này trong mắt mọi người thật sự là bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-229.html.]
Nhưng cũng có người vui sướng khi người gặp họa. Nữ nhân nào tình nguyện chia sẻ chồng mình với người khác chứ? Nhưng lại không có mấy người dám phản đối việc nam nhân của mình có nữ nhân khác.
Cảnh vương phi và Dương vương phi đều nắm chắc mười phần Mộ Dung Thư sẽ không từ chối. Dù sao hai người họ nói gì đi nữa cũng là vương phi, đều đã lên tiếng như thế, Mộ Dung Thư sao tiện cự tuyệt? Nếu cự tuyệt, cái tiếng ghen tị truyền ra ngoài, chắc chắn Nam Dương Vương cũng sẽ không hài lòng với nàng ta.
Trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh, muốn tặng người cho nàng? Hai nha đầu này tốt như vậy, sao họ không tự giữ lại cho ông chồng mình hưởng thụ chứ? Ngược lại còn đưa cho nàng? Nàng nhìn hai kẻ đang tràn đầy tự tin, Cảnh vương phi và Dương vương phi, buông quả táo trong tay ra, cầm khăn lụa chặm chặm bên miệng một chút, cười nói:
– Hai vị vương phi có lòng, bổn vương phi thấy hai vị cô nương cũng không tệ.
Nghe vậy, Cảnh vương phi và Dương vương phi đồng thời gật đầu cười. Tuy rằng Nam Dương Vương tự mình đến đón Nam Dương vương phi thật sự là sủng ái đến cực điểm, nhưng không có nghĩa là Nam Dương Vương sẽ chuyên sủng Mộ Dung Thư mà không muốn nữ nhân khác. Vì vậy chút niềm tin ấy hai người nắm rất chắc.
Tất cả mọi người thu hồi ánh mắt, không cần nghĩ cũng biết Mộ Dung Thư nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng kế tiếp Mộ Dung Thư lại làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi. Nàng nói:
– Hai vị cô nương ta nhìn cũng không tệ, nhưng không biết vương gia có đồng ý không. Lúc nãy ta quên chưa nói với các ngươi, vương gia đã từng nói, việc tìm người hầu hạ bên gối phải do tự hắn định đoạt, ta không thể xen vào. Nữ nhân chúng ta xuất giá tòng phu, tất nhiên ta không thể làm trái mệnh lệnh của Vương gia. Không bằng như vậy, đêm nay trở về, ta sẽ hỏi ý vương gia một chút?
Cảnh vương phi và Dương vương phi hai mặt nhìn nhau, quả thật không thể tin nổi. Hai người chưa từng nghe chuyện như vậy! Có lẽ đây là Nam Dương vương phi lấy cớ thoái thác, nhưng hai người lại không dám chất vấn tại chỗ.
Đại phu nhân giật mình nhìn Mộ Dung Thư, nghĩ, người như thế cũng khó trách sẽ làm Sơ Nhi và Thần Nhi đều động lòng, quả thật không phải một người dễ đối phó. Hai vị kia vương phi suy nghĩ gì, Mộ Dung Thư rành mạch. Thế nhưng, nàng không sợ nói như vậy sẽ khiến Nam Dương Vương trách cứ?
Không chỉ Đại phu nhân, những người khác gần như đều có cùng ý nghĩ này.
Tiền Duyệt luôn luôn không dám lên tiếng giờ lại cười thầm, nói vậy Mộ Dung Thư cũng sẽ không thể tiêu d.a.o được mấy ngày nữa.
Mộ Dung Thư tất nhiên biết những người này suy nghĩ gì, có điều nàng cũng chẳng có tâm tư đi để ý cảm nhận của người khác. Nàng nâng ly trà lên nhấp một ngụm trà rồi đứng dậy cười nói:
– Ta cũng hơi mệt nên phải đi trước rồi. Mọi người không cần vì ta mà phá hỏng hứng thú, tiếp tục tán gẫu đi.
Dứt lời, nàng thong thả rời đi, chỉ để lại mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Đặc biệt Dương vương phi và Cảnh vương phi, nhìn nhau một cái, đồng thời trong mắt chất chứa sự khinh thường cười lạnh lẫn nhau.
Không khí cũng bởi Mộ Dung Thư rời đi có chút xấu hổ, vì hòa hoãn không khí, Đại phu nhân bèn cho gánh hát đã sớm chuẩn bị tốt ra biểu diễn, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ, không yên lòng xem cuộc vui.
Sau khi đi ra khỏi đại sảnh đầy người, Mộ Dung Thư nhẹ nhàng thở ra. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này tiệc tối ở Tiền viện hẳn là còn chưa kết thúc?
Trên đường, Mộ Dung Thư có vẻ đăm chiêu. E là sau này chuyện tặng người như vừa rồi sẽ thường xuyên xảy ra, xem ra tương lai nàng cần phải đối mặt với một cuộc chiến ác liệt. Để khỏi nằm mơ cũng phải suy nghĩ, tốt nhất nàng phải nghĩ ra một phương pháp nhất lao vĩnh dật (tốn công một lần để giải quyết triệt để).
– Dung nhi…
Phía sau truyền đến tiếng kêu quen thuộc, lập tức lại có thêm tiếng trách cứ của một người:
– Là Nam Dương vương phi, hiện thời trong phủ nhiều người như vậy, Xuân Mai ngươi đừng để người khác bắt được sai lầm.