Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:09:07
Lượt xem: 7
Tất cả nam nhân Triệu phủ đều ở tiền viện tiếp đón Vũ Văn Mặc. Còn Mộ Dung Thư thì đến viện của Đại thái thái ăn cơm chiều.
Khi Vũ Văn Mặc ở tiền viện ba lần bốn lượt dặn dò Mộ Dung Thư
– Nếu người Triệu phủ còn làm khó dễ nàng, nàng đừng có bận tâm.
Hắn lo lắng nàng bị người khi dễ? Mộ Dung Thư nhịn cười không được, Mộ Dung Thư nàng khi nào thì để cho người khi dễ chứ? Bất quá hắn lo lắng vẫn khiến lòng nàng ấm áp.
Trước khi ra khỏi cửa, Vũ Văn Mặc bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện
– Sau khi hoàng đế bị phế, đã có người đưa ra chứng cứ, Mộ Dung tướng quân không thông đồng với địch phản quốc, bổn vương đã thay Mộ Dung tướng quân sửa lại án. Về phần Nhị ca và Tam ca của nàng là phụng lệnh đương kim thánh thượng mới đi Nam Cương, chưa từng phản quốc, còn lập được công lớn. Nhị ca nàng đã được phong tướng quân. Về phần đại ca nàng, sau khi bị đày đến biên quan sung quân, vì chạy trốn mà bị giết. Riêng ba muội muội của nàng, Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt cũng từ trong kỹ viện đón trở về phủ tướng quân. Mộ Dung Ngọc do tuổi còn nhỏ, vẫn chưa tiếp khách. Nàng yên tâm, Hoàng Thượng vì muốn bù đắp cho Mộ Dung gia, cho nên đã ban bố thánh chỉ, Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt đều được phong quận chúa, sau này cho dù không thể lập gia đình, cũng sẽ cả đời không lo cơm áo.
Hắn vừa nói, vừa quan sát thái độ Mộ Dung Thư, chỉ sợ nàng không chịu nổi biến cố hiện tại của phủ tướng quân. Dù sao một phủ tướng quân to như vậy, hiện tại chỉ còn lại có mấy người.
Mộ Dung Thư khẽ nhếch môi. Loại kết quả này nàng đã sớm đoán trước, dung mạo hai người Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt hơn người, hơn nữa còn là tiểu thư phủ tướng quân, từ nhỏ cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, bị biếm làm tiện tịch bán cho kỹ viện, tuyệt đối không có khả năng không tiếp khách. Chỉ là, nàng thấy tiếc cho họ, dù sao hai người chẳng qua cũng mới mười sáu mười bảy tuổi.
Thời đại này quá tàn nhẫn, Mộ Dung Lan là nữ tử thanh thuần nhưng lạnh lùng cao ngạo cũng vẫn bị vận mệnh khống chế, hiện tại rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ hy vọng nàng có thể suy nghĩ cẩn thận không cần quá để tâm. Mộ Dung Nguyệt, một cô nương đáng yêu lại trải qua sự tàn nhẫn nhất của đời người, sau này hẳn là sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.
– Cảm ơn gia.
Nàng biết nếu không có Vũ Văn Mặc ở sau lưng làm chỗ dựa, sao Nhị ca lại được phong làm tướng quân.
– Không cần cảm ơn bồn vương. Đây là chuyện bổn vương phải làm. Sau này khi nàng trở lại kinh thành, không có nhà mẹ đẻ dựa vào, khó tránh khỏi tứ cố vô thân, sau này lại có người đem chuyện này ra mà nói đùa. Tuy rằng bổn vương có thể che chở nàng chu toàn, nhưng ta không muốn nàng vì không có nhà mẹ đẻ dựa vào mà bị người ba lần bốn lượt cười nhạo. Dù Thiếu tướng quân còn trẻ tuổi, nhưng sau khi ở trên chiến trường rèn luyện mấy tháng cũng có thể một mình đảm đương một phía, bổn vương nâng đỡ hắn, hắn nhất định biết nguyên nhân là vì nàng, sau này chắc chắn sẽ đứng về phía nàng.
Vũ Văn Mặc ôn nhu nói.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư cảm thấy ấn áp, không ngờ ngay khi nàng không biết, hắn đã yên lặng vì nàng làm nhiều như thế. Hắn nói đơn giản như vậy, nhưng bên trong cần phải có bao nhiêu tinh lực và tâm tư, dù sao chuyện của hoàng gia vốn rất phức tạp.
– Gia, xem ra thần thiếp thật may mắn mới quen biết chàng rồi.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch, trong mắt nổi lên ý cười.
Hắn tuyệt đối không phải là người thích nói lời ngon ngọt, về mặt tình cảm hắn cũng không thông minh. Yên lặng làm nhiều như vậy, chỉ muốn cho nàng có cuộc sống tốt sau này. Người như thế thật dễ khiến người khác hiểu lầm là lãnh tình.
Vẻ mặt Vũ Văn Mặc lóe lên một tia kinh ngạc, ánh mắt dường như sâu thẳm. Chẳng biết tại sao, hắn nhẹ nhíu mày, đem ôm nàng vào lòng, giọng nói khàn khàn từ trên đầu nàng truyền đến:
– Thư nhi, nàng đã đồng ý với ta, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì nàng cũng sẽ không rời khỏi bổn vương.
Mộ Dung Thư nhẽ nhếch đuôi mày, ý cười trong mắt càng đậm, chỉ cho là hắn bởi vì nàng từng cự tuyệt mà không có cảm giác an toàn mới không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, nàng nhẫn nại trả lời:
– Vâng. Thần thiếp đồng ý với gia.
Vũ Văn Mặc càng ôm nàng chặt hơn.
Lúc cơm chiều, Bình Sóc Vương và hai vương phi của ông ta đến. Bình Sóc Vương đương nhiên trực tiếp đi Tiền viện cùng đám người Vũ Văn mặc dùng tiệc tối. Hai vị vương phi đến viện Đại thái thái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-227.html.]
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Triệu phủ náo nhiệt như thế, lập tức nghênh đón nhiều khách quý như vậy. Khắp phủ mọi người cực kì cẩn thận, không dám vào thời điểm này xảy ra sơ sót gì.
Chỗ mấy người đàn ông thoải mái tán gẫu uống rượu. Mà các nữ nhân tụ cùng một chỗ, trò chuyện về phu quân, con cái, toàn những chuyện vụn vặt, còn có ganh đua so sánh.
Mộ Dung Thư tuy rằng không thích cùng một đám nữ nhân không quen biết tụ cùng một chỗ, nhưng có đôi khi, làm người chính là như thế, cho dù không đồng ý, cũng phải nhẫn.
Khi Mộ Dung Thư mới tới viện Đại thái thái, bọn hạ nhân trong viện người người kinh sợ liếc trộm nàng. Mộ Dung Thư cảm thấy buồn cười, chỉ là thay đổi thân phận, nàng lại trở nên dọa người như vậy sao? Nếu nàng nhớ không lầm, trong những người sợ nàng, có không ít người từng cùng nàng nói chuyện phiếm, lúc này lại dè dặt cẩn trọng. Bởi vậy càng có thể nhìn ra, quan niệm thân phận tôn ti ở cổ đạiđã ăn sâu vào tận xương tủy.
Bỗng nhiên nàng nghĩ tới Xuân Mai và Thu Diệp, ngày mai có lẽ nàng phải đi gặp họ. Tính cách của Xuân Mai chắc là có thật nhiều lời muốn hỏi nàng đi?
– Tham kiến Nam Dương vương phi.
Khi nàng đang muốn vào nhà, bỗng nhiên có hai người hành lễ với mình. Nghiêng đầu nhìn lại, đúng là Tiền Duyệt và Triệu Thiến.
Sắc mặt Tiền Duyệt xanh trắng, cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng. Triệu Thiến lại khá tự nhiên, cực kì vui mừng nói với nàng
– Không tưởng tượng được người là vương phi. Ta chưa từng thấy vương phi nào tốt như vậy cả.
Ánh mắt Mộ Dung Thư xẹt qua Tiền Duyệt, trực tiếp nhìn về phía Triệu Thiến. Những đốm mụn trên mặt nàng đã lặn hơn phân nửa, da thịt cũng sáng lên, thoạt nhìn nữ tử hiện tại và nữ tử vài ngày trước giống như hai người khác nhau. Ngũ quan nàng xinh xắn, dáng người thanh tú, chẳng qua trước kia trên mặt nhiều mụn, mới khiến người khác không chú ý đến ngũ quan của nàng.
– Làn da của Nhị tiểu thư tốt hơn nhiều rồi, nhưng cho dù mấy vết mụn có biến mất thì sau này cũng phải sử dụng phấn thoa mặt đó mỗi ngày. Tin rằng không lâu nữa, da dẻ Nhị tiểu thư sẽ trở nên trắng hồng.
– Tạ vương phi nhắc nhở, sau này ta nhất định sẽ không ngừng.
Triệu Thiến vội vàng gật đầu, trên mặt lộ vẻ sùng kính đối với Mộ Dung Thư.
– Vào đi thôi.
Mộ Dung Thư cười nói. Nha đầu kia khá đơn thuần, khiến cho người khác rất muốn thân cận.
Sau khi Mộ Dung Thư và Triệu Thiến cùng vào nhà, Tiền Duyệt ở phía sau thân mình lảo đảo, sắc mặt càng trắng bệch. Vừa rồi ngay cả nhìn mình Mộ Dung Thư cũng lười, đủ để nói rõ nàng ta có bao nhiêu hận nàng! Nghĩ đến đây, Tiền Duyệt càng bất an, lo lắng.
Bên trong nhà đã ngồi đầy người, ngoại trừ những di nương trong phủ không thể ra mặt thì Lão thái thái, Đại thái thái, Đại thiếu phu nhân đều ở đây. Còn có hai vị vương phi của Bình Sóc Vương là Cảnh vương phi và Dương vương phi. Hai người một người xinh đẹp như sắc vi, một người thanh nhã như cúc. Hai người ngồi trong phòng, nhất thời làm căn phòng rạng rỡ không ít. Duy nhất có thể cùng hai người đánh đồng đó là Đại thái thái thôi. Bên cạnh hai vị vương phi đều có một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, xem dung mạo hai người có chút giống nhau.
– Nam Dương vương phi đến rồi!
Triệu Thiến vừa vào nhà đã kêu lên.
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời đều nhìn nàng. Ánh mắt Lão thái thái phóng thẳng tới. Đại thái thái thần sắc tự nhiên, như lần đầu tiên gặp mặt ôn hòa hiền lành. Đại thiếu phu nhân che giấu không được kích động. Mấy vị khác đều chỉ tò mò nhìn nàng.
– Vương phi hữu lễ. Mới vừa rồi chúng ta còn đang thảo luận chuyện của Nam Dương vương phi, đều nói Nam Dương vương phi là một mĩ nhân khó gặp. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là mọi người trong phòng không ai sánh bằng.
Mở miệng nói chuyện là Cảnh vương phi, một đôi mắt phượng nhếch lên phong tình vô hạn.
– Đúng vậy đó. Quả nhiên là vinh quang bức người không dám nhìn thẳng, không uổng công hôm nay đến đây một chuyến.
Dương vương phi đứng dậy đi về phía Mộ Dung Thư, cực kì thân thiết nắm tay nàng.