Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:08:56
Lượt xem: 11
Mộ Dung Thư cau mày, nhìn người đang vô cùng nghiêm túc – Triệu Thần. Nàng gần như không do dự nói:
– Ta không muốn.
Trực tiếp đưa ra câu trả lời.
Trong mắt Triệu Thần lóe lên một tia không thể tin, vội hỏi tới:
– Vì sao? Chỉ cần ngươi đồng ý làm nữ nhân của ta, sau này ngươi sẽ không còn là nha hoàn thấp kém mà là di nương đuợc người khác hầu hạ. Hay là ngươi thích Ngũ đệ? Muốn làm nữ nhân của Ngũ đệ?
Trước sự ép hỏi của hắn, Mộ Dung Thư không có kiên nhẫn. Đối với chuyện tình cảm,từ trước tới nay nàng không mấy hiểu, đời trước đương nhiên có người theo đuổi, nhưng đều là trong bối cảnh hai bên ngang hàng. Mà hiện giờ, đối mặt vớiTriệu Thần có tư tưởng, thân phận cách xa, nàng không có nhiều nhẫn nại, thậm chí là trong lòng còn bài xích. Trong thời đại này, nàng đã trở thànhmột nữ nhân bé nhỏ không đáng kể.
– Không, ta chưa từng muốn.
– Vì sao? Bất kể là làm nữ nhân của tahay của Ngũ đệ, ngươi tài trí hơn người, là nửa chủ tử Triệu phủ, vì sao ngươi không đồng ý?
Sau khi Triệu Thần nghe được câu trả lời của nàng, quả thật không thể tin, vì vậy không kịp nghĩ nhiều đã vội vàng hỏi tới.
– Đại thiếu gia làm gì phải ép người quá đáng? Ta không có ý gì với ngươi, cũng không có ý gì với Ngũ thiếu gia, càng không mơ tưởng cái thân phận di nương tài trí hơn người gì đó mà ngươi nói, cái đó cần phải có lý do sao?
Mộ Dung Thư thần sắc lạnh dần, ngữ khí lạnh như băng trả lời.
Nghe nàng nói, Triệu Thần không thể tin được. Nàng cũng biết nàng đang nói cái gì? Đừng nói là những nữ nhân trong phủ kia, ngay cả thiên kim tiểu thư bên ngoài, người nào mà không mơ ước thân phận di nương này?Ai ai cũng đều tơ tưởng muốn bước vào Triệu phủ nhà cao cửa rộng, hiện thời trong lời nàng lại tràn ngập coi thường! Vốn tưởng rằng nàng chỉ muốn qua loa trả lời hắn, nhưng vẻ mặt vừa rồi của nàng đủ để nhìn ra, nàng không hề nói quá! Lập tức, đôi mày kiếm trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thần nhíu chặt.
– Như vậy, ngươi thà rằng gả cho một gã sai vặt hay một hạ nhân?
Mộ Dung Thư hít sâu một hơi, lắng xuống cảm giác mãnh liệt trong lòng đối với tư tưởng của xã hội phong kiến, gằn từng chữ nói:
– Nam nhân mà ta gả, đời này kiếp này chỉ có một người là ta, tuyệt đối không lấy hai vợ!
– Cái gì? Ngươi có biết lời của ngươi kinh thế hãi tục thế nào không? Nếu không muốn làm nữ nhân của gia cũng không cần nói như thế!
Triệu Thần giận, quát một tiếng, tiếp đó gọi nha hoàn tới, phất tay áo bỏ đi.
Nhưng Triệu Thần vừa được nha hoàn đỡ chưa đi được bao lâu, khi Mộ Dung Thư xoay người lại đã nhìn thấyTriệu Sơ và Đại phu nhân đang đứng cách đó không xa!
Vì khoảng cách khá xa, hắn không nhìn rõ nét mặt của Triệu Sơ và Đại phu nhân.
Triệu Thần thấy hai người, trên mặt hơi mất tự nhiên. Thế nhưng hắn vẫn có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Đại phu nhân đi lên phía trước hai bước, sắc mặt nặng nề nhìn Mộ Dung Thư, nói:
– Ngươi ỷ có vài phần dung mạo nên ở trong phủ câu dẫn nam nhân, khiến họ điên cuồng tranh giành ngươi? Giờ lại còn muốn bản thân mình độc chiếm một người đàn ông. Trước kia ta cho rằng ngươi là một nha đầu có hiểu biết, sau này cho dù Sơ Nhi muốn nạp ngươi làm thiếp, ta cũng đồng ý. Nhưng lúc này ta mới biết được, cái ngươi muốn chính là vị trí chủ mẫu!
Loại ý nghĩ đố kỵ này là thứ nữ tử tuyệt đối không thể có!
Huyệt Thái Dương của Mộ Dung Thư phát đau, thật sự là càng không muốn rước họa vào thân, họa càng liên tục tìm đến. Trong ngày thường Đại phu nhân nhìn như một người ôn hòa, hiện giờ lại bày ra một mặt đáng sợ, khí thế bức người như thế. Nàng phải giải thích sao cho vị Đại phu nhân này hiểu, rằng nàng chẳng có ý nghĩ nào đối với bất kỳ người nào trong Triệu phủ, lại càng không thèm liếc đến vị trí chủ mẫu kia. Nàng nhẹ xoa huyệt Thái Dương trả lời:
– Đại phu nhân cứ yên tâm, ta chẳng có ý tứ gì với bất kì một người nào của quý phủ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới làm chủ mẫu!
LúcTriệu Sơ mới nghe được Mộ Dung Thư nói nàng muốn hai người một đời một kiếp, tuy hắn có khiếp sợ nhưng cũng mừng thầm. Có lẽ Vũ Văn Mặc không thể cho nàng, nhưng có lẽ hắn có cơ hội. Nhưng lúc này nghe nàng dùng lời lẽ khẳng định nói, nàng không hề có ý nghĩ đối với bất kì ai trong Triệu phủ, nhất thời như bị người ta hung hăng tạt cho một chậu nước lạnh, đôi mắt mãnh liệt nổi sóng, chăm chú nhìn chằm chằm nàng, như muốn nhìn ra ý nguyện chân thực của nàng.
Đại phu nhân và Triệu Thần nghe nàng nói xong, đồng loạt nghẹn lời. Bởi vì họ thật sự không hiểu suy nghĩ của Mộ Dung Thư, mà lời nói của nàng cũng không giống như giả vờ. Nhưng hiện thời thân phận nàng bất quá chỉ là một nha hoàn đã bán mình cho Triệu phủ, các chủ tử Triệu phủ có thể tùy ý sai bảo nàng, mà dường như nàng không hề có nhận thức này.
Đại phu nhân nhìn vẻ mặt hai đứa con trai khi nhìn Mộ Dung Thư, chữ 川 trên trán bà càng hằn sâu, vì tương lai Triệu phủ, vì hai đứa con trai, nữ tử này tuyệt đối không thể giữ lại trong phủ.
– Nếu không muốn rước họa vào thân thì ngươi nên an phận thủ thường. Ngươi là nữ nhân thông minh, nên biết mình có thể và không thể làm gì; muốn cái gì và không thể nhận cái gì.
Đại phu nhân thu hồi ánh mắt lợi hại.
Triệu Sơ đỡ Đại phu nhân, giọng nói hơi trầm:
– Con đưa mẫu thân trở về.
Hiện thời trong Triệu phủ chỉ có hắn biết thân phận Mộ Dung Thư, mà không biết vì sao Đại phu nhân lại gay gắt với Mộ Dung Thư như thế. Có điều dù gì đi nữa, Đại phu nhân là mẹ của hắn, tất nhiên không thể nói nặng, chỉ có thể trước hết để cho mẫu thân rời đi.
Về phần Mộ Dung Thư, chỉ có thể đợi. Nếu nàng trở về với Vũ Văn Mặc, chắc chắn hắn sẽ chúc phúc cho họ. Nếu tương lai nàng cần giúp đỡ, chắc chắn hắn sẽ dốc hết sức. Còn nếu Vũ Văn Mặc phụ bạc nàng, như vậy, hắn cũng không cần kiêng dè gì nữa.
– Ừ, đi thôi.
Cuối cùng Đại phu nhân lạnh lùng nhìn lướt qua Mộ Dung Thư rồi mới bỏ đi.
Về phần Triệu Thần, khi sắp quay người, vẻ mặt hắn rất phức tạp nói với nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-220.html.]
– Nếu ngươi vẫn tiếp tục kiên trì với loại ý tưởng đố kị vớ vẩn này, thật sự sẽ không có kết quả tốt. Ngươi đã vô tình với ta, ta cũng tuyệt đối không ép ngươi. Hi vọng ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận, lựa chọn thế nào mới tốt nhất cho mình.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày. Lời nói của Triệu Thần là vì tốt cho nàng, nhưng đúng là khiến nàng dở khóc dở cười. Bất kể ra sao, tư tưởng của nàng đều sẽ không thay đổi, cho dù trong mắt người đời, ý tưởng của nàng vớ vẩn đến mức buồn cười!
Giờ cơm chiều, Xuân Mai vàThu Diệp cùng đến, e là do nghe được lời đồn đãi bên ngoài. Dù sao cuộc nói chuyện của nàng và Đại phu nhân cũng bị bọn nha hoàn nghe được, tất nhiên những người khác trong phủ cũng biết.
Quả nhiên, vừa vào cửa, Xuân Mai còn chưa uống hớp trà đã vô cùng lo lắng hỏi:
– Dung nhi, bên ngoài đồn đãi là thật sao? Ngươi thật không muốn làm di nương? Những người đó nói chuyện rất khó nghe, nói ngươi muốn làm chủ mẫu, hiện thời chân đại thiếu gia cũng dần dần tốt lên, tương lai chắc chắn tiếp quản Triệu phủ, đều nói ngươi có dã tâm lớn. Ta đương nhiên không tin, mà ta cũng muốn nghe xem Dung nhi ngươi đến tột cùng là nghĩ như thế nào?
Sau khi dùng thuốc thường xuyên, hai ngày nay Thu Diệp đã có thể mở miệng nói chuyện, có điều giọng nói không được mềm mại như trước kia, ngược lại trầm thấp khàn khàn, nhưng với Thu Diệp mà nói, việc có thể lần nữa mở miệng nói chuyện đã là hết sức may mắn. Lúc nghe được lời đồn đãi ở Văn Thanh Uyển,nàng lập tức chạy tớihỏi một chút.
– Đúng vậy. Dung nhi, kết quả là chuyện gì xảy ra?
– Các ngươi đừng lo lắng, bên ngoài đồn đãi nửa thật nửa giả, ta không muốn làm di nương là thật, muốn làm chủ mẫu là giả.
Mộ Dung Thư đứng dậy vỗ vỗ bả vai hai người, cười giải thích.
Nghe vậy, Xuân Mai trợn tròn mắt, không thể tin nói:
– Dung nhi, ngươi cũng biết, đại thiếu gia chúng ta tương lai sẽ kế thừa Triệu gia. Hơn nữa trong phủ ai không cảm thấy đại thiếu gia tốt chứ? Gả cho đại thiếu gia, đời này đều có chỗ dựa vào.
– Xuân Mai, ngươi không hiểu. Trong viện Đại thiếu gia có Đại thiếu phu nhân, và ba di nương. Nếu Dung nhi vào viện của Đại thiếu gia, sau này chắc chắn không tránh được xảy ra mâu thuẫn. Nếu gặp kẻ tâm ngoan thủ lạt, như vậy chẳng phải Dung nhi sẽ rơi vào kết cục như ta đây ư? Cho nên, Dung nhi lựa chọn như vậy, ta rất ủng hộ. Cho dù sau này gả cho một người bình thường, tuy khổ cực một chút nhưng so với việc bị người khác ám hại đến mất mạng thì vẫn tốt hơn. Dung nhi không thể so với ngươi, sau này ngươi gả đi, ít nhất cũng là chính thê. Thiếp thất có được sủng ái đi chăng nữa cũng không qua được ngươi. Mà ngươi, nhìn kẻ nào không vừa mắt thì một câu đã đủ trách phạt rồi. Vì vậy, ta hi vọng Dung nhi có thể suy nghĩ cẩn thận mình muốn cái gì. Tấm gương của ta bày ra trước mắt, Dung nhi đừng để mình đi nhầm đường.
Thu Diệp lắc đầu nói. Trong thời gian này nàng đã trải qua rất nhiều, cũng hiểu rằng trước kia mình không phân biệt được tốt xấu, có đôi khi càng không muốn tranh giành thì kết quả càng tốt đẹp.
Xuân Mai nhìn Thu Diệp từng bước từng bước đi qua, vì vậy nghe Thu Diệp nói xong, nàng trầm mặc.
– Đừng để ý mấy chuyện này nữa. Ta tin lời đồn rất nhanh sẽ dừng lại, có lẽ chỉ không quá hai ngày đâu. Xuân Mai, Thu Diệp, nếu như ta trong trường hợp bất đắc dĩ ta có chuyện giấu diếm các ngươi, liên quan đến tính mạng mình nên không thể nói ra, hi vọng hai người không giận ta.
Mộ Dung Thư chớp mắt, ngày mai hoặc ngay từ hôm nay, có thể người Triệu phủ sẽ biết thân phận của nàng, đến lúc đó nàng lại phải đối mặt với tình huống khác.
– Xem ngươi nói cái gì đây. Bất kể ngươi làm sai điều gì, chúng ta đều sẽ không trách ngươi. Đừng quên, chúng ta là hảo tỷ muội. Ngươi đối với chúng ta không cần phải nói, huống hồ người nào không một vài bí mật?
Xuân Mai tùy tiện nói.
– Xuân Mai nói đúng. Thế nhưng, nếu ngươi gặp khó khăn mà lại không nói, chắc chắn bọn ta sẽ tức giận. Đến lúc đó cũng đừng khóc, bọn ta sẽ không thèm để ý đến ngươi.
Thu Diệp gật đầu, nháy mắt thông minh nói.
Mộ Dung Thư nhịn không được khẽ cười nói:
– Đây chính là các ngươi nói, đến lúc đó nếu ta có việc khó khăn thì sẽ đi tìm các ngươi. Nếu các ngươi không giúp ta, hừ, về sau ta cũng không thèm để ý các ngươi.
– Ha ha, được, về sau ba người chúng ta sẽ là hảo tỷ muội, bất kể ai gặp khó khăn đều phải giúp đỡ cho nhau.
Xuân Mai vươn ngón tay nhỏ ra vô cùng thận trọng nói.
Mộ Dung Thư và Thu Diệp hai mặt nhìn nhau, lập tức đồng loạt vươn ngón tay nhỏ ra móc ngoéo:
– Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó chính là con ch.ó nhỏ!
– Người đó chính là con ch.ó nhỏ!
Dù sao chuyện ngây thơ như vậy, đã rất lâu rồi ba người chưa từng làm, hiện tại ngẫu hứng một lần nên không khỏi thoải mái cười to.
Sau khi cười xong, Thu Diệp lo lắng nói:
– Tuy rằng không làm di nương là một lựa chọn tốt, nhưng hôm nay người trong phủ đồn đại rất khó nghe. Không phải nói ngươi muốn làm chính thê của Đại thiếu gia thì cũng là muốn câu dẫn Ngũ thiếu gia. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ ảnh hưởng danh dự của ngươi, nên nghĩ cách khiến cho họ ngậm miệng lại.
– Lời đồn không cần để ý. Ngươi càng quan tâm, người khác lại càng cho là chuyện có thật, cứ để lâu dần, mọi việc cũng sẽ qua đi. Ngươi không cần lo cho ta.
Mộ Dung Thư gật đầu trả lời.
– Ngược lại ta thấy Dung nhi nói rất có lí. Đám nha đầu bà tử này có ai là không nhiều chuyện đâu? Nếu Dung nhi giải thích, e là họ càng nói càng quá đáng. Không bằng đừng thèm để ý, qua một thời gian, họ cũng không thừa hơi nói tới nói lui nữa.
Xuân Mai cười nói. Nói nửa ngày, nàng hơi khát nước, đến cốc trà liền một ngụm rót xuống.
Thu Diệp lòng khẩn trương cũng nới lỏng, liền cười nói:
– Ừ. Là suy nghĩ nhiều. Các ngươi đã nghe nói chưa? Hai ngày sau Nam Dương Vương sẽtới phủ chúng ta làm khách, còn có cả Bình Sóc Vương ở Bình Thành cũng mang theo gia quyến đến tham gia tiệcđón gió tẩy trần cho Nam Dương Vương. Đến lúc đó e là trong phủ sẽ rất náo nhiệt. Để tránh phiền phức, chúng ta vẫn nên ở yên trong viện đừng ra ngoài là tốt nhất.
– Nam Dương Vương? Nghe nói phế đế từng phái vô số sát thủ đi ám sát đó. Nam Dương vương phi chính là bị phế đế kia phái người phóng hỏa khiến c.h.ế.t cháy. Ông ta không phải huyết thống hoàng thất, vì vậy mới muốn sát hại toàn bộ con cháu hoàng thất. May mà tà không thể thắng chính, đương kim thánh thượng cầm chứng cớ giải quyết trận m.á.u tanh này. Ta còn gặp vài người từng đến kinh thành gặp qua Nam Dương Vương, họ đều nói Nam Dương Vương là một mỹ nam tử. Thật không nghĩ tới, Nam Dương Vương lại có thể tới Triệu phủ.
Xuân Mai vô cùng chờ mong nhìn Mộ Dung Thư và Thu Diệp.