Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:08:53
Lượt xem: 3
Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Triệu Sơ, mới đầu có hơi không hiểu hàm nghĩa trong lời nóicủa hắn, nhưng dù sao nàng cũng không phải người ngốc nghếch, dựa vào biểu tình vừa rồi của hắn đã mơ hồ nhìn ra cảm xúc bên trong.
Hắn…
– Câu hỏi của ta hơi không thực tế. Quay về phủ Nam Dương Vương ngươi chính là Nam Dương vương phi, trong tay nắm quyền lực. Mà ở Triệu phủ này ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ bé. Nếu không có sự che chở của ta, cho dù ngươi thông minh đến đâu, có thể biến nguy thành an nhưng vẫn bị người khác kiềm chế. Vì vậy… Không nói cũng biết.
Triệu Sơ xoay người ra ngoài cửa sổ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại rất bình tĩnh.
Lông mày Mộ Dung Thư nhẹ chau lại. Nàng muốn trả lời, nhưng từ mấy ngày trước lúc biết tin Vũ Văn Mặc đang đến, nàng đã nghĩ đến con đường sau này. Nhưng, bất kể thế nào nàng chỉ có thể chắc chắn một điều.
– Ta sẽ không ở lại Triệu phủ.
Ở lại Triệu phủ nàng chính là Lưu Dung. Ngaytừ lúc bắt đầu thân phận này đã không thuộc về nàng,khiến nàng thành một hạ nhân trong Triệu phủ mặc người c.h.é.m giết, cũng không thể làm chủ vận mệnh sau này của mình.
Mà nàng không thể như thế.
Nàng vừa nói xong, thần sắc Triệu Sơ đột nhiên biến đổi lớn, nhưng vì hắn đưa lưng về phía Mộ Dung Thư nên nàng vẫn chưa phát hiện.
Đáp án này hắn đã sớm biết. Thân phận hai người cách xa, bất kì người nào cũng sẽ không lựa chọn ở lại Triệu gia. Dù sao ở lại Triệu gia cũng có nghĩa là, thân phận nàng chuyển biến. Tuy rằng gần đây nàng thích ứng với hoàn cảnh Triệu gia khá tốt, nhưng trong mắt mọi người, nàng là nô tì thấp hèn.
Nhưng nếu nàng đổi một thân phận khác, không phải Mộ Dung Thư, cũng không phải Lưu Dung, vậy nàng sẽ ở lại sao?
Nghi vấn này Triệu Sơ vẫn đè nén trong lòng không lên tiếng hỏi, vì hắn không dám xác định.
Mộ Dung Thư nhìn phía sau Triệu Sơ, ánh sáng hắt lên bóng lưng dày rộng của hắn tạo cảm giác vô cùng hư ảo, giữa lúc hoảng hốt, dường như trích tiên giáng thế. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, Triệu Sơ vốn có dáng vẻ hoa lệ, mọi cử động đều dễ dàng thu hút tầm mắt người khác, mặc dù chỉ có một bóng dáng, nhưng vẫn mê đảo chúng sinh.
Qua một lúc lâu, hắn mới xoay người lại, đi về phía Mộ Dung Thư:
– Hai ngày nay chân của đại ca ta đã có chuyển biến khá tốt. Sáng nay ta đã cho người làm ra hàng loạt thiết bị luyện tập đó. Không bao lâu nữa sẽ mở một cửa hàng chuyên về phục hồi sau chấn thương, đồng thời cũng mở một gian dược thiện. Sau này ngươi sẽ nhận được hai phần lợi nhuận trong đó.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khá kinh ngạc, không ngờ động tác của Triệu gia nhanh như vậy. Nhìn đi, lựa chọn của nàng quả không sai. Nếu nàng nhất quyết tự mình kinh doanh, chắc chắn sẽ không thuận lợi như thế. Không có chỗ dựa nhất định gặp nhiều trở ngại. Hiện tại có Triệu gia đứng ra lo liệu, nàng lại có thể kiếm bạc, cớ sao lại không làm? Nàng không để ý chuyện chỉ đứng phía sau làm quân sư. Bỗng nhiên nghĩ tới mục đích hôm nay mình đến, cũng ăn ý với Triệu Sơ không nhắc tới chuyện vừa rồi.
– Ta còn có một ý tưởng. Rất nhiều nữ tử gặp phải vấn đề về da mặt. Có mụn, da khô, da nhờn, tàn nhang, đủ loại linh tinh. Mà điều trị bằng trung y chẳng qua là kê đơn thuốc điều dưỡng thân thể. Về lâu dài, trên da mặt vẫn để lại nhiều vết thâm hoặc sẹo. Vì vậy ta đã nghĩ ra một phương pháp rất tốt, chỉ cần dùng thuốc ta điều chế thoa trên mặt thì có thể cải thiện làn da một cách rất hiệu quả.
Mộ Dung Thư cười nhạt nói.
Vừa nói vừa lấy bên hông ra mấy phương thuốc, ghi rõ cách điều chế và sử dụng rồi đưa cho Triệu Sơ.
Triệu Sơ không chút chần chừ, cầm lấy, mở ra rồi nhìn lướt qua:
– Bạch phụ tử, bạch cập, bạch liêm, bạch phục linh, mật đà tăng, đá trắng mỡ, chung nghiên mảnh mạt, dùng gà thanh điều vì hoàn, (Xin thứ lỗi, tại hạ hoàn toàn mù tịt không hiểu mô tê gì, ai biết làm ơn chí ta với)hong khô, mỗi đêm dùng nước ấm nghiền nát thoa mặt. Có thể trị liệu tàn nhang. Trực tiếp thoa lên mặt ư?
Hắn nghiên cứu y thuật nhiều năm, chưa từng thấy ai dùng dược liệu thoa lên mặt vì vậy không khỏi có chút nghi hoặc.
– Đúng vậy. Chỉ cần dựa theo phương thuốc này điều chế, sử dụng theo hướng dẫn ghi trên giấy thì nhất định có thể làm nhạt tàn nhang, giúp làn da trở nên trắng mịn. Ngươi xem tờ cuối cùng đi, cứ dựa theo đó phối chế thì có thể trị được mụn trên mặt của Nhị tiểu thư, làm mờ các vết thâm của muội ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-218.html.]
Mộ Dung Thư gật đầu cười, hướng dẫn Triệu Sơ xem tiếp.
Triệu Sơ nghe vậy thì lấy tờ giấy dưới cùng ra, nhìn thấy trên đó viết mấy hàng: “Xà phòng một hai bát tiền, thăng ma bốn lượng bát tiền, chử thực ba, đậu xanh, bạch cập, bạch chỉ. Thiên hoa phấn mỗi người lục tiền, cam buông, xi-a-nít, sa nhân, bạch đinh hương khác nhau hai ngũ tiền. Nghiền nát, dùng cơm nếp vo thành viên tròn lớn. Khi dùng lấy nước tán nhuyễnđể rửa mặt, giúp trị mụn, vết thương và các vấn đề viêm ngứa da.”
– Đúng là nó. Phương thuốc này thích hợp nhất cho Nhị tiểu thư. Nếu ta đoán không sai, mấy năm nay Nhị tiểu thư vẫn luôn buồn rầu về những nốt mụn trên mặt. Tuy mỗi ngày đều uống thuốc nhưng là tình trạng da mặt vẫn chuyển biến không mấy tốt đẹp đúng không? Nếu Ngũ thiếu gia tin ta thì cứ để Nhị tiểu thư dùng mấy ngày.
Mộ Dung Thư gật gật đầu, nhẫn nại giải thích. Dù sao đây là cổ đại, ý tưởng dùng mĩ phẩm cho da mặt vẫn chưa được ai đi tiên phong nên bị hoài nghi là chuyện bình thường.
Triệu Sơ gật đầu. Da mặt của Nhị muội không được sáng, cộng thêm những vết thâm do mụn để lại, rất khó biến mất. Tuy đã uống thuốc hai ba năm nhưng cũng chẳng qua là ngăn ngừa mụn phát triển. Có điều thấy Mộ Dung Thư giảng giải cặn kẽ như thế, chắc chắn không có vấn đề gì. Dù sao, đại ca là do dùng cách trị liệu của nàng mới có thể từng bước một đứng lên.
Mộ Dung Thư nói tiếp.
– Toàn bộ cách điều chế, hướng dẫn sử dụng ta ghi chú rất rõ ràng, phân biệt cho mỗi loại da, có trực tiếp bôi lên mặt, có loại dùng rửa mặt. Tất cả đều ghi đầy đủ trên đó, cách làm rất đơn giản.
Sợ Triệu Sơ hiểu, Mộ Dung Thư lấy ra một bình sứ nhỏ trong tay áo, bên trong chứa một loại mặt nạ làm từ mật ong. Từ trước tới nay nàng rất chú trọng việc dưỡng da, tuy được trời phú cho một làn da mềm mại lại trắng mịn, sáng hồng nhưng nàng chăm chút không ít, dù sao phụ nữ ai lại không phải nghiệp dư.
– Ngũ thiếu gia xem đi, đây là thứ ta thường dùng trong ngày, hiệu quả rất tốt, giúp làn da càng thêm trắng sáng, mịn màng. Ta còn làm một ít son không có hại cho môi. Ngũ thiếu gia cũng biết, mọi người dùng son vô cùng hại da, chẳng bao lâu, làn da sẽ trở nên vàng vọt, xanh xao.
– Ngươi nói rất có lý. Trước kia ta chỉ chú trọng việc điều dưỡng bên trong cơ thể mà chưa từng nghĩ đến việc nghiên cứu cách điều chế các loại thuốc này thành phấn thoa trực tiếp lên mặt.
Triệu Sơ nhìn lướt qua làn da trắng hồng hiếm ai có được của nàng, gật đầu đồng ý.
Có sự công nhận của hắn, Mộ Dung Thư hơi lắc đầu, vuốt mái tóc dài óng ả như tơ lụa kia của nàng ra phía trước, nói với Triệu Sơ:
– Thứ mà phụ nữ để ý nhất trừ khuôn mặt, chính là mái tóc. Có người tóc bị khô và xơ xác, nếu sử dụng trắc bá diệp, hà thủ ô, cốt da và bạch chỉ mang phơi khô, nghiền nát,cho thêm chừng 10 lát gừng, thêm vào 1 chén nước lớn, sắc còn chừng 5, 7 phần. Trước lúc đi ngủ dùng gội đầu thì mái tóc sẽ trở nên óng mượt, chắc khỏe.
Triệu Sơ nhìn dáng vẻ nàng đang ra sức chứng minh lời nói bản thân hoàn toàn không quá, trong con ngươi đen láy hàm chứa ý cười, lúc này có thể chính Mộ Dung Thư cũng không có ý thức việc nàng có bao nhiêu đáng yêu. Hắn không khỏi gật đầu trả lời:
– Ừ, ngươi nói vô cùng có lý. Lát nữa ta sẽ cho người nghiên cứu chế tạo dựa theo phương thuốc ngươi viết. Sau khi điều chế thành công sẽ đưa tới chỗ Nhị muội trước. Đúng lúc cửa hàng thiết bị hồi phục vận động mới mở, thuận tiện mở luôn cửa hàng mĩ phẩm bảo dưỡng cho nữ tử ngươi vừa nói.
– Được, tốt quá rồi!
Mộ Dung Thư chắp tay lại, cười vang.
– Mấy loại thuốc này đều do ngươi nghĩ ra, lợi nhuận muốn chia thế nào?
Triệu Sơ là thương nhân, sau khi nhìn thấy hiệu quả của những phương thuốc này, hắn biết chỉ cần có cách kinh doanh thích hợp, chắc chắn hiệu quả sẽ không tầm thường, lợi nhuận khó mà tưởng tượng nổi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức gật đầu, Triệu Sơ không phải người keo kiệt, luôn hào phóng đưa cho nàng lợi ích lớn nhất, bốn mươi phần trăm cổ phần đã vượt quá mong đợi của nàng.
– Được! Quyết định vậy đi. Sau này chỉ cần ta còn nghĩ ra phương thuốc mới nào thì sẽ lập tức giao cho ngươi.
– Được.
Triệu Sơ đồng ý.