Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:08:47
Lượt xem: 8

Thế nhưng, khi nàng đến thư phòng, đột nhiên tim đập liên hồi, sực nhớ tới ánh mắt buổi sáng hắn nhìn nàng, trầm tĩnh như nhìn thấu hết thảy. Kỳ thực nàng cũng không phải người có tâm lý sắt thép, nghĩ đến bị người nhìn thấu, loại cảm giác này tựa như bị lột sạch quần áo, trần truồng trước mặt người khác.

Nhưng cái gì phải đối mặt cuối cùng cũng không thể tránh, may mắn sau khi vào thư phòng, Triệu Sơ không hề ép hỏi. Nếu không Mộ Dung Thư thật không nghĩ ra cách ứng đối nào tốt.

– Ngươi đến vì Thu Diệp?

Triệu Sơ nói ngay vào điểm chính, hắn nặng nề buông quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.

Mộ Dung Thư gợi lên khóe môi, không chút gợn sóng cười nói:

– Đúng vậy. Hôm qua ta đã bắt mạch cho Thu Diệp, mạch tượng rất loạn, cũng không lạc quan, sợ là ngoài thuốc làm câm còn có loại độc khác. Nếu không kịp thời giải độc, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Con ngươi trầm tĩnh như nước của Triệu Sơ liếc nàng một cái, bỗng nhiên hiện lên một tia nhìn u ám, nhưng hắn che giấu rất tốt, không để nàng phát hiện. Hắn cúi người mở ngăn kéo, lấy ra một bình sứ đưa cho nàng:

– Đây là giải dược, tối hôm qua ta vừa chế biến.

Mộ Dung Thư nhận lấy, trong lòng cảm giác không thoải mái. Tối hôm qua hắn thức đêm giúp nàng phối dược, mà đúng lúc đó nàng lại mang tư tưởng xấu, nghĩ cách tính kế huynh đệ của hắn, hơn nữa cũng đã thực hiện thành công.

– Cảm ơn.

Đây là lời cảm ơn tự đáy lòng nàng. Thật ra, nàng biết thừa hắn đã đoán được nàng ở sau lưng tính kế Triệu Khiêm và Triệu Phỉ, nhưng hắn vẫn chưa nói ra, xem như giữ thể diện cho nhau.

– Không cần nói cảm ơn. Có một chuyện ta đã quên nói cho ngươi biết, vương gia đã sắp xếp xong xuôi chuyện trong kinh, hai ngày trước đã lên đường đến Bình Thành.

Ánh mắt sâu thẳm của Triệu Sơ nhìn chằm chằm phản ứng của nàng.

Nghe vậy, mí mắt Mộ Dung Thư chớp chớp, lập tức nhàn nhạt đáp:

– Ừ, ta biết rồi.

Triệu Sơ thấy nàng như thế cũng không tiếp tục mở miệng. Chính là, khi lần nữa giở sách ra, bàn tay hắn khẽ run lên.

Lúc Mộ Dung Thư ra khỏi thư phòng, ánh mắt hiện ra chút ánh sáng phức tạp. Vũ Văn Mặc sắp tới, nàng thật không ngờ trong một tháng, sau khi ở kinh thành xảy ra quá nhiều việc, hắn lại đến đây nhanh như vậy. Vậy sau này thì sao? Nàng phải khôi phục thân phận Mộ Dung Thư, Nam Dương vương phi theo hắn quay về sao?

Lúc Mộ Dung Thư ra khỏi thư phòng, ánh mắt hiện ra chút ánh sáng phức tạp. Vũ Văn Mặc sắp tới, nàng thật không ngờ trong một tháng, sau khi ở kinh thành xảy ra quá nhiều việc, hắn lại đến đây nhanh như vậy. Vậy sau này thì sao? Nàng phải khôi phục thân phận Mộ Dung Thư, Nam Dương vương phi theo hắn quay về sao?

Buổi sáng ở Nhã Đức Uyển, Xuân Mai vô cùng vội vàng, mặc dù biết Thu Diệp gặp chuyện không may, nhưng mãi chưa dành được thời gian đi thăm, buổi chiều thật vất vả mới rảnh rỗi một chút bèn cùng Mộ Dung Thư đến. Kết quả vừa thấy, chỉ mới mấy ngày, Thu Diệp đã gầy đi rất nhiều, một chữ cũng không thể nói ra. Nhìn nàng mà trong lòng Xuân Mai thương yêu không dứt.

– Thu di nương thật là đáng thương, trước kia giọng nói vô cùng mềm mại dễ nghe. Sớm biết nàng sẽ biến thành như vậy, ngày đó cho dù bị Nhị thiếu gia trách phạt ta cũng phải ngăn lại. Đều tại ta, dễ dàng bỏ qua như vậy. Làm hại Thu Diệp trở nên thế này, cũng không biết đại phu có thể chữa được không, sau này có thể khôi phục giọng nói êm tai trước kia hay không.

Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Thu Diệp biết Xuân Mai thật sự quan tâm mình, trước kia đều do nàng nghĩ quá. Bây giờ nghĩ lại bản thân mình thật đúng là có vài phần buồn cười, mang theo tâm tình xin lỗi đầy cõi lòng, miệng mở rộng không tiếng động nói:

– Xuân Mai, thật xin lỗi.

Xuân Mai nhìn thấy, hốc mắt hồng hồng, nước mắt ứa ra, nàng đẩy một chút Thu Diệp, chu môi nói:

– Ngươi cảm ơn ta làm gì chứ? Nhìn ngươi đi, làm cho ta rơi nước mắt rồi nè, lại để cho Dung nhi chê cười ta.

Thu Diệp mím môi cười.

Mộ Dung Thư nhíu mày:

– Ngươi nói khóc là khóc, bản lĩnh này thật khiến ta rất kinh ngạc.

– Dung nhi.

Xuân Mai hắng giọng vờ làm nũng.

Mộ Dung Thư nhịn không được cười hì hì:

– Một tiếng kêu yêu kiều này làm cho cả người ta như mềm nhũn ra đó.

Nói xong, Mộ Dung Thư mở nắp bình sứ lấy ra một viên thuốc bảo Thu Diệp uống.

– Ồ? Ngươi cho Thu Diệp uống cái gì thế?

Xuân Mai thắc mắc hỏi.

– Là thuốc đại phu kê để trị cổ họng, Xuân Mai bỗng không nói được là bị bệnh. Chỉ cần mỗi ngày nghỉ ngơi cẩn thận, uống thuốc đầy đủ là có thể khoẻ lại.

Mộ Dung Thư đưa bình sứ cho Thu Diệp, dặn nàng nhớ kỹ những thứ cần kiêng khi uống thuốc, đồng thời mỗi ngày phải uống nước nhiều hơn. Sau khi dặn dò xong mới giải thích cho Xuân Mai.

Xuân Mai gật đầu, vui vẻ cười nói:

– Thật tốt quá, chỉ cần có thể trị được là tốt rồi.

Thu Diệp tùy tâm mà cười. Hiện thời sau cơn mưa trời lại sáng, so với bất kì ai khác, nàng rất hiểu phải quý trọng trước mắt. Lúc này có Dung nhi và Xuân Mai quan tâm đến mình, nàng so với đại nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư bị đánh đến phát điên kia đã may mắn hơn gấp trăm lần.

– Lúc này trời đã sắp tối, ta và Xuân Mai phải về rồi. Nếu có chuyện gì, ngươi cứ cho nha hoàn đi tìm chúng ta.

Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về phía tây, hoàng hôn buông xuống. Cũng đã đến lúc, nàng và Xuân Mai phải quay về.

Thu Diệp lưu luyến gật đầu.

Mộ Dung Thư thấy Thu Diệp đã buông xuống được gánh nặng, nhờ sự an ủi của nàng và Xuân Mai mà tâm tình sáng sủa lên không ít mới yên lòng rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-214.html.]

Một đêm này, Mộ Dung Thư ngủ rất sâu, hai ngày vừa qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật vất vả tâm tình mới được thả lỏng, vừa ngủ dậy đã là giữa trưa hôm sau.

Lúc ăn cơm trưa nàng mới biết Triệu Sơ đã đến chỗ Triệu Thần để châm cứu. Mà nàng không có chuyện gì nên ở trong phòng, suy nghĩ về các món ăn bổ dưỡng, hỗ trợ cho việc điều trị bệnh như lúc trước đã bàn bạc cùng Triệu Sơ. Việc này cũng giúp nàng có được việc làm ăn của chính mình, sự hợp tác này sẽ giúp nàng và Triệu Sơ lấy được lợi nhuận còn hơn trong tưởng tượng của nàng, vì vậy phải có càng nhiều phương thuốc càng tốt.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có thể nhớ lại toàn bộ các loại dược thiện mà nàng biết để viết ra, vì vậy nàng định mỗi ngày viết khoảng mười món.

Xong xuôi mấy việc đó, đột nhiên lại chẳng có việc gì để làm, Mộ Dung Thư lại nghĩ tới Vũ Văn Mặc.

Hắn thật sự sắp đến …

Nàng nhìn ngoài cửa sổ, vì là phòng hạ nhân nên ngoài cửa sổ không có cảnh sắc gì nhưng vẫn khiến nàng thất thần.

– Dung nhi? Ngũ thiếu gia bảo ngươi đến Hạm Đạm viện một lát.

Người bên ngoài gọi năm sáu lần Mộ Dung Thư mới hồi phục tinh thần lại, vội đáp:

– Được.

Đến Hạm Đạm viện, chỉ thấy mọi người trong viện đang cúi thấp đầu. Sắc mặt Triệu Sơ nặng nề đứng ở một bên còn Triệu Thần lọt thỏm trong một đống thiết bị, sắc mặt âm trầm khiến người khác sợ hãi.

Thấy tình hình này, Mộ Dung Thư không hiểu đi lên phía trước.

Triệu Thần và Triệu Sơ đồng thời nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thần càng thêm tối tăm ba phần. Mà sắc mặt Triệu Sơ cũng rất nặng nề.

Kết quả là chuyện gì xảy ra? Mộ Dung Thư dùng ánh mắt chất vấn Triệu Sơ.

– Hôm qua Đại ca luyện đúng một canh giờ, trên đùi hơi có chút sức lực. Nhưng hôm nay chỉ luyện phân nửa thì chân trái đã không còn chút cảm giác.

Triệu Sơ giải thích đơn giản.

Nhưng Mộ Dung Thư đã hiểu rõ. Thì ra là như vậy! Triệu Thần cho rằng hôm nay luyện một ít thời gian đã khiến chân không còn chút cảm giác, sợ chân không thể phục hồi như cũ nên tâm tình mới tệ như thế, nghĩ sai!

Mộ Dung Thư đi về phía Triệu Thần, ý bảo nha hoàn bên cạnh giúp Triệu Thần đứng lên, nàng khẽ cười nói:

– Đại thiếu gia đừng sốt ruột, vì hôm qua là ngày đầu tiên ngươi đã luyện tập liên tục trong một canh giờ, hôm nay cảm thấy không còn chút sức nào là bình thường. Huống hồ chuyện khôi phục này không thể quá nóng vội, nghỉ ngơi một chút, chờ sức lực khôi phục một ít rồi hẵng tập tiếp. Huống chi, trong số những người tiến hành khôi phục lại hoạt động của chân mà ta từng gặp, tình huống của đại thiếu gia là tốt nhất. Bình thường rất nhiều người đều không thể kiên trì rèn luyện mỗi ngày, hơn nữa còn rèn luyện thời gian lâu như vậy.

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Thần vốn tối tăm lộ nét vui mừng và chờ mong, hắn như một đứa trẻ ngập ngừng hỏi:

– Thật sao?

– Vâng. Chân của Đại thiếu gia hôm nay có phải hơi đau nhức không? Cho nên vừa luyện một chút đã không còn sức?

Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi. Xem ra bất kể là người lớn đến đâu, khi sinh bệnh đều giống như con nít.

Đôi đồng tử của Triệu Thần xoay chuyển, trong mắt như có ánh sáng, gật đầu:

– Đúng vậy, sáng sớm thức dậy hơi đau nhức.

– Vậy cũng khó trách. Cho dù chân không bị thương nhưng nếu hoạt động mạnh nhiều cũng sẽ đau đớn, huống chi chân trái đại thiếu gia còn bị thương.

Mộ Dung Thư nhẫn nại giải thích, Triệu Thần vốn cũng không phải người thô bạo, ngược lại tính cách cũng rất sáng sủa nhiệt tình, nhưng những năm gần đây vì chuyện chân trái bị thương khiến cho hắn trở nên khá nhạy cảm, khi đối mặt với việc mất đi hi vọng, tất nhiên sẽ buồn bực, hiện thời không còn hoang mang, hi vọng tràn đầy, nét u ám trên mặt hắn tiêu tan, tiếp đó được nha hoàn giúp đỡ lại đứng lên.

Mộ Dung Thư thấy thế mới dặn nha hoàn bên cạnh:

– Sau này lúc đại thiếu gia luyện tập, đừng nên làm liên tiếp các động tác, phải canh chừng thời gian nghỉ ngơi hợp lí.

Đây cũng là thiếu sót của nàng, dặn họ tất cả những điều cần chú ý về thiết bị và việc luyện tập, chỉ quên dặn dò đừng nên vận động quá độ.

Chờ Triệu Thần lần nữa quay lại tập luyện, Mộ Dung Thư mới xoay người nhìn về phía Triệu Sơ, lại phát hiện hắn đang nhìn nàng chằm chằm. Đôi đồng tử chói mắt sâu thẳm.

Nàng vẫn chưa nghĩ nhiều, mà tự nhiên đi qua, cười nói:

– Là ta sơ sót. Sau này đại thiếu gia đã quen với việc tập luyện sẽ không gặp tình huống như thế nữa. Dù sao đã nhiều năm đại thiếu gia cũng không hoạt động nhiều, chuyện này khó mà tránh khỏi.

Nghe vậy, Triệu Sơ thu hồi ánh mắt:

– Hôm nay khi ta châm cứu cho Đại ca, Đại ca đã có cảm giác hơn rất nhiều so với trước. Ta biết ngay những thiết bị này rất có ích với Đại ca. Tin rằng sử dụng không bao lâu, Đại ca sẽ có thể lần nữa đứng lên.

Có điều lúc Triệu Thần còn chưa chân chính đứng lên được, Vũ Văn Mặc đã tới. Mấy ngày ở chung này, hắn mơ hồ hiểu được, hắn đối với nàng, có vẻ như không đơn giản chỉ bởi đã nhận lời với Vũ Văn Mặc mà phải bảo vệ nàng.

– Ừ, cũng không lâu lắm đâu.

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía Triệu Thần, anh ta cố gắng như vậy, chắc chắn sẽ có kết quả tốt.

– Ngũ ca cũng ở đây à? Thiến Nhi tự tay thêu hai tấm áo choàng, đang định đưa tới chỗ Đại ca trước rồi lát nữa sẽ sang bên Ngũ ca đây.

Lúc này, có hai nữ tử từ cửa viện đi tới, người vừa lên tiếng là Nhị cô nương Triệu Thiến, lớn lên xinh đẹp tuyệt trần lại đoan trang, nhìn qua chính là tiểu thư khuê các, có điều nếu đến gần sẽ thấy trên má có rất nhiều mụn mọc chi chít, có cả mụn bọc và mụn mủ, có thể là do khó chịu nên dùng tay nặn thành thử để lại khá nhiều vết thâm. Trách không được năm nay đã mười tám vẫn chưa gả đi.

Bên cạnh nàng là người đã im hơi lặng tiếng một thời gian, Tiền Duyệt. Tiền Duyệt vừa thấy Mộ Dung Thư, trong lòng đã có chút khó chịu, nếu không vì nữ nhân này, giấc mộng nhiều năm qua của nàng đâu có tan tành theo mây khói như thế? Hiện giờ Đại phu nhân biểu lộ sẽ không để cho nàng gả cho Ngũ biểu ca. Không ngờ càng không muốn lại càng dễ gặp.

Mộ Dung Thư dời mắt khỏi hai người.

– Tay nghề thêu thùa của Thiến thì tú nương trong phủ cũng không bằng. Áo choàng này của Thiến Nhi tự tay thêu thì ta nhưng phải mặc thử một chút mới được.

Triệu Thần luyện trong chốc lát, đầu đầy mồ hôi, đúng lúc đã thấm mệt, nhìn thấy Triệu Thiến đến đây mới nhờ nha hoàn đỡ đi đến.

Triệu Sơ cũng cười nói:

– Đúng vậy. Hai năm trước muội ấy cũng thêu áo choàng, tay nghề quả thật vô cùng xuất sắc.

Loading...