Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-12-03 22:08:45
Lượt xem: 6
Lúc này, trong trong ngoài ngoài viện của Tam tiểu thư đều đông nghịt người, mỗi người đều như nín thở, vẻ mặt nặng nề. Chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n của Triệu Khiêm và Triệu Phỉ không phải là nhỏ! Dù sao Triệu phủ là đại gia tộc có hơn hai, ba trăm năm căn cơ, chú trọng nhất đó là thanh danh.
Mộ Dung Thư chuyển mắt nhìn quanh, suy nghĩ cấp tốc, nàng tin Triệu phủ có biện pháp giải quyết ổn thoả việc này. Triệu Sơ là kẻ mưu trí như vậy, chuyện này nếu để hắn xử lí, tuyệt đối vô cùng dễ dàng. Có điều, nàng cần làm vài chuyện.
Thu Diệp hồi hộp, may mà trên mặt thoa chút son, nếu không có thể nhìn ra sắc mặt tái nhợt của nàng. Nàng cố hết sức đè xuống nỗi sợ hãi, nhưng tay và môi vẫn không ngừng run rẩy.
Mộ Dung Thư lại khá thản nhiên, trên mặt không lộ ra chút gì cho người khác có thể ra nhìn ra suy nghĩ của nàng, ngay cả trong mắt cũng phẳng lặng không chút gợn sóng, vô cùng bình tĩnh.
Sau khi họ bước vào phòng, đều cúi đầu cung kính hành lễ theo Ánh Hồng.
– Nô tì bái kiến Lão phu nhân, Đại lão gia, Đại phu nhân, Đại thiếu gia, Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, Nhị tiểu thư.
– Tất cả đứng lên đi.
Giọng Lão phu nhân sang sảng, một đôi mắt bình tĩnh nhìn lướt qua bọn họ, nói.
Ánh Hồng thưa:
– Hồi bẩm Lão phu nhân, mấy vị di nương và Dung nhi đều đã đến.
– Ừ.
Lão phu nhân gật đầu.
Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, cảm giác được ánh mắt lợi hại của Lão phu nhân. Nếu không phải nàng rất tin tưởng năng lực làm việc của Mã hộ vệ, đồng thời hiểu rằng trong mắt những người này mình cùng lắm chỉ là một nha hoàn, nhất định sẽ cho rằng cái nhìn này của Lão thái quân còn có ý tứ đặc biệt khác.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, cả đời Lão phu nhân này đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, tự nhiên ánh mắt có sự uy nghiêm lắng đọng lại theo năm tháng.
– Đều ngẩng đầu trả lời đi.
Lão phu nhân ra lệnh một tiếng, mấy người các nàng đều ngẩng đầu lên.
Quả nhiên Ánh Hồng hành lễ là những người nên có mặt đều không thiếu ai, có cả vài vị di nương tuổi tác đã cao. Xa xa trước mặt họ, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ đang quỳ dưới đất.
Mộ Dung Thư lẳng lặng nhìn lướt qua những người trong phòng. Đầu tiên là Lão phu nhân, dù sao cũng đã lớn tuổi, nhan sắc đã có dấu vết của thời gian, nhưng bà có một đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, trong mơ hồ có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ, nhất định bà là một mỹ nhân. Lại nhìn Đại lão gia. Dáng người Đại lão gia hơi mập, khuôn mặt khá tròn, hẳn là người dễ chịu, nhưng mà sắc mặt của ông rất nặng nề. Đại phu nhân lại bình tĩnh nhìn không ra thái độ. Những người khác Mộ Dung Thư chỉ quan sát sơ lược. Khi nhìn thoáng qua Triệu Sơ, con ngươi trầm tĩnh như nước kia của Triệu Sơ bỗng nhiên nhìn nàng chăm chú.
Mộ Dung Thư giật mình, ánh mắt kia của hắn dường như đã biết cái gì! Nàng vội ổn định tâm thần, hẳn là Triệu Sơ sẽ không biết.
– Ai là Thu di nương?
Lão phu nhân lạnh giọng hỏi, có một sự uy nghiêm trấn áp khiến kẻ khác không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà. Bà vừa nói xong, Thu Diệp vốn sợ hãi sẵn càng run rẩy, nàng tiến lên một bước, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, vì bị mất tiếng đành im lặng cúi đầu.
Hiển nhiên mấy người Lão phu nhân cũng biết chuyện Thu Diệp bị câm, thấy nàng không lên tiếng cũng không kinh ngạc.
Lão phu nhân gật đầu:
– Được rồi, cổ họng ngươi không tốt, đứng qua một bên đi, không cần nói chuyện.
Thu Diệp nhẹ nhàng thở ra, Lão phu nhân không làm khó dễ khiến nàng yên tâm.
Mộ Dung Thư lại cau chặt mi. Quả nhiên như nàng đã đoán, Lão phu nhân không hỏi Thu Diệp, lại hỏi nàng:
– Ngươi chính là Dung nhi?
– Thưa Lão phu nhân, nô tì là Dung nhi.
Mộ Dung Thư tiến lên một bước, thái độ cung kính trả lời.
Đối với thái độ bình tĩnh không mảy may hoảng hốt của Mộ Dung Thư, Lão phu nhân hết sức vừa lòng. Bà quan sát đánh giá nàng một lượt rồi hỏi:
– Tối qua ngươi ở cùng Thu di nương tại Văn Thanh Uyển phải không?
Mộ Dung Thư đáp:
– Vâng, hôm qua Thu di nương bỗng nhiên không nói được, trong khoảng thời gian ngắn không chịu đựng được. Từ khi vào phủ, Thu di nương đều quan tâm giúp đỡ nô tì rất nhiều. Vì vậy nô tì lo lắng Thu di nương đang bệnh lại chỉ có môt mình nên đến ở cùng Thu di nương một đêm.
– Tối hôm qua ngươi có nghe được tiếng động lạ nào không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-213.html.]
Lão phu nhân hỏi tiếp.
Mộ Dung Thư lắc đầu trả lời:
– Tối hôm qua nô tì ngủ rất say. Chẳng biết tại sao, sáng nay khi thức dậy, đầu vô cùng đau nhức.
Nàng nói như vậy là đề phòng Nhị thiếu gia vì thoát thân đã nói ra việc hôm qua, vậy thì có thể chừa cho mình đường lui.
Lão phu nhân không nói, ánh mắt nhìn nàng vô cùng sắc bén không thôi. Mọi người trong phòng càng không dám ho he. Bị nhìn chằm chằm như vậy, da đầu Mộ Dung Thư khẽ run lên, Lão phu nhân này không hổ là đã sống hơn nửa đời người!
Cả phòng đồng loạt nhìn Mộ Dung Thư, sau khi không thấy nàng có gì khác thường thì dời mắt. Mà đôi mắt của Lão phu nhân vốn bởi chuyện của Triệu Khiêm và Triệu Phỉ mà u ám nhất thời sáng ngời, dường như đã nghĩ tới cách giải quyết việc này.
Lão phu nhân dời mắt nhìn về phía Thu Diệp, lạnh giọng mở miệng:
– Nàng nói thật không?
Thu Diệp không dám nhìn lại Lão phu nhân, chỉ liên tục gật đầu. Buổi sáng khi thức dậy quả thật nàng thấy hơi nhức đầu, hơn nữa tối hôm qua ngủ rất sâu.
Nhận được câu trả lời của Thu Diệp, Lão phu nhân lại hỏi vài vị di nương bên cạnh Mộ Dung Thư mấy câu, có thể nói là kỹ xảo đặt câu hỏi cực kì cao siêu, vẫn chưa trực tiếp đề cập chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n giữa Triệu Khiêm và Triệu Phỉ. Ngẫu nhiên, Đại lão gia và Đại phu nhân bên cạnh cũng sẽ hỏi đôi ba câu. Theo câu hỏi, thần sắc khẩn trương của bọn họ cũng tiêu tán đi không ít.
Ngoại trừ đại nha hoàn Minh Nguyệt trong viện Tam tiểu thư chính mắt thấy Triệu Khiêm và Triệu Phỉ cùng nằm trên một cái giường, những người khác cũng chỉ là nghe đồn. Vì vậy, chuyện này nếu được xử lý thỏa đáng thì nửa điểm cũng sẽ không làm bẩn thanh danh Triệu gia.
Mà Triệu Khiêm và Triệu Phỉ ngoan ngoãn quỳ dưới đất, không dám lên tiếng. Dù cho giờ phút này trong lòng bọn họ có bao nhiêu nghi ngờ, nhưng chuyện của hai người đã là sự thật rành rành không thể chối cãi. Có điều hai người cũng biết đây là chuyện sẽ làm nhục thanh danh của Triệu gia, vì vậy Triệu gia chắc chắn không để việc này truyền đi, bọn họ cũng sẽ không thể rơi vào kết cục quá thảm.
Khi mấy vị di nương trả lời, Mộ Dung Thư bèn lui về phía sau một bước. Lúc này, nàng rõ ràng cảm nhận được mấy ánh mắt không có ý tốt nhìn mình chăm chú. Khẽ liếc, nàng nhìn thấy Triệu Thần, Triệu Sơ, Triệu Bình, Tam thiếu phu nhân. Mấy người này luôn luôn âm thầm nhìn nàng nhiều lần, đến mức khiến nàng cảm thấy bực bội trong lòng. Nhìn cái gì chứ, có gì hay đâu!
Cuối cùng, Lão phu nhân cho tất cả lui ra, sau đó cũng giải tán những người còn lại trong phòng, chỉ còn lại Đại lão gia, Lão phu nhân, Triệu Thần và Triệu Sơ.
Ra khỏi phòng, Mộ Dung Thư liền đỡ lấy cơ thể không còn chút sức lực nào do sợ hãi của Thu Diệp ngồi nghỉ ngơi lại, dù sao Nhị thiếu phu nhân của Văn Thanh Uyển và vài vị di nương đều đang ở trong sân chờ tin tức. Việc Nhị thiếu gia sẽ bị trừng phạt thế nào sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh sau này của họ kia mà.
Thu Diệp nắm thật c.h.ặ.t t.a.y Mộ Dung Thư, vô cùng sợ hãi. Nếu Lão phu nhân cho rằng chuyện của hai người Triệu Khiêm và Triệu Phỉ không hề xảy ra, như vậy mỗi ngày sau này nàng đều phải sống trong sợ hãi. Vì vậy, hiện tại nàng ác độc nghĩ, tốt nhất là Triệu Khiêm và Triệu Phỉ c.h.ế.t đi.
Mộ Dung Thư dường như đã nhận ra sự sợ hãi của nàng, vừa muốn lên tiếng khuyên bảo đã nghe giọng the thé của một vị di nương dáng dấp có vài phần quyến rũ xinh đẹp bên cạnh nói:
– Thu di nương quả đúng là nha đầu chưa từng trải việc đời, tới bây giờ vẫn còn run rẩy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch chẳng khác gì giấy Tuyên Thành cả.
Nhị thiếu phu nhân và hai vị di nương khác nghe vậy đều khinh thường cười lạnh một tiếng. Hiển nhiên, kể từ khi Thu Diệp vào Văn Thanh Uyển, bọn họ đã không để nàng vào mắt.
Nghe họ nói, Thu Diệp cắn răng cúi đầu. Nàng muốn phản bác cũng không được vì không cách nào nói ra tiếng.
Mộ Dung Thư chỉ vỗ vỗ tay Thu Diệp, cũng không phản bác nửa câu. Vì những ngày tháng sau này của Thu Diệp, háo thắng nhất thời chỉ giúp hai người hả hê trong chốc lát, lại không đổi được cả đời an ổn.
Thấy hai người vẫn chưa phản kích, những người kia cũng không nói chuyện nữa, đồng loạt dời mắt nhìn về phía hướng chính phòng, chờ kết quả được đưa ra.
Khoảng chừng nửa canh giờ, rốt cục cửa chính phòng cũng mở.
Người đầu tiên bước ra là Lão phu nhân, tiếp đó mấy người khác cũng theo sau. Hai người Triệu Khiêm và Triệu Phỉ ủ rũ đi cuối cùng.
Không có việc gì? Không phải Triệu gia sẽ xem như việc này chưa từng xảy ra chứ? Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, tuyệt đối không thể như thế. Những người đứng đầu Triệu gia tuyệt đối sẽ không giữ lại một quả b.o.m hẹn giờ bên người. Vì vậy, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ chắc chắn sẽ phải trả giá thật lớn vì những gì họ đã làm.
Quả nhiên, Triệu gia tìm được biện pháp giải quyết tốt nhất, mà Triệu Khiêm và Triệu Phỉ đều bị trừng phạt.
Có điều lý do lại là hôm qua Triệu Phỉ nghỉ ngơi ở viện Lão phu nhân, mà khi Nhị thiếu gia đi thăm muội muội, bị đại nha hoàn bên cạnh Triệu Phỉ câu dẫn cho nên mới ngủ trong phòng Triệu Phỉ.
Lại nói đến đại nha hoàn trong viện Tam tiểu thư này là người có tiếng hay bắt nạt kẻ yếu, thô sử nha hoàn bị nàng làm hại đến mức không ngẩng đầu lên được cũng không ít nhưng vì biết nịnh nọt bợ đỡ nên khá được Triệu Phỉ trọng dụng. Vì vậy nhóm tiểu nha đầu trong viện là giận mà không dám nói, việc ác của nàng ta thật nhiều, khi nghe nói nàng câu dẫn Triệu Khiêm, những nha hoàn trong sân kia cũng chẳng thèm lên tiếng, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Mà lúc này nàng ta đang bị bịt miệng, cho dù muốn há miệng cãi lại cũng không có cách nào. Cái tội danh bẩn thỉu này, từ lúc nàng nhìn thấy Triệu Phỉ và Triệu Khiêm ở trên cùng một cái giường đã chắn chắn phải gánh! Cuối cùng bị trượng trách, đánh đến mức phát điên, càng không thể nói ra sự thật. Kết quả này cũng coi như là báo ứng, dù sao ác giả ác báo. Kể từ đó, kẻ bị người đời chửi rủa chính là nha đầu phản bội chủ tử kia mà không ai trách cứ Triệu Khiêm hay là Triệu gia.
Thế nhưng, sao Lão phu nhân có thể dễ dàng buông tha Triệu Khiêm và Triệu Phỉ? Triệu Khiêm bị phái đi quản lý thôn trang, sau này nếu không có chuyện quan trọng không được hồi phủ, về phần vợ con và đám tiểu thiếp của hắn vẫn nuôi ở phủ. Về phần Triệu Phỉ thì sau giờ cơm trưa, bị đưa lên kiệu gả cho con trưởng của Trịnh phủ làm thiếp.
Chuyện này cứ giải quyết như vậy, bất luận là ai cũng thể tìm ra sơ hở. Vài nha hoàn biết tình hình thực tế cũng bị bịt miệng, không dám nói năng lung tung. Nhưng điều khiến Mộ Dung Thư ngoài ý muốn nhất là, buổi sáng khắp phủ vẫn còn ầm ĩ đoán già đoán non, sau giờ cơm trưa thì hoàn toàn yên ắng, mọi người trong phủ tựa như chưa từng xảy ra chuyện này, không một ai bàn tán.
Triệu gia không hổ là gia tộc đệ nhất Đại Hoa quốc, sau khi xảy ra chuyện gièm pha, nội trong thời gian ngắn nhất đã giải quyết không một sơ hở, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thanh danh Triệu gia.
Kết quả này chắc chắn là tốt nhất, Mộ Dung Thư xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Văn Thanh Uyển không có nam nhân làm chủ, nhưng Triệu gia lớn như thế, tất nhiên sẽ không bạc đãi mấy di nương này. Tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đủ cho cuộc sống của Thu Diệp.
Thu Diệp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trở lại Văn Thanh Uyển thì an tâm ngủ một giấc.
Mà Mộ Dung Thư cũng về tới Nhã Đức Uyển, định gặp Triệu Sơ bàn bạc chuyện tìm cách giải độc cho Thu Diệp.