Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 205

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:41:00
Lượt xem: 19

Mưa dầm dề suốt ba ngày, Mộ Dung Thư cũng rảnh rỗi ba ngày. Trong mấy ngày đó, nàng luôn luôn chuyên tâm với bức vẽ, dù sao đây là cổ đại, chế tạo mấy vật dụng này theo bản vẽ cũng không dễ dàng gì nên nàng nhất định phải biến những chỗ phức tạp ấy trở nên đơn giản, cũng phải tính đến việc cổ đại có và không có nguyên vật liệu gì. Được cái các vị thuốc là không thành vấn đề.

Ba ngày trôi qua khá bình yên. Nhị thiếu gia vẫn chưa tới tìm Thu Diệp, trong phủ cũng không đồn đãi gì chuyện của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư.

Có điều trong cung lại xảy ra chuyện lớn, Thẩm tể tướng đã chết! Toàn bộ gia tộc Thẩm thị suy sụp. Mà trong triều phong vân thay đổi khó dò, con trai của Đại công chúa trước giờ không tham dự triều chính cũng bắt đầu ra làm quan. Hoàng đế gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.

Thật đúng như nàng dự liệu, Vũ Văn Mặc nhất định có thể hoá nguy thành an. Nàng từng gặp qua hoàng đế, tuy rằng trong phút chốc không thể nhìn thấu tính cách ông ta, nhưng từ việc hắn sủng ái Thẩm quý phi, vắng vẻ hoàng hậu, rồi đến cuối cùng thấy Thẩm quý phi không còn giá trị lợi dụng lại ngoan độc ra tay không quan tâm đến cả đứa con trong bụng nàng ta thì có thể nhìn ra người này tàn nhẫn dị thường, dần mất lòng dân chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Xem ra, không lâu nữa giang sơn Đại Hoa sẽ đổi chủ.

Còn thêm một chuyện xôn xao nữa là về Hạ Hoa. Nha đầu này vốn luôn muốn  trèo lên giường chủ tử, nhưng khuynh hướng t.ì.n.h d.ụ.c (bạn thề đây là nguyên văn, ak ak) của Triệu Sơ lại không rõ, chẳng hề có hứng thú với nàng ta. Không đất dụng võ, nàng ta vậy mà lại bò lên giường Tam thiếu gia. Nhưng Tam thiếu phu nhân lại là một nhân vật lợi hại, trèo lên giường thì dễ nhưng muốn bước vào viện của Tam thiếu gia lại khó càng thêm khó.

Xuân Mai nói, hiện thời Hạ Hoa đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, cứ nhìn cách Tam thiếu phu nhân quản lý đâu ra đó như thế, Hạ Hoa cùng lắm chỉ là một hạ nhân, e rằng rất khó bước vào viện của Tam thiếu gia.

Mộ Dung Thư nghe vậy cũng chỉ cười khẽ. Mấy tin tức giật gân này nghe để giải trí một chút chứ cũng không mấy hứng thú. Dù sao tính tình Hạ Hoa kia chẳng lẽ cứ cam chịu chấp nhận số phận như thế? Có thể nghĩ ra cách trèo lên giường Tam thiếu gia thì tất nhiên cũng có thể bước vào viện của Tam thiếu gia thôi!

Quả nhiên, sau hôm tin tức truyền ra, vào ban đêm, Tam thiếu gia đích thân đón Hạ Hoa vào viện, đưa lên làm di nương. Xem ra Hạ Hoa đã dùng không ít tâm tư trong chốn phòng the, còn hơn cả dự đoán của Mộ Dung Thư. Thế nhưng, thiếp cuối cùng vẫn không so được với thê, nghĩ đến những ngày sau Hạ Hoa sẽ không quá an ổn. Tam thiếu phu nhân cũng coi như người  trầm ổn có tâm kế, trong viện vốn có ba người thiếp, được nàng ta dạy dỗ vô cùng yên phận.

– Ha ha.

Thu Diệp ngồi ở đầu giường ngây ngô cười hai tiếng, quên mất trong phòng còn có hai người Mộ Dung Thư và Xuân Mai.

Nghe tiếng cười, Mộ Dung Thư và Xuân Mai hai mặt nhìn nhau. Xuân Mai nhịn không được đứng dậy dí dí vào trán Thu Diệp.

– Tiểu nha đầu này, đang cười cái gì? Hôm nay ngươi đã cười ngây ngô ba bốn lần. Chẳng lẽ có người trong lòng?

Thu Diệp giật thót, quay đầu đi chỗ khác, quả nhiên khuôn mặt đỏ bừng. Khi xoay người, nàng len lén liếc nhìn Mộ Dung Thư một cái.

Có điều Mộ Dung Thư đang chuyên tâm thêu nên cũng không nhìn thấy cái nhìn mang theo ngượng ngùng lẫn chột dạ này của nàng.

– A, xem ra là thật sự có người trong lòng rồi. Nói, nói, là ai?

Xuân Mai che miệng cười trộm, kéo Thu Diệp lại gần, nháy nháy mắt hỏi.

Mộ Dung Thư nghe nói thì buông kim thêu, tò mò nhìn Thu Diệp, bị tính cách hoạt bát của Xuân Mai lây nhiễm, cũng trêu đùa:

– Nói một chút xem là chàng trai nhà nào? Có thể khiến cho Thu Diệp cô nương chúng ta cơm nước không vô, ngây ngô cười như mê?

Sắc mặt Thu Diệp đỏ bừng, vội cúi đầu xuống, lắc lắc đầu:

– Sau này các ngươi sẽ biết.

– Nha đầu này, còn học được cách giấu giấu diếm diếm nữa kia à.

Xuân Mai híp mắt khẽ cười nói, đưa tay phải vờ cù vào náchThu Diệp:

– Cho ngươi thừa nước đục thả câu, cho ngươi thừa nước đục thả câu! Ngươi không xem ta và Dung nhi là tỷ muội nè!

– Không phải là không nói, là thời điểm chưa tới. Dung nhi, ngươi mau tới giúp ta một chút đi. A … Nhột quá … Xuân Mai, xin ngươi đó, ta không chịu nổi nữa.

Thân hình Thu Diệp vốn ốm yếu, không so được với Xuân Mai.

Mộ Dung Thư che miệng cười trộm.

– Đây là cho ngươi một trừng phạt nhỏ. Xuân Mai mà ra tay, ngươi phải dè chừng, nếu không với của tính tình này Xuân Mai, trong lòng lại nghẹn tò mò, nhất định là vài ngày cũng không thể ngủ ngon.

– Trời ơi, Dung nhi, ngươi hiểu ta rất rõ. Cảm động đến cực điểm. Vì lời này của ngươi, ta thật đúng là không thể giơ cao đánh khẽ! Thu Diệp tiểu nương tử, đừng trốn, gia đến thương tiếc ngươi.

Xuân Mai càng nói càng lớn tiếng, đùa giỡn đến mức Mộ Dung Thư không nhịn được cười.

Tính tình của Xuân Mai này quả nhiên là sáng sủa. Trong mắt Mộ Dung Thư nồng đậm ý cười, có lẽ những ngày ở Triệu gia trôi qua cũng không quá khó khăn, có được người bằng hữu như Xuân Mai chọc cười thật không tệ.

Chiều hôm sau, Mộ Dung Thư đến thư phòng, giao bản vẽ và các phương thuốc đã được xem  xét, cân nhắc kĩ mấy ngày qua cho Triệu Sơ.

– Chân Đại thiếu gia vì không hoạt động đã mấy năm nên tuy rằng trúng độc nhẹ nhưng lại làm cho cơ bắp bị teo lại, khiến việc đi lại của huynh ấy khá khó khăn. Hơn một năm qua Ngũ thiếu gia luôn châm cứu cho Đại thiếu gia, quả thật có tác dụng lưu thông khí huyết. Nhưng theo tình huống hiện tại thì cho dù châm cứu cả trăm lần cũng đừng mong có thể chữa khỏi.

Lời nói Mộ Dung Thư mang tính khẳng định. Ở thời đại này, khoa chỉnh hình vẫn chưa được biết đến, càng đừng nói đến được chú trọng và nghiên cứu bài bản. Bên trong bản vẽ của nàng có một phần là khôi phục hoạt động đi lại, rèn sức chịu đựng và sự khả năng hoạt động ổn định của cơ bắp, …

Sắc mặt Triệu Sơ nghiêm túc. Hắn biết lời nàng không sai, cúi đầu nhìn mấy bức phác hoạ trong bản vẽ, có đôi chỗ không hiểu bèn hỏi:

– Đây là cái gì?

– Đều là một vài dụng cụ hỗ trợ việc chữa trị cho Đại thiếu gia, làm cho chân trái bị thương dần dần lấy lại cảm giác, bước đầu có thể đi lại, chỉ cần kiên trì, hẳn là năm ba tháng sẽ có hiệu quả. Về phần những phương thuốc kia, vì ta không biết khẩu vị của Đại thiếu gia nên ngươi xem rồi bảo đầu bếp làm thử vài món trước.

Nói chung mấy phương thuốc đó đều là bổ sung canxi và magiê, là hai chất quan trọng giúp cho phản ứng sinh hoá tạo xương mới, có điều không ít các nhà giàu xem thường việc dùng các loại canh xương này.

Tiếp đó nàng mở bản vẽ ra, trình bày cặn kẽ tỉ mỉ cách chế tạo các thiết bị này cho Triệu Sơ, tác dụng của mỗi dụng cụ và hiệu quả, cách sử dụng.

Triệu Sơ nghe cẩn thận, Mộ Dung Thư giải thích rất dễ hiểu, đôi lúc hắn cũng hỏi lại những chỗ chưa nắm rõ. Hơn một canh giờ thì nàng đã trình bày xong toàn bộ.

Mấy thứ này được Triệu Sơ xem như trân bảo, tuy rằng còn chưa thấy thành phẩm, nhưng hắn tin chắc nếu đại ca kiên trì, nhất định có thể khôi phục hoàn toàn, sau này có thể không cần dùng quải trượng, cũng không cần người khác đỡ!

– Thật tốt quá, thật sự là quá tốt.

Dung nhan tuyệt sắc của Triệu Sơ tràn ngập tươi cười xán lạn. Tươi cười càng khiến khuôn mặt hoa lệ của hắn đẹp mắt hơn. Quá kích động, hắn giơ tay lên muốn ôm chặt lấy nàng. Nhưng khi vươn tay ra, đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên một chút bối rối do dự. Hắn vội thả tay xuống cầm một trang giấy khác nhìn cách chế biến các món ăn, để che giấu cảm xúc nhất thời không rõ của mình.

Mộ Dung Thư cười khẽ. Đối với nàng mà nói, việc này cũng không khó, mặc dù hơi hao tổn trí nhớ. Có điều, bán chất xám kiểu này cũng được trả thù lao vô cùng hậu hĩnh. Hai mươi vạn cho một đôi chân, đủ để một nhà với mười miệng ăn cả đời cơm no áo ấm.

– Đầu tiên, lấy một cân xương ống heo, rửa sạch, hai lượng bốn tiền táo đỏ, tám tiền hạt sen tươi, giáng hương và cam thảo mỗi thứ hai tiền, đổ nước hầm nhỏ lửa, thêm gừng muối gia vị cho vừa dùng. Loại thứ hai, hai con cua lớn luộc sơ qua, chờ cháo nấu sắp được, gỡ thịt cua bỏ vào, lại cho thêm một ít gừng, dấm chua vừa đủ, dùng với nước tương. Loại thứ ba, khoảng một, hai tiền hoàng kì, sắc lấy nước, thêm chừng hai lượng gạo tẻ, nấu cháo, ăn vào buổi sáng và tối. Mấy thứ này không hoàn toàn là thuốc Đông y. Loại thứ tư, bốn tiền đương quy, hai lượng hoàng kì, một con gà mái tơ, đổ nước vào hầm chung, nấu canh để dùng. Loại thứ năm …

Tổng cộng hơn mười loại, Triệu Sơ nhìn xong, phát hiện phần lớn chủ yếu đều là đồ ăn, không phải toàn bộ đều dùng các vị thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-205.html.]

Dù sao thời đại này cũng không phổ biến việc dùng dược thiện (các món ăn bổ dưỡng, có chứa vị thuốc) để hỗ trợ điều trị, vì vậy đối với nghi hoặc của Triệu Sơ, Mộ Dung Thư cười nói:

– Phần lớn thuốc men đều có tác dụng phụ. Mà có vài món ăn chứa nhiều dinh dưỡng và tác dụng tuyệt không thua các dược liệu trân quý. Ví dụ như, dinh dưỡng trong một cái trứng gà ta cũng bằng với tổ yến quý hiếm.

Nghe nàng lời nói, Triệu Sơ mặc dù không hoàn toàn hiểu hết, nhưng sau khi nghĩ kĩ đúng là hiểu được phần nào. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm. Một nữ tử suốt ngày ở chốn khuê phòng như nàng sao lại có được hiểu biết như vậy?

Nàng thật khiến người khác kinh ngạc!

Chỉ trong năm ngày đã có thể giải quyết được vấn đề khó khăn làm hắn phiền não nhiều năm nay! Triệu Sơ xếp lại mấy trang giấy bỏ vào bên hông, dời mắt khỏi nàng, cúi thấp đầu, dùng giọng khẳng định nói.

– Ngươi cũng không sai. Có điều phần lớn mọi người đều chọn tổ yến quý giá để bồi bổ mà không phải trứng gà, thật ra cũng là tượng trưng cho thân phận, khoe khoang sự giàu có của mình mà thôi. Dù sao tổ yến so với trứng gà vẫn quý giá hơn. Đây cũng là lí do rất nhiều dân chúng bình dân có cơ thể cường tráng khoẻ mạnh trong khi những kẻ hưởng thụ vinh hoa phú ngày ngày bồi bổ vẫn yếu ớt lắm bệnh tật.

Mộ Dung Thư gật đầu.

– Đúng vậy.

– Đây là 50 vạn lượng ngân phiếu, có thể đổi ở tất cả các ngân hàng tư nhân lớn nhỏ. 50 vạn lượng mua một cái chân trái của đại ca, đáng giá.

Triệu Sơ lấy 50 vạn lượng ngân phiếu từ ngăn kéo ra đưa cho Mộ Dung Thư.

– 50 vạn lượng?

Mộ Dung Thư cầm ngân phiếu, hơi lộ vẻ kinh ngạc.

Triệu Sơ nở một cười tuyệt đẹp.

– Giá trị của thứ ngươi đưa cho ta vượt xa hai mươi vạn. Nếu biết cách khai thác chính là một giao dịch có lời.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày, tầm mắt đảo một vòng, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt của một thương nhân.

– Ngũ thiếu gia đây là quá xem thường các thiết bị trên bản vẽ và các phương thuốc này của ta rồi. Nếu đưa ra kinh doanh, e là tiền lời lấy được còn gấp mấy chục, thậm chí mấy trăm lần năm mươi lượng này. Nếu Ngũ thiếu gia tin ta, loại phương thuốc này ta còn có thể viết ra khá nhiều, bổ tim bổ phổi đều có. Có điều …

– Ngươi có ý kiến gì cứ nói thẳng.

Trong mắt Triệu Sơ hàm chứa ý cười, nhìn vẻ mặt thương nhân của nàng, không có phiền chán hay ghét bỏ, không tự nhiên mà lời nói lộ ra sủng nịch.

– Ta cung cấp phương thuốc, các ngươi phụ trách kinh doanh. Ta nhận hai phần là được.

Mộ Dung Thư vươn hai ngón tay, tự tin tràn đầy nói với Triệu Sơ. Nàng biết dựa vào sự thông minh nhạy bén của Triệu Sơ, tuyệt đối sẽ không keo kiệt với hai phần lợi nhuận này.

Quả nhiên, Triệu Sơ không hề chần chừ, lập tức gật đầu:

– Được. Có điều phải chờ thương thế ở chân của đại ca tốt lên rồi mới có thể  nhân rộng phương pháp này.

Mộ Dung Thư gật đầu, nếu Triệu Thần khôi phục tốt thì chính là một bằng chứng sống tốt nhất, đến lúc đó chỉ cần biết cách khai thác, chắc chắn việc buôn bán sẽ vô cùng thuận lợi.

Mộ Dung Thư ôm trong lòng 50 vạn lượng, vô cùng hứng khởi, có ngân lượng ở trên người, sau này làm việc gì cũng dễ dàng hơn. Đi một chuyến tới Triệu gia, mở ra bước đầu tiên của nàng. Có Triệu gia làm hậu thuẫn, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao ở cổ đại, một nữ nhân muốn tung hoành trên thương trường chỉ sợ là chuyện khó. Có điều ở sau màn làm quân sư cũng là một lựa chọn không tồi. Tương lai rời khỏi Triệu gia, cũng có thể chọn một vài người tin được, những chuyện buôn bán cũng xuôi chèo mát mái hơn.

Trên đường về phòng gặp được Xuân Mai.

Xuân Mai vừa thấy Mộ Dung Thư, liền chạy tới, ôm cánh tay nàng nhỏ giọng nói:

– Xảy ra chuyện lớn.

– Chuyện gì?

Mộ Dung Thư nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.

– Không phải Hạ Hoa mới vừa vào viện của Tam thiếu gia sao? Nửa canh giờ trước, nghe nói nàng cư xử bất kính với Tam thiếu phu nhân, nói năng vô lễ, lúc dâng trà còn hất lên quần áo Tam thiếu phu nhân. Kết quả Tam thiếu phu nhân nổi giận, sai người đánh Hạ Hoa mười bản tử. Thật ra nếu chỉ đánh mười gậy thì chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ. Nhưng ai ngờ Hạ Hoa thậm chí đã có thai, vậy nên Tam thiếu gia mới có thể không để ý sự ngăn cản của Tam thiếu phu nhân mà đón nàng ta vào viện.

Xuân Mai nhíu mi. Tuy rằng ngày thường Hạ Hoa nói chuyện hơi chanh chua, nhưng dù sao cũng cùng hầu hạ Ngũ thiếu gia ở Nhã Đức Uyển hơn ba năm. Hiện thời rơi vào kết cục như vậy khó tránh khiến người khác thương xót.

Tầm mắt Mộ Dung Thư lưu chuyển, thủ đoạn của vị Tam thiếu phu nhân này quả không tồi! Khi tin tức Hạ Hoa mang thai chưa chưa kịp công khai đã âm thầm xuống tay, khiến Hạ Hoa hoàn toàn không thể phản kháng, cuối cùng sảy thai, trải qua chuyện này, hẳn sẽ bị thất sủng.

Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn Xuân Mai, vỗ vỗ tay của nàng, nói:

– Chuyện này vốn không liên quan gì đến ngươi, không nên nói ra nói vào kẻo gặp phiền phức.

– Ừ, ta biết. Chỉ là cảm thấy Hạ Hoa cũng rất đáng thương. Thật ra trước khi bị Triệu phủ mua về, mẹ nàng vốn định bán nàng vào kĩ viện. Là nhờ nàng khóc lóc c.h.ế.t đi sống lại mới có thể vào đây.

Xuân Mai thở hắt ra.

Mộ Dung Thư chớp mắt. Trên thế gian này người đáng thương có rất nhiều, nhưng tương lai là do chính mình quyết định, bản thân gieo quả thì đừng mong người khác thương hại. Con đường này do chính Hạ Hoa chọn lựa, không thể trách ai.

– Các ngươi nghe gì chưa? Nhị thiếu gia nói với Ngũ thiếu gia là muốn Thu Diệp, để Thu Diệp làm di nương đấy.

Một nha đầu làm việc nặng ở Nhã Đức Uyển gặp Mộ Dung Thư và Xuân Mai thì hào hứng chặn lại tám chuyện.

Nhị thiếu gia, Thu Diệp? Nháy mắt Mộ Dung Thư bỗng cau mày lại.

– Ta còn chưa nghe gì. Chuyện này là sao?

Xuân Mai hoang mang nhìn Mộ Dung Thư.

– Các ngươi không biết cũng là bình thường. Ta vừa gặp Thu Diệp, nàng đang ở gần đây, là nàng nói với ta. Thật khiến người khác hâm mộ, sau này nàng đã là di nương, có thể hưởng phúc.

Nha đầu kia quay đầu chỉ chỉ ra sau, trả lời.

Mộ Dung Thư nhìn lại, quả nhiên thấy Thu Diệp mang theo khuôn mặt tươi cười phơi phới, tràn ngập gió xuân đi về phía họ.

Trong lòng Mộ Dung Thư lộp bộp một chút, đôi mày càng cau chặt hơn.

Loading...