Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:40:31
Lượt xem: 13
Thu Diệp hốt hoảng ào đến, nhào vào lòng Mộ Dung Thư.
– Dung nhi, ta thấy được chuyện không nên thấy, bị Nhị thiếu gia phát hiện. Giờ phải làm sao đây?
– Không được hoảng, ngồi xuống bình tĩnh nói cho ta nghe là chuyện gì.
Mộ Dung Thư vỗ vỗ lưng Thu Diệp, trấn an để nàng ngồi xuống, rồi rót chén trà đưa cho nàng, sau đó đi đóng cửa lại.
Thu Diệp sợ tới mức cả người run run, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị dọa không nhẹ, thấy Mộ Dung Thư thật giống như bắt được cái phao cứu mạng. Run rẩy uống xong vài ngụm trà, nàng càng đứng ngồi không yên.
– Nói đi, kết quả là chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Mộ Dung Thư bình tĩnh, nhìn qua khiến người khác có cảm giác yên tâm.
– Ngày hôm nay ta vốn muốn về sớm, nhưng hai ngày trước nghe ngươi nói dùng cánh hoa hồng để tắm rửa có thể làm cho da thịt trắng hồng nên muốn đến hoa viên nhỏ phía đông, gần Tử Lan Uyển của Tam tiểu thư để hái hoa. Cả phủ chỉ mỗi nơi này là có hoa hồng mà thôi. Ta cũng không nghĩ nhiều, vừa mới hái một ít đã nghe thấy tiếng động cách đó không xa bèn nhẹ nhàng đến gần. Ta thấy rất rõ ràng, Tam tiểu thư và Nhị thiếu gia trên người không một mảnh vải, đang làm chuyện đáng xấu hổ! Vì quá hoảng sợ, ta quăng lại rổ đựng cánh hoa mà chạy. Nhị thiếu gia bèn đuổi theo. May mà ta chạy nhanh, nhưng mà ta không biết Nhị thiếu gia có phát hiện đó là ta không.
Thu Diệp cả người phát run nhỏ giọng nói, càng nói sắc mặt càng trắng bệt.
– Dung nhi, ta nên làm gì bây giờ? Ngươi nói Nhị thiếu gia có thể phát hiện ta hay không? Loại chuyện này bị người khác phát hiện, sao Nhị thiếu gia có thể dễ dàng bỏ qua. Dung nhi, ta thật sự rất sợ.
Thu Diệp dùng sức ôm chặt Mộ Dung Thư, muốn tìm kiếm một tia hi vọng.
Sắc mặt Mộ Dung Thư đột nhiên trầm xuống. Người ta thường nói, gia tộc càng hiển quý càng khó có thể chấp nhận loại chuyện ảnh hưởng xấu tới danh dự này. Nhìn Triệu phủ có vẻ ngoài huy hoàng, bên trong lại thối nát như thế. Tam tiểu thư là do Khương di nương sinh ra còn Nhị thiếu gia là Vương di nương sinh, hai người cùng cha khác mẹ, nhưng vẫn là anh em ruột, thế mà lại loạn luân! Đây không phải là một chuyện nhỏ!
Nếu nghĩ theo tình huống tệ nhất thì đó là Nhị thiếu gia đã phát hiện Thu Diệp. Thu Diệp nói đúng, Nhị thiếu gia có thể nhẹ nhàng đối phó hoặc hoặc trực tiếp muốn tánh mạng của nàng ta. Nhưng, nếu Nhị thiếu gia vì phải mặc quần áo chỉnh tề nên không đuổi theo Thu Diệp kịp thời, như vậy, Thu Diệp sẽ không có vấn đề gì.
– Trên đường về ngươi có gặp ai không?
Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
Thu Diệp lắc lắc đầu, nhưng có vẻ không dám chắc chắn, lại gật đầu, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.
Thấy thế, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi lại lần nữa:
– Chuyện liên quan đến sống c.h.ế.t của ngươi, suy nghĩ kĩ xem có gặp ai trên đường không. Tỉnh táo lại, hoảng loạn cũng không thể giải quyết chuyện gì.
Thu Diệp nhìn qua đã thấy yếu đuối nhu nhược. Giờ gặp chuyện dáng vẻ lại càng trở nên mỏng manh đến đáng thương.
Nghe vậy, Thu Diệp buông Mộ Dung Thư ra, hai tay ôm lấy ngực, sau khi hít thở thật sâu vài lần thì trên người cũng không còn run rẩy như vừa rồi. Nàng nghĩ ngợi một lát rồi trả lời:
– Ta có gặp một người, là đại nha hoàn bên cạnh Nhị cô nương tên là Liên Kiều.
– Nếu là như thế, Nhị thiếu gia đuổi theo phía sau ngươi có lẽ đã gặp Liên Kiều.
Sắc mặt Mộ Dung Thư càng thêm nặng nề, lạnh giọng nói. Chuyện này không phải khó giải quyết bình thường. Nếu xử lý không khéo, Thu Diệp cũng chỉ có thể mặc cho người khác mổ xẻ.
Dù sao, ở trong đại gia tộc, những chuyện gièm pha thế này đương nhiên không thể truyền ra ngoài.
– Nên làm gì bây giờ? Chắc chắn Liên Kiều sẽ nói với Nhị thiếu gia. Dung nhi, trong nhà ta còn có cha mẹ cần ta chăm sóc, tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đều gửi về cho họ trang trải qua ngày. Nếu ta xảy ra chuyện, cha mẹ ta phải làm sao? Dung nhi, ngươi thông minh như thế, sổ sách cũng có thể tính toán, ngươi nhất định có cách đúng không?
Thu Diệp vừa mới ổn định cảm xúc, kết quả vừa nhắc tới cha mẹ trong nhà lại trở nên mất bình tĩnh. Hiện thời cái phao cứu mạng của nàng chỉ có Dung nhi. Nàng cũng không biết tại sao lại tin tưởng Dung nhi như thế. Nàng chỉ biết, người khác sẽ không giúp nàng, nhưng Dung nhi sẽ, tuy rằng hai người mới biết nhau không đến bảy ngày.
Mộ Dung Thư khép hờ mắt, chợt mím môi. Nàng vỗ vỗ bàn tay run rẩy của Thu Diệp, an ủi:
– Ngươi ngủ đi. Sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì, tỉnh táo lại, nhất định phải trấn định. Uống chút trà rồi nằm xuống. Ta sẽ nghĩ cách.
Tiếp đó nàng rót cho Thu Diệp một chén trà nóng, cho nàng ấy uống rồi bình tĩnh đi nghỉ.
Thu Diệp nhìn vẻ trấn định của Mộ Dung Thư thì rất an tâm. Quả thật, bây giờ nàng có gấp gáp sợ hãi cũng vô dụng. Nói thì đơn giản như vậy nhưng khi nằm trên giường nàng vẫn không thể đi vào giấc ngủ, trằn trọc trở mình mấy bận, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh điên loan đảo phượng của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư, còn có tiếng rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt kia.
Mộ Dung Thư thổi tắt nến, đôi mắt hữu thần mở to sáng như sao nhìn bên ngoài cửa sổ, trong bóng đêm khẽ đưa tách trà lên nhấp một ngụm. Một lát sau, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng.
Hôm sau trời bỗng đổ mưa, từng giọt tí tách làm cho tâm tình mọi người có chút phiền chán. Trong phòng yên tĩnh.
Lúc sáng sớm, Mộ Dung Thư bảo Thu Diệp cứ vờ như không có việc gì đi làm việc bình thường, tốt nhất hãy quên chuyện tối qua đi. Mà nàng không bận gì bèn ở trong phòng phác hoạ dụng cụ và dược liệu dùng để điều trị chân choTriệu Thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi trưa, Thu Diệp đã trở lại. Nàng vô cùng vui vẻ ôm lấy Mộ Dung Thư nói:
– Dung nhi, đúng như ngươi đã đoán. Có lẽ Nhị thiếu gia không gặp được Liên Kiều, cũng không phát hiện ra ta. Nếu như Nhị thiếu gia phát hiện thì hôm nay đã sớm tới tìm ta rồi.
Mộ Dung Thư gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn nặng nề như cũ, nàng cười nhạt nói:
– Ngươi vẫn phải cẩn thận. Nếu Nhị thiếu gia tới tìm ngươi, ngươi phải đi cầu xin Ngũ thiếu gia, xin Ngũ thiếu gia trả giấy bán thân cho ngươi.
– Ngũ thiếu gia sẽ trả giấy bán thân cho ta ư?
Thu Diệp trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó tin. Hạ nhân trong phủ ai không muốn lấy lại giấy bán thân? Nhưng nếu không có đủ ngân lượng, cũng đừng mong lấy lại được. Huống hồ khế ước bán thân của nàng lại là khế ước bán đứt cả đời!
– Không thử một chút làm sao mà biết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-204.html.]
Mộ Dung Thư trả lời. Ánh mắt nhìn về phía thư phòng, xem ra nàng phải nói trước với Triệu Sơ một tiếng.
Thu Diệp cắn răng gật đầu.
– Ta hi vọng Nhị thiếu gia đừng tới tìm ta. Chuyện này ta coi như chưa từng xảy ra. Như vậy ta cũng có thể an tâm.
– Thu Diệp, nhớ kỹ lời ta nói, bất kể Nhị thiếu gia tìm ngươi nói chuyện gì, ngươi đều không nên đồng ý. Hơn nữa phải lập tức tìm cớ đi gặp Ngũ thiếu gia.
Mộ Dung Thư nghiêm túc dặn dò.
– Ừ, bây giờ người ta có thể tin tưởng chỉ có Dung nhi ngươi thôi. Ta nhất định nghe lời ngươi.
Thu Diệp gật đầu, nhẹ nhàng trả lời.
Mộ Dung Thư mỉm cười, yên tâm rồi tiếp tục ăn cơm.
– Dung nhi, ngươi thật tốt. Ngũ thiếu gia nhất định sẽ thích ngươi. Không vì cái gì khác, dáng vẻ của Tiền cô nương kia không bằng ngươi, thậm chí ngay cả tính tình cũng không bằng. Ta cảm giác Tiền cô nương không xứng với Ngũ thiếu gia.
Thu Diệp nắm cánh tay Mộ Dung Thư, cười cười một cách mờ ám.
Mộ Dung Thư không nói gì. Những cô nương này thật là!
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mộ Dung Thư đến thư phòng. Triệu Sơ đang xem sách. Khi nàng bước vào, dù không gây ra tiếng động nhưng vẫn khiến Triệu Sơ biết được, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.
– Ở kinh thành lại xảy ra chuyện.
Triệu Sơ trầm giọng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn hắn chằm chằm. Từ lời nói nặng nề của hắn nàng nghe ra là có chuyện không ổn.
– Hoàng đế và Thẩm tể tướng bắt tay. Mặc dù vương gia có Tạ Nguyên giúp đỡ nhưng sợ là hành động cũng không dễ dàng. E là vương gia sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Trong mắt Triệu Sơ, một tia sáng lạnh lưu chuyển, giọng nói lạnh lẽo dị thường.
Nghe lời nói như băng tuyết của hắn, Mộ Dung Thư cảm thấy nặng nề thêm vài phần, không khỏi lên tiếng hỏi:
– Đã có cách giải quyết chưa?
Tuy nàng không biết tại sao Triệu Sơ lại có liên hệ với Vũ Văn Mặc nhưng nàng biết đã cách xa triều chính, Triệu gia và Triệu Sơ, đều không phải đơn giản như bề ngoài. Bởi vì, chỉ bằng việc Triệu Sơ có thể nhận được rất nhiều tin tức từ kinh thành truyền tới là có thể hiểu.
– Ừ, vương gia đã dự đoán được. Có điều vẫn vô cùng nguy hiểm nên vương gia để cho ta nhắn lại với ngươi, nếu hắn chết, ngươi cứ làm những gì ngươi muốn làm đi. (tội anh Mặc ghê á, hu hu)
Triệu Sơ trầm giọng nói, hai mắt nhìn chằm chằm phản ứng của nàng.
Vẻ mặt Mộ Dung Thư vẫn như thường, nhưng dưới ống tay áo, hai bàn tay rất nhanh đã nắm chặt thành quyền, giọng nàng vững vàng trả lời:
– Vậy là tốt rồi.
Nàng tin tưởng dựa vào sự thông minh và mưu lược của Vũ Văn Mặc, hơn nữa qua nhiều năm giằng co ngấm ngầm cùng hoàng đế mà hắn vẫn có thể bình yên vô sự thì có thể đủ thấy được, hắn nhất định có thể chuyển nguy thành an.
– Hôm nay trời mưa, lát nữa ta cũng không đọc sách ở thư phòng, ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi đi.
Triệu Sơ thấy vẻ mặt nàng không có gì khác thường thì thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói.
– Ta muốn nhờ Ngũ thiếu gia một việc.
Mộ Dung Thư đang định xoay người rời đi thì nghĩ tới chuyện của Thu Diệp bèn quay lại nói. Cho dù vừa rồi Triệu Sơ là vì Vũ Văn Mặc mà thử nàng, khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Hiện thời tính mạng Thu Diệp là quan trọng nhất.
Nghe nói, Triệu Sơ không chút do dự, lập tức đáp:
– Được.
Không hỏi là chuyện gì đã đồng ý? Nếu không phải Mộ Dung Thư tự cho rằng mình cũng coi như là người tốt, chắc chắn nhân cơ hội mà lợi dụng.
– Nếu Thu Diệp đến cầu xin ngươi trả lại giấy bán thân để nàng rời khỏi Triệu phủ, xin ngươi đồng ý với nàng. Tổn thất ngân lượng cứ trừ vào hai mươi vạn hôm qua Ngũ thiếu gia đã nói.
Triệu Sơ vô cùng kinh ngạc, mở to mắt nhìn về phía Mộ Dung Thư. Theo sự hiểu biết của hắn, Mộ Dung Thư không phải một người dễ dàng mở miệng nhờ vả người khác, nhưng hôm nay nàng lại vì một nha hoàn mà đi cầu hắn. Thu Diệp … không phải là đại nha hoàn bên cạnh hắn sao?
Nhìn sự do dự của hắn, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, nói thêm:
– Ngũ thiếu gia đang tiếc một nha hoàn sao?
– Được. Nhưng cũng không cần khấu trừ trong hai mươi vạn ta đã hứa. Cứ xem như bồi thường cho thái độ của Đại thái thái và Duyệt nhi với ngươi đi. Yên tâm, sau này sẽ không xảy ra những chuyện phiền toái như thế nữa.
Triệu Sơ hoàn hồn, nói khẽ.
Mộ Dung Thư không từ chối, nghĩ đến Triệu gia cũng không thiếu chút bạc này, lại càng không thiếu một nha hoàn như Thu Diệp.
– Cảm ơn.