Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:40:14
Lượt xem: 10
Đưa sổ sách của Nhã Đức Uyển cho nữ nhân kia phụ trách, đó không phải là Đại thái thái đồng ý cho Ngũ biểu ca nạp nữ nhân này làm thiếp sao?
Nghe thế, Đại thái thái khẽ cau mày. Nha đầu Duyệt Nhi này còn chưa đủ thông minh. Nếu một người có thể đoán chính xác đến như thế, vả lại sao có thể mang vẻ mặt khí định thần nhàn như vừa rồi? Xem ra, bà cần phải suy nghĩ chu đáo một chút, có lẽ Duyệt Nhi không thích hợp với Sơ Nhi. Đúng lúc bà nhận ra Sơ Nhi hình như hơi không kiên nhẫn bèn buông chén trà, đứng lên nói:
– Cũng không còn sớm, ta phải đi rồi.
Nói xong, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đỡ tay bà rồi đoàn người rời khỏi Nhã Đức Uyển.
Tiền Duyệt tất nhiên không thể ở lâu. Nàng đến cùng Đại thái thái, lẽ ra đi cũng nên cùng đi. Nhưng thật sự nàng kiềm chế nhẫn nhịn rất khó chịu. Khi đi ngang qua bên người Mộ Dung Thư, thật muốn im hơi lặng tiếng đạp cho Mộ Dung Thư một cú thật mạnh.
Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn hành động của nàng ta, trong lòng cười lạnh một tiếng, không dạy dỗ nàng ta một ít, thật đúng là mũi hếch lên đến trời! Chủ động nhảy vào hố đây mà! Ngay lúc chân phải Tiền Duyệt sắp chạm vào chân Mộ Dung Thư, nàng nhấc chân, hơi dùng sức đá về phía Tiền Duyệt.
Thình lình, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
– A!
Tiền Duyệt ngã oạch xuống, nằm sấp trên đất.
Tiếp theo, Mộ Dung Thư ngồi xổm xuống bên cạnh, cố tình hô to:
– Tiền cô nương, ngươi làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận như vậy, đường đi bằng phẳng cũng có thể ngã sấp xuống?
Nói xong bèn đưa tay vờ muốn đỡ Tiền Duyệt.
Tiền Duyệt mơ mơ màng màng căn bản không hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết rõ Mộ Dung Thư không để nàng được như ý, liền oán hận trừng mắt Mộ Dung Thư một cái.
– Ngươi tiện nha đầu này!
– Mẫu thân, con nghĩ Tiền biểu muội đang nhớ nhà. Lát nữa con sẽ sai người thu xếp hành lí đưa muội ấy về. Dù sao thời gian Tiền biểu muội ở trong phủ chúng ta cũng đã quá lâu. Người nhà của biểu muội chắc chắn cũng rất nhớ muội ấy.
Triệu Sơ vốn đang nghĩ tới việc làm thế nào tính ra kết quả trong thời gian ngắn nhất, kết quả nhìn thấy Tiền Duyệt đang nhục mạ Mộ Dung Thư khiến hắn rất không vui, thái độ băng giá khác thường, nói.
– Này …
Đại thái thái nghẹn lời, trong lòng biết Tiền Duyệt là lòng dạ đàn bà, khi thấy một nha đầu vượt trội hơn so với mình, lại có Sơ Nhi nói giúp, tất nhiên là giận quá thành thẹn. Ngày hôm nay quả thật vô cùng thất thố.
Tiền Duyệt sững sờ.
– Ngũ biểu ca! Cùng lắm nàng ta chỉ là một nha hoàn, muội đánh mắng hai câu có gì không thể?
– Câm miệng. Người tới, đưa Tiền cô nương rời đi!
Trên gương mặt tuấn tú, tuyệt mỹ của Triệu Sơ lộ vẻ không kiên nhẫn, cao giọng lạnh lùng quát.
Bên ngoài bỗng chốc xuất hiện hai người.
– Ngũ biểu ca!
Người đẹp lệ nóng doanh tròng, điềm đạm đáng yêu.
Mộ Dung Thư buông tay ra, đứng dậy. Nàng hờ hững nhìn, trong lòng cười lạnh. Nàng vốn không định dính líu gì đến loại người ngu dốt như Tiền Duyệt. Một là tốn thời gian vô ích, hai là dù sao nàng ở Triệu phủ cũng không được mấy ngày, làm gì phải lãng phí hơi sức? Nhưng người như Tiền Duyệt, ngươi không đi động chạm gì đến nàng, nàng cũng sẽ mặt dày mày dạn đến trêu chọc ngươi, thậm chí còn muốn lấy mạng ngươi!
Đối với những kẻ ngu dốt này, không thể dùng thủ đoạn tầm thường, phải đúng lúc đúng nơi. Nhưng đây là Triệu phủ, tuy rằng nàng ta ngu xuẩn làm người khác chán ghét, nhưng dù sao cũng là biểu muội của Triệu Sơ, là cháu gái mà Đại thái thái hiền lành kia một tay chăm sóc lớn lên.
Đây là cơ hội duy nhất nàng trao cho Tiền Duyệt. Nếu có lần nữa, cho dù Triệu Sơ có lên tiếng cầu xin, nàng cũng quyết không tha!
Lại nói đến Triệu Sơ, không hề bị rung động bởi bộ dạng hoa lê đái vũ của Tiền Duyệt, ngược lại đôi mày càng cau chặt, dung nhan tuyệt mỹ càng lạnh hơn ba phần, khiến người khác nhìn thấy như có từng luồng đánh thẳng tới. Hắn phất tay áo bỏ đi. Mộ Dung Thư cũng đi theo ra ngoài. Khi đến chỗ khúc ngoặt trên hành lang thì dừng bước, rẽ về phía phòng mình.
Lúc dùng cơm trưa, không cần Mộ Dung Thư đi hỏi thăm về Tiền Duyệt, Xuân Mai đã tới báo kết quả.
– Rốt cuộc Tiền cô nương cũng không phải trở về. Sau khi các ngươi đi rồi, nàng quỳ xuống cầu xin Đại thái thái thật lâu. Cuối cùng Đại thái thái để Tiền cô nương lở lại. Dung nhi, ngược lại ngươi thật sự khiến người khác bất ngờ đó! Thật không ngờ ngươi còn biết tính toán sổ sách! Chắc là ngươi không thấy được khi nghe thấy ngươi tính không sai thì vẻ mặt của Tiền cô nương kia đúng là như bị người ta tát mạnh mấy bạt tai vậy. Ta tin là Tiền cô nương phải có mấy ngày sẽ không tới Nhã Đức Uyển. Dù sao lần này nàng ta làm càn quấy đã chọc giận Ngũ thiếu gia.
Xuân Mai rất phấn khởi. Nhìn thấy Tiền Duyệt như thế, nàng vui hơn so với bất kì ai. Chắc là trước đây cũng bị Tiền Duyệt làm cho tức giận không ít mà phải nhịn.
Mộ Dung Thư cười nói:
– Này, nhỏ tiếng chút, đừng để người khác nghe thấy rồi nói lung tung. Tới lúc đó ngươi chịu trách nhiệm đấy.
– Hừ! Sợ gì chứ!
Xuân Mai ngửa đầu, xem thường, nhưng giọng cũng nhỏ hơn.
– Ngươi này Dung nhi, lừa ta thật thê thảm! Mất công ta còn lo lắng đề phòng cho ngươi! Nếu thật sự đi làm thô sử nha hoàn, da mịn thịt mềm như ngươi sao mà chịu được?
– Có ngươi bảo vệ, ta sợ cái gì?
Mộ Dung Thư nhướng mày, cười hỏi ngược lại.
Xuân Mai ưỡn ngực, gật đầu.
– Đúng vậy, có ta bảo vệ ngươi. Có điều … Ngươi thật sự là may mắn sao, đoán?
– Vậy ngươi nghĩ sao?
– Không giống như là đoán. Nếu là đoán làm sao có thể chính xác như thế? Có điều ngươi tính còn nhanh hơn Ngũ thiếu gia, e thật sự là may mắn đấy!
Xuân Mai thì thào nhỏ giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-203.html.]
Mộ Dung Thư mím môi không nói.
Chính là trong vòng một ngày, tiếng tăm Mộ Dung Thư trong Triệu phủ đã vang xa. Có điều phần lớn là lời lẽ tôn kính. Bọn nha đầu Nhã Đức Uyển âm thầm tìm Mộ Dung Thư, hy vọng có thể dạy chữ cho họ.
Về phần những gã người làm trong phủ, mỗi lần thấy nàng đều đỏ mặt. Mộ Dung Thư cũng không nói gì. Cùng lắm cũng chỉ là tính toán một ít sổ sách, làm cho Tiền Duyệt bị mất mặt, thái độ những người này đối với nàng đã chuyển biến nhanh như vậy! Nghe Xuân Mai nói, vì chuyện này, không ít nô tài hộ vệ trong phủ rất ái mộ nàng!
Bỗng nhiên nhảy ra một đám người thầm mến mình khiến Mộ Dung Thư cảm thấy không biết nên nói gì.
Mà Tiền Duyệt, do ảnh hưởng bởi thái độ ngày đó của Triệu Sơ, còn vì chuyện coi thường Mộ Dung Thư đã bị lan truyền khắp toàn bộ Triệu phủ, hiện tại không dám bước ra khỏi sân của mình nửa bước.
Có điều chỉ một ngày sau, Đại thái thái quả nhiên đưa sổ sách đến cho nàng. Nhưng đây là chuyện nàng không nên nhúng tay. Suy nghĩ của Đại thái thái và những gì người khác xì xào sau lưng nàng đều biết. Trong mắt họ, e là đều cho rằng cuối cùng nàng sẽ trở thành thiếp của Triệu Sơ.
Buổi chiều khi đến thư phòng, Mộ Dung Thư bèn giao sổ sách cho Triệu Sơ.
– Sổ sách này ta không thể quản lí.
Nàng đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Sơ nhìn lướt qua sổ sách trên bàn rồi buông sách, nói với nàng:
– Ừ, để đó đi. Vốn không nên để ngươi ứng phó mấy chuyện vụn vặt này.
– Cảm ơn.
Mộ Dung Thư cười nói. Nàng còn chưa muốn trong thời gian ngắn ngủi ở Triệu phủ như vậy đã bị người khác nhìn ra manh mối, hoặc là bị nghi ngờ. Vì vậy tốt nhất là khiêm tốn một chút, tin tưởng Triệu Sơ sẽ xử lý tốt.
Nàng cúi đầu tùy ý nhìn lướt qua sách thuốc Triệu Sơ để trên bàn. Đây là sách về cách chữa khi bị rắn độc cắn, nàng nghĩ đến cuộc nói chuyện ngày ấy của Triệu Thần và hắn. Chẳng lẽ là vì Triệu Thần?
Nàng làm như vô ý hỏi:
– Lúc trước khi đại thiếu gia bị rắn cắn thì mất bao lâu mới hoàn toàn trừ hết độc tố?
Hôm đó nàng đã cẩn thận quan sát chân Triệu Thần, phát hiện chân hắn cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, có thể do một thời gian dài không hoạt động, đồng thời độc tố đã xâm nhập vào tận trong xương cốt. Dẫu sao rõ ràng chân trái đã bị teo lại!
Nghe nàng hỏi, Triệu Sơ cũng không có nghĩ nhiều, trả lời:
– Mất đúng năm năm mới loại bỏ hết độc tố.
– Trúng độc năm năm cũng không từng đi lại phải không?
Mộ Dung Thư lại tiếp tục hỏi.
– Ừ. Nhưng hai năm trước, ta học xong y thuật thì đã châm cứu vài lần cho đại ca. Tuy vẫn không có chuyển biến gì quá lớn, nhưng đã có thể dùng quải trượng đi lại.
Sau khi Triệu Sơ giải thích cho Mộ Dung Thư xong chợt phát hiện hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy với một nữ tử. Đặc biệt là vừa rồi hắn còn đang nghĩ, có lẽ nàng sẽ có cách gì đó!
Mộ Dung Thư gật đầu, rơi vào trầm tư.
Triệu Sơ thấy nàng không nói, hơi thất vọng tiếp tục đọc sách.
Một lát sau, Mộ Dung Thư bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Triệu Sơ:
– Nếu ta có thể trị lành chân cho Đại thiếu gia, có thể làm cho hắn đi đứng mà không cần dùng quải trượng, thì Ngũ thiếu gia, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.
– Giao dịch?
Triệu Sơ nhướng mày, rất ngoài ý muốn, đồng thời lại dấy lên một tia hi vọng.
– Mười vạn lượng bạc thì thế nào?
Mộ Dung Thư xòe bàn tay trắng nõn như ngọc, ngón trỏ chụm lại, nét mặt tươi cười như hoa nói.
Triệu Sơ nhìn ý cười xán lạn như hoa say lòng người bên môi Mộ Dung Thư thoáng thất thần, mười vạn lượng? Không ngờ nàng lại còn muốn buôn bán. Chẳng lẽ nàng không biết phủ Nam Dương Vương cũng không thiếu mười vạn lượng này?
Có điều, nhìn dáng vẻ nàng tự tin như thế, Triệu Sơ biết, có lẽ nàng thật có cách! Nhất thời hắn nở một nụ cười tuyệt đẹp:
– Được! Chỉ cần chữa khỏi chân cho đại ca, ta sẽ đưa ngươi ba mươi vạn lượng!
Thật đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền! Nếu hắn đã chủ động cho ba mươi vạn lượng, tất nhiên nàng chẳng việc gì lại từ chối, lập tức nói:
– Vậy thì xin Ngũ thiếu gia cho ta từ ba đến năm ngày.
Nàng cần một ít thời gian để chuẩn bị.
– Được!
Hắn vô cùng mong chờ sự ngạc nhiên mà nàng sẽ mang đến!
…
Buổi chiều, Mộ Dung Thư đang định đi ngủ, nhưng nhìn thoáng qua giường đối diện thấy Thu Diệp còn chưa về. Lúc trước khoảng giờ này thì nha đầu này đã sớm có mặt, hôm nay sao lại trễ như vậy? Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
Đợi một canh giờ vẫn không thấy bóng dáng Thu Diệp, nàng đang định đứng dậy đi tìm Xuân Mai hỏi thăm một chút xem Thu Diệp có chuyện gì hay không.
Nào ngờ nàng vừa mặc quần áo chỉnh tề muốn ra ngoài, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Thu Diệp hốt hoảng ào đến, nhào vào lòng Mộ Dung Thư.
– Dung nhi, ta thấy được chuyện không nên thấy, bị Nhị thiếu gia phát hiện. Giờ phải làm sao đây?