Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 202

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:39:32
Lượt xem: 10

Triệu Sơ vốn không định để cho Mộ Dung Thư ứng phó tình huống trước mắt, dù sao dựa vào thân phận Nam Dương vương phi của nàng, đừng nói là hắn, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng phải hành lễ. Lúc nãy nàng không muốn làm hắn khó xử nên mới hành lễ với mẫu thân. Mà Duyệt Nhi như vậy, e rằng đã tự tìm phiền phức.

Lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã biết nàng tuyệt đối không phải người cam chịu cho người ta đè đầu cưỡi cổ. Nếu nàng dễ dàng chịu thua thiệt như thế thì sao có thể phản kích Thẩm trắc phi đến mức nàng ta hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, dùng liên hoàn kế đùa giỡn khiến Thẩm trắc phi và Trầm quý phi choáng váng đầu óc. Thường thường người bị nàng phản kích sẽ á khẩu không phản bác lại được câu nào, còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt nói cám ơn!

Nữ nhân này, hẳn là nói như thế. Tuy rằng nhìn qua nhu nhu nhược nhược, nhưng tâm địa cũng rất tuyệt tình (nguyên văn là ác độc, ta không thích). Hắn nhìn khuôn mặt yên bình không chút gợn sóng của Mộ Dung Thư, trong đầu nghĩ như vậy.

Quả nhiên, lúc này Mộ Dung Thư cố ý vờ sợ sệt trả lời:

– Thưa Đại thái thái, gia cảnh nô tì bần hàn, cố lắm cũng chỉ có thể biết được mấy chữ mà thôi.

– Vậy hãy cho chúng ta xem xem kết quả ngươi nhận biết được mấy chữ đi. Đúng lúc bên người ta có mang theo sổ sách đây. Đây là sổ sách ghi chép lại việc buôn bán ở một cửa tiệm của ta trong hai tháng. Không cần xem hết, chỉ cần xem số ngân lượng lợi nhuận trong một ngày là bao nhiêu thôi.

Tiền Duyệt nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Dung Thư mới lấy ra một cuốn sổ trong tay áo, sau đó lật bừa một trang nàng còn chưa tính ra, sai nha hoàn phía sau đưa cho Mộ Dung Thư.

Thấy thế, khóe miệng Mộ Dung Thư khẽ cong lên, như cười như không. Từ góc độ của Triệu Sơ nhìn sang, đúng lúc mơ hồ thấy được. Hắn nhíu nhíu đuôi mày.

– Dung nhi, sao ngươi lại mạnh miệng như thế?

Xuân Mai thấp giọng trách móc. Sổ sách kia làm sao người bình thường có thể hiểu? Nàng chưa từng nghe Dung nhi nói mình biết chữ, tính toán.

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn Xuân Mai cười khẽ, nhỏ giọng trả lời:

– Yên tâm.

Dứt lời, nàng cầm lấy sổ sách trong tay nha hoàn kia.

Tiền Duyệt tâm tình sung sướng thản nhiên cầm chén trà nhấp hai ngụm.

Đại thái thái bất động thanh sắc nhìn Mộ Dung Thư, đối với cô gái này càng ngày bà càng thấy mơ hồ. Nhìn qua cùng lắm là mười bảy mười tám tuổi nhưng khiến người khác cảm nhận được một loại chững chạc của người trưởng thành, bà có thể khẳng định, xem sổ sách không làm khó được nàng ta.

Tiền Duyệt buông chén trà, muốn cùng Đại thái thái tán gẫu vài câu. Nàng ta xem sổ sách cũng phải hết thời gian một chung trà là ít. Mà nữ tử này đến từ nông thôn thì cho dù có biết chữ cũng không thể tính toán sổ sách được! Vậy xinh đẹp thì đã sao?

– Đại thái thái, hai ngày nay Duyệt Nhi đã tự tay thêu cho ngài một chiếc áo choàng đó. Lát nữa tới giờ cơm chiều, Duyệt Nhi sẽ mang sang cho Đại thái thái xem nhé. Nếu ngài không thích, Duyệt Nhi lại thêu cái khác.

Thái độ Tiền Duyệt cung kính nói với Đại thái thái.

Đại thái thái gật đầu, thái độ hoà ái nói:

– Mấy chuyện thế này cứ bảo hạ nhân làm cho. Đừng quá vất vả có hại cho mắt đấy.

– Có thể vì Đại thái thái làm gì đó, Duyệt Nhi vô cùng mãn nguyện, một chút công sức này có là bao, chỉ cần Đại thái thái thích là được rồi.

Tiền Duyệt vội trả lời. Đối với Đại thái thái nàng không dám lơ là sơ sót một điểm nào. Nếu ở Triệu phủ không chiếm được cảm tình của Đại thái thái, cũng đừng nghĩ trải qua cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.

Tiếp đó hai người lại hàn huyên một chút, ngẫu nhiên cũng sẽ kéo Triệu Sơ nói lên vài câu.

Tiền Duyệt đắc ý nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, cũng đã qua thời gian một chung trà, nếu nàng ta còn chưa xem được, thế thì cứ thành thành thật thật đi làm một nha đầu làm việc nặng đi!

Đại thái thái cũng nhìn về phía Mộ Dung Thư, vừa muốn mở miệng nói nàng không cần quá gắng sức tính toán thì Mộ Dung Thư đã ngẩng đầu, giao trả sổ sách lại cho nha hoàn đứng một bên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Đại thái thái, nói:

– Lỗ ba lượng hai.

Tiền Duyệt và Đại thái thái đồng thời kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư. Thật sự nàng ta không chỉ biết chữ mà còn biết tính toán sổ sách?

Tiền Duyệt không thể tin nhìn Mộ Dung Thư, vừa định nói làm sao có thể thì Mộ Dung Thư còn nói thêm:

– Vừa rồi thuận tiện nên nhìn một chút ghi chép trong nửa tháng này, xem ra Tiền cô nương kinh doanh không tốt, đã bù lỗ một trăm lẻ hai lượng hai mươi tám quan tiền.

Tốc độ này … Chỉ trong thời gian tán gẫu vài câu, vẫn chưa tới nửa canh giờ! Triệu Sơ và Đại thái thái kinh nghi không thôi. Tính toán nhanh đến mức này, cho dù là tiên sinh đứng đầu phòng thu chi ở Triệu phủ cũng không thể làm được! Mà nàng ấy lại có thể tính ra!

– Ngươi nói bừa!

Tiền Duyệt hét lên. Nói gì đi nữa nàng cũng không tin, với thời gian một chung trà nàng chỉ có thể tính ra ghi chép của một ngày, mà nữ tử quê mùa kia sao có thể tính ra hơn nửa tháng!

Đại thái thái tuy rằng trong lòng còn nghi vấn nhưng không mở miệng chất vấn mà chỉ giao sổ sách cho Triệu Sơ để con mình tính lại. Tất nhiên tốc độ của tiên sinh ở phòng thu chi kém Triệu Sơ. Sau khi nhận lấy sổ sách, Triệu Sơ liếc qua nét mặt trấn định của Mộ Dung Thư, nhìn nụ cười như có như không bên khóe miệng nàng, lòng chợt thấy không ổn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-202.html.]

– Tiền cô nương cũng đừng thẹn quá thành giận. Đúng hay không chẳng phải kiểm tra lại sẽ biết sao?

Mộ Dung Thư cười nhạt.

Đại thái thái liếc nhìn Tiền Duyệt, thần sắc hơi trầm nói:

– Duyệt Nhi chú ý một chút.

Tiền Duyệt cắn chặt răng, trong lòng vô cùng bất bình, nhưng Đại thái thái đã lên tiếng, nàng chỉ có thể không tình nguyện trả lời:

– Duyệt Nhi biết sai rồi, là Duyệt Nhi nhất thời nóng lòng, cũng vì quá kinh ngạc. Dù sao ngay cả Ngũ biểu ca cũng không có khả năng nhanh như vậy đã tính ra.

Thừa dịp Đại thái thái không chú ý, nàng oán hận trừng Mộ Dung Thư một cái.

Sự chú ý của Đại thái thái đều tập trung về phía Triệu Sơ, chờ con mình cho ra kết quả. Dù sao nhìn nha đầu kia rất chắc chắn không giống nói bừa. Nếu nha đầu kia thông minh như thế, vậy thì có thể cho ở cạnh Sơ Nhi, sau này còn có thể giúp đỡ Sơ Nhi. Có điều nha đầu kia thật sự không giống con gái nhà bá tánh bình dân. Nhưng thân phận không thể làm giả, khi thu nhận nàng, nhất định là Sơ Nhi đã điều tra rõ.

Với Mộ Dung Thư mà nói, một chút thủ đoạn ấy cũng chỉ như đứa trẻ ba tuổi, chẳng hề hấn gì. Nàng nhẫn nại chờ Triệu Sơ tính ra kết quả. Vừa rồi nàng đã cố hết sức xem thật chậm. Từ thái độ của Triệu Sơ có thể mơ hồ nhìn ra, dường như hắn hết sức kinh ngạc! Chẳng lẽ tốc độ này vẫn là quá nhanh? Vừa quay đầu lại chỉ thấy sắc mặt Xuân Mai trắng bệch nhìn nàng, thì thào hỏi:

– Chẳng lẽ ngươi thuận miệng nói đại hả?

Mộ Dung Thư nhún vai, nổi lên ý muốn đùa dai, nhỏ giọng nói:

– Bị ngươi đoán trúng.

Xuân Mai chớp chớp mắt, thân hình run lên.

– Vậy phải làm sao bây giờ? Sao ngươi lại to gan như thế?

– Số ta từ trước tới nay vô cùng may mắn, không chừng đoán trúng đó. Ngươi đừng lo lắng.

Mộ Dung Thư trừng mắt nhìn nàng, giọng điệu có chút thoải mái nói.

Xuân Mai lắc đầu, giữa trán nhăn lại thành một đường, vẫn vô cùng lo lắng.

Ước chừng sau hơn hai chung trà, Triệu Sơ khép sổ sách lại, đầu tiên nhìn về phía Mộ Dung Thư, giọng điệu như thường, nhưng sự kinh ngạc trong mắt vẫn còn.

– Đúng là đã bù lỗ một trăm lẻ hai lượng hai mươi tám quan tiền.

Khó trách Vũ Văn Mặc động tâm với nàng, một nữ tử phi thường và thông minh tuyệt luân như thế sao có thể khiến nam tử không động tâm?

Xuân Mai há to miệng, vô cùng kinh ngạc, nếu có quả trứng gà nhất định có thể nhét vào.

Tiền Duyệt quả thực hối hận không kịp, trách không được vừa rồi nữ tử này không lên tiếng, hơn nữa cũng không tỏ ra sợ hãi, thì ra là đã định liệu trước.

Đại thái thái mở to hai mắt, khi nhìn Mộ Dung Thư thì sáng lên, trách không được Sơ Nhi đối với nàng có vài phần kính trọng. Nếu như nàng ta có thể giữ được lòng Sơ Nhi vậy thì tốt quá.

– Được, không ngờ một nha đầu nho nhỏ cũng có khả năng như thế. Ở thư phòng làm việc, có lẽ cũng khiến ngươi thiệt thòi rồi. Sau này chăm sóc Sơ Nhi thật tốt đi.

Mộ Dung Thư cúi đầu mỉm cười, biểu hiện một chút là đủ rồi, nàng khiêm tốn trả lời:

– Không ngờ nô tì lại đoán trúng. Lúc xưa khi tính toán sổ sách đều mất cả ngày, hôm nay chỉ muốn thử thời vận, may mắn đã đúng.

Thời gian một chung trà là còn ít, thế thì một ngày chắc không ít đâu nhỉ?

Đoán? Thật sự là đoán sao? Con ngươi đen của Triệu Sơ chợt lóe.

Đoán? Có thể đoán chính xác đến như thế, chính xác đến hai lượng tám? (Chỗ này không hiểu sao lại có hai lượng tám, chịu)

Đại thái thái lại khẽ cười nói:

– Bất kể là đoán cũng tốt, may mắn cũng được. Tóm lại nha đầu ngươi rất lanh lợi. Sau này cứ hầu hạ bên người Sơ Nhi đi. Trước đây sổ sách của Nhã Đức Uyển đều do ta phụ trách, ngươi đã biết tính toán, cũng là đại nha hoàn bên người Sơ Nhi, vậy thì cứ giao cho ngươi đi.

Nha đầu kia có lẽ vốn là tiểu thư khuê các, chắc là gia tộc lụn bại mới phải lưu lạc như thế, dư sức làm thiếp của Sơ Nhi. Sơ Nhi là con trai của bà, đương nhiên bà biết ý nghĩ của nó. Nó không có tình cảm gì với Duyệt Nhi, cũng chưa từng thấy nó đặc biệt để ý cô nương nhà ai. Lại nhìn ánh mắt hôm nay của hắn, dường như đã nghĩ thông.

Tiền Duyệt nghe vậy, hai mắt mở lớn như muốn rơi ra, nén lại xúc động muốn trách móc, nói với Đại thái thái:

– Đại thái thái, nàng chỉ là vận số tốt. Chẳng phải chính nàng cũng nói là may mắn sao?

Loading...