Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:38:55
Lượt xem: 11
Thấy Mộ Dung Thư không nói, Thu Diệp hỏi vội:
– Sao ngươi không nói chuyện? Có phải ngươi nghĩ đến bản thân mình không? Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ gặp nhà chống tốt mà. Hơn nữa mấy nha đầu bà tử trong Nhã Đức Uyển đều nói, Dung nhi ngươi xinh đẹp, dáng người tốt, khí chất cũng tốt, so với các cô nương khác trong phủ chúng ta thì có khí chất hơn nhiều. Không chừng ngươi sẽ được Ngũ thiếu gia thu làm di nương đó.
– Ta chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này. Đừng nói đến ta nữa, nói về ngươi đi, ngươi chắc là đã có lang quân như ý rồi đúng không
Mộ Dung Thư mở to mắt nhìn Thu Diệp, rất tự nhiên bất động thanh sắc chuyển đề tài.
Thu Diệp vốn là người không có nhiều tâm tư, nghe Mộ Dung Thư nói vậy, gò má bỗng chốc đỏ ửng như quả hồng, cũng không chú ý kim thêu đ.â.m vào tay, nàng vội đặt tay vào trong miệng mút một chút.
Thấy thế, ánh mắt Mộ Dung Thư càng thêm đùa dai.
– Úi chao, nữ tử sao có thể nói những lời này nha? Ngươi đừng để người ta nghe được sẽ chê cười đó.
Thu Diệp xoay người, đưa lưng về phía Mộ Dung Thư thấp giọng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cũng không ép nàng. Các cô nương ở tuổi này đều rất mơ mộng.
– Thân phận chúng ta thấp kém, sau này có thể gả cho ai thì cũng do chủ tử làm chủ. Không phải ai cũng có phúc khí như Xuân Mai. Nếu may mắn gả cho người đàn ông tốt thì đời này xem như cũng không khổ sở. Nếu như gả phải kẻ lưu manh, sợ là đời này cũng không được an thân. Chúng ta cần giữ bổn phận làm việc cho tốt, đừng để chủ tử bắt được sai lầm. Như vậy sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn một chút.
Thu Diệp bỗng nhiên thở dài một tiếng, quay đầu nói vài câu thấm thía với Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư gật đầu lặng im không nói. So với họ, có phải nàng đã yêu cầu quá nhiều? Nếu như nàng sinh ra trong thời đại này, chắc chắn nàng cũng giống như bọn họ vui mừng đón nhận tình cảm của Vũ Văn Mặc. Nhưng dù sao nàng cũng đã sống hai mươi sáu năm ở hiện đại, tiếp nhận một nền giáo dục khác một trời một vực so với người đương thời.
Vào buổi chiều, nghe nói Triệu Sơ bị Đại thái thái gọi đi nên Xuân Mai mới đến đây. Đúng lúc Mộ Dung Thư đã thêu xong hà bao nên đưa cho nàng. Xuân Mai cầm hà bao vui vẻ nhảy lên, thiếu điều muốn ôm Mộ Dung Thư cắn mạnh.
Ngoại trừ Xuân Mai không bận bịu gì, Hạ Hoa cũng khá rảnh rỗi, ở ngoài cửa nhìn thấy các nàng vui vẻ ngươi nói ta cười, nàng ở ngoài cửa ho khan liên tục, tràn đầy khinh thường, sau khi liếc mắt nhìn các nàng một cái về sau, âm dương quái khí cười lạnh vài tiếng:
– Chỉ là miếng vải rách thêu vài thứ linh tinh mà lại xem như bảo vật, thật không có tiền đồ.
Nói xong liền nghênh mặt lên trời bỏ đi.
Nàng ta như thế, ba người họ hoàn toàn không thèm để ý. Sống tại Triệu phủ, Mộ Dung Thư xem như đang đi nghỉ phép, cho nên nàng cũng không muốn dính vào. Hạ Hoa là người nông cạn, trong chốn nhà cao cửa rộng này, loại người tâm cao khí ngạo như vậy không thể an ổn cả đời, tất nhiên là nàng không muốn liên quan gì với nàng ta, lãng phí thời gian.
– Nàng thật đúng là, tưởng mình là ai chứ, là tiểu thư trong phủ chắc.
Xuân Mai cười lạnh, có chút khinh thường nói.
Thu Diệp giữ c.h.ặ.t t.a.y Xuân Mai, cười nói:
– Ngươi cũng không phải không biết tính của nàng, may mà chủ tử viện này là Ngũ thiếu gia, nếu đổi lại là viện khác nàng đã sớm không biết ăn bao nhiêu gậy rồi nữa. Nàng ta không đáng để tức giận đâu.
– Đúng vậy, dù sao chúng ta mới là người ở chung, còn nói nói cười cười, nhất định là nàng ta ghen tỵ.
Xuân Mai chớp mắt, cười ra tiếng. Tiếp theo lại ôm lấy Mộ Dung Thư:
– Vẫn là Dung nhi tốt, túi tiền này ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Ta thật luyến tiếc không nỡ dùng nha.
Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói:
– Cứ dùng đi, nếu không lại bị chuột gặm một lỗ, lúc đó có hối hận cũng đã muộn, bản thân còn chưa kịp dùng.
– Hiện tại ngươi sắp thành thân rồi, cũng nên học một ít thêu thùa đi. Bằng không sau này trở thành vợ người ta, y phục của nam nhân chính ngươi phải khâu đấy. Đến lúc đó muốn cầu người cũng không có ai giúp được đâu.
Thu Diệp che miệng cười nói.
Xuân Mai nhăn nhúm mặt mày, dáng vẻ bệ vệ nhất thời tiêu tan, bĩu môi lầm bầm:
– Ta còn chưa muốn lấy chồng đâu.
Nói là nói như vậy, nhưng mặt nàng vẫn đỏ lên.
Mộ Dung Thư và Thu Diệp liếc nhìn nhau, đều nhịn cười không được. Xuân Mai đúng là khẩu thị tâm phi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-200.html.]
Trên mặt Thu Diệp che giấu không được hâm mộ, thừa dịp Mộ Dung Thư và Xuân Mai không phát hiện, ánh mắt của nàng dần dần ảm đạm rồi trầm xuống. Tầm mắt nhìn qua cửa sổ rơi vào phòng Triệu Sơ, thần sắc nàng càng ảm đạm.
Trong lúc nói chuyện với Xuân Mai, ánh mắt Mộ Dung Thư như có như không nhìn lướt qua Thu Diệp mà nàng ấy không hề phát hiện.
Tuy Mộ Dung Thư đến Triệu phủ đã nhiều ngày nhưng vì nàng không muốn tiếp xúc nhiều người sẽ sinh phiền phức nên cũng chưa bước ra khỏi Nhã Đức Uyển một bước. Thế nhưng, nàng vẫn nghe được một chút tin tức trong phủ. Người được nói đến chính là nàng và Triệu Sơ. Phần lớn là suy đoán thân phận của nàng, còn có suy nghĩ của Triệu Sơ.
E là không chỉ một người cho rằng nàng sẽ trở thành thiếp của Triệu Sơ. Thật đúng là ý tưởng thú vị. Nếu những người này biết nàng ngay cả vị trí Nam Dương vương phi cũng không thèm, thì một tiểu thiếp, nàng càng không lạ gì, không biết lúc đó bọn họ sẽ nghĩ sao. Có điều đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Quả thật, lời đồn đãi lan nhanh khiến Đại thái thái không thể dửng dưng. Ngày hôm sau, vừa dùng điểm tâm xong, Đại thái thái và Tiền tiểu thư cùng đến Nhã Đức Uyển.
Đầu tiên là nói vài chuyện với Triệu Sơ, sau đó cho người đi mời Mộ Dung Thư tới.
Lúc này Mộ Dung Thư vừa ăn xong điểm tâm, đang ở trong phòng dùng trà, Xuân Mai thở dốc chạy vào, vẻ hoảng hốt. Thấy Mộ Dung Thư mở cửa, liền hô to:
– Trời ơi, bà cô của tôi ơi! Xảy ra chuyện lớn rồi, ngươi còn có tâm tư ở trong phòng uống trà nữa!
Nhìn vẻ mặt Xuân Mai không giống giả vờ, Mộ Dung Thư buông chén trà, hỏi:
– Có chuyện gì?
Kỳ thực Xuân Mai đúng là người tính tình hùng hùng hổ hổ, Mộ Dung Thư vừa mở miệng hỏi, nàng đã mở miệng oang oang:
– Đại thái thái và Tiền tiểu thư đến đây. Giờ đang ở chính sảnh nói chuyện với Ngũ thiếu gia, không biết thế nào mà đầu tiên là Tiền tiểu thư nhắc đến ngươi, sau đó Đại thái thái liền muốn gặp ngươi một chút. Ngươi phải cẩn thận suy nghĩ làm sao trả lời Đại thái thái đó.
Quả nhiên chuyện nên tới đã tới! Mộ Dung Thư khép hờ hai mắt, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
Thấy thế, Xuân Mai nóng nảy:
– Bà cô của tôi ơi! Tuy rằng Đại thái thái là người có tấm lòng Bồ Tát, nhưng trong mắt người cũng không chấp nhận được nửa hạt cát, chắc chắn người sẽ hỏi rõ tâm tư của ngươi. Còn có Tiền tiểu thư kia nữa, sợ là lần này Đại thái thái đến chính là do nàng xúi giục. Lát nữa nhất định nàng ta sẽ tìm cơ hội để đối phó ngươi. Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt không tranh với đời kia của ngươi mà xem, ngây thơ như tờ giấy trắng. Phải nói sao ngươi mới hiểu được đây? Đã vậy ngươi lại còn có dung mạo tuyệt sắc nữa chứ, lần này nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ để lại tai hoạ ngầm. Tiền tiểu thư cũng không phải là một chủ tử dễ đối phó đâu.
Thấy dáng vẻ Xuân Mai lo lắng như vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được cười.
– Xuân Mai tỷ tỷ là đang nói ta ngây thơ như tờ giấy trắng sao?
Chưa từng nghĩ tới, kiếp trước và kiếp này còn có người nói nàng như vậy, đúng là có vài phần lạc thú.
– Sao ngươi chẳng lo lắng một chút nào vậy? Đừng cho là ta hù dọa ngươi. Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, lát nữa nếu Tiền tiểu thư có làm khó dễ ngươi, ngươi cứ bày dáng vẻ đáng thương ra, rớt hai giọt nước mắt, Đại thái thái có tấm lòng Bồ Tát nhất định sẽ giúp ngươi. Nếu như nhân cơ hội này có thể làm thiếp hoặc là thông phòng cho Ngũ thiếu gia cũng tốt rồi. Thế nhưng cũng có thể là ta nghĩ nhiều, Đại thái thái và Tiền tiểu thư cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp ngươi một chút.
Sắc mặt Xuân Mai nặng nề, trịnh trọng nhắc nhở Mộ Dung Thư.
– Ừ, tất cả nghe theo ngươi.
Mộ Dung Thư mỉm cười nói tiếp:
– Đi thôi, nếu để Đại thái thái chờ lâu, vậy cũng là một sai lầm lớn đó.
Xuân Mai ngây ngốc nhìn nụ cười trên mặt Mộ Dung Thư, ngơ ngác nói:
– Dung nhi, ngươi thật xinh đẹp. Nhìn thế nào ngươi cũng không giống người có xuất thân thấp kém.
Mộ Dung Thư cũng không đáp lại những lời này của Xuân Mai, nàng biết rõ dung mạo của mình vô cùng xinh đẹp, cùng với tỷ muội Thẩm trắc phi khá cân sức ngang tài. Thế gian hiếm có nữ tử có thể có dung mạo như vậy. Thế nhưng, xinh đẹp có đôi khi cũng là một loại phiền phức. Nếu gia cảnh phú quý, đó chính là vũ khí. Nhưng nếu có thân phận thấp hèn thì lại trở thành một nỗi lo.
Đến chính sảnh, nàng cúi đầu đi theo Xuân Mai.
Vừa mới vào nhà, căn phòng vốn tràn ngập tiếng cười lập tức im bặt.
Mấy tầm mắt đều nhìn về phía Mộ Dung Thư.
– Ngươi chính là nha hoàn Lưu Dung mà Ngũ Ca mang về sao?
Mở miệng trước là một nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử vừa lên tiếng không thể nghi ngờ chính là Tiền Duyệt.