Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:38:13
Lượt xem: 11
– Dung nhi, ngươi và ta đều là đại nha hoàn, hầu hạ trong thư phòng. Ngươi nói Dung nhi như vậy, không sợ Ngũ thiếu gia trách tội sao? Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi chẳng qua là thấy Dung nhi xinh đẹp như thế, mà nhan sắc ngươi bình thườngnên mới nổi lòng ghen ghét. Đừng ở chỗ này hô to gọi nhỏ, cẩn thận ta mang những lời ngươi vừa nói một từ cũng không sót nói lại cho Ngũ thiếu gia đó!
Xuân Mai không để cho Hạ Hoa chút mặt mũi nào, vừa nói mấy câu đã khiến sắc mặt nàng ta xanh trắng lẫn lộn như một bảng pha màu!
Hạ Hoa ấp úng, Xuân Mai nói với Mộ Dung Thư:
– Người này thích bắt nạt kẻ yếu, Dung nhi ngươi đừng sợ, nhìn vóc dáng của ngươi so với ta nhỏ hơn một chút. Sau này ta xem ngươi là muội muội, sau này nàng đừng hòng ăn hiếp ngươi.
Nhìn Xuân Mai như vậy, trong lòng Mộ Dung Thư như có một dòng nước ấm chảy xuôi, Mộ Dung Thư cũng không giải thích, thân phận Lưu Dung đúng là mười bảy tuổi, nàng gật đầu cười nói:
– Được
– Haiz, nhưng mà, dung mạo ngươi như vậy, sợ là sẽ có phiền phức.
Xuân Mai thu lại tươi cười, thần sắc có vẻ nặng nề nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày:
– Sẽ có phiền phức sao?
Từ lúc tiến vào Triệu phủ, nàng cũng không nghĩ tới sẽ được yên tĩnh. Nhưng mà tốt nhất vẫn nên tránh gây thêm chuyện cho Triệu Sơ.
– Tiền tiểu thư vẫn luôn thích Ngũ thiếu gia, rất có khả năng sẽ gả cho ngài ấy. Hiện tại chuyện ngươi được Ngũ thiếu gia tự mình đưa về phủ, chắc chắn Tiền tiểu thư đã biết, không quá hai ngày,nàng ta sẽ tìm đến làm phiền ngươi. Tới lúc đó ngươi tốt nhất nên im lặng chịu đựng. Tiền tiểu thư gây sự một hai lần thì sẽ ngừng thôi. Ngươi vừa mới vào phủ sợ là không biết Tiền tiểu thư, mẹ của Tiền tiểu thư là biểu muội của Đại thái thái, vì sức khoẻ của mẫu thân nàng ta không tốt nên khi Tiền tiểu thư được ba tuổi bà ta đã qua đời. Trước khi chết, bà ta sợ Tiền tiểu thư bị mấy di nương khi dễ, cho nên nhờ Đại thái thái để ý chăm lo giúp. Tiền tiểu thư cũng thầm mến Ngũ công tử như các cô nương trong phủ chúng ta.
Xuân Mai dặn dò cẩn thận.
Mộ Dung Thư cười khẽ, cũng không để trong lòng. Chờ sau khi Xuân Mai nói thêm mấy câu mới rời đi, nàng liền nằm trên giường ngủ một chút.
Chỉ nằm một chút mà nàng cũng không tránh khỏi việc nằm mơ. Mộng như thật, Hồng Lăng, Vân Mai, Thanh Bình đều ở bên người nàng nói chuyện dí dỏm, tay Hồng Lăng khá có sức, lúc xoa bóp cho rất thoải mái khiến nàng buồn ngủ. Nha đầu Thanh Bình kia rất đáng yêu, ngẫu nhiên sẽ gây ra chút chuyện ngốc nghếch làm cho người ta vô cùng vui vẻ, nàng biết nha đầu kia có đôi khi là cố ý, muốn chọc nàng cười. Vân Mai lại như tri kỷ của nàng, cũng thật đáng yêu đơn thuần, khi đã nhận định chuyện gì là không dễ dàng thay đổi, vì nàng c.h.ế.t còn không sợ. Nhưng đều đã rời bỏ nàng mà đi.
Khi tỉnh lại, Mộ Dung Thư cảm giác khóe mắt ươn ướt, bên giường còn ngồi một người.
Nàng lập tức mở hai mắt ra, nhìn người đang cầm khăn tay lau khóe mắt cho nàng.
– Ngươi đã tỉnh? Vừa rồi nằm mơ sao? Khóc rồi lại cười.
Nàng kia ân cần hỏi han.
Mộ Dung Thư nhìn về phía nàng ấy, gật đầu mỉm cười nói:
– Ta cũng không ngờ chỉ nằm có một chút mà cũng nằm mơ được nữa. Ngươi là Thu Diệp đúng không?
Nàng lặng lẽ quan sát Thu Diệp, dung mạo Thu Diệp bình thường, nhưng khuôn mặt mang theo vẻ nhu hòa, chỉ cần nói chuyện hai ba câu với nàng, tâm tình liền có thể tốt hơn rất nhiều. Không ngờ, ba nha đầu bên cạnh Triệu Sơ đều không phải là người đơn giản! Nếu là người khác, e là đã thu ba người này làm tiểu thiếp hết rồi.
Thu Diệp gật đầu;
– Ừ, sau này ta và ngươi cùng phòng. Ta đã nghe Xuân Mai nói qua hoàn cảnh của ngươi, ngươi yên tâm, hai chúng ta sẽ chung sống rất tốt.
– Ừ.
Mộ Dung Thư gật đầu cười đáp.
Thu Diệp đỡ Mộ Dung Thư dậy, còn nói thêm:
– Vừa rồi Ngũ thiếu gia có hỏi thăm ngươi, cũng dặn ta đưa cơm trưa tới cho ngươi. Lát nữa ăn xong, ngươi phải đến thư phòng hầu hạ. Xế chiều mỗi ngày Ngũ thiếu gia đều đến thư phòng luyện chữ đọc sách.
Dứt lời, nàng liền đi dọn đồ ăn lên bàn.
– Được.
Mộ Dung Thư đứng lên, sau khi sửa sang lại tóc, bỗng thấy hơi khát nước, theo bản năng nhẹ giọng kêu:
– Hồng Lăng.
– Dung nhi, ngươi đang gọi ta sao?
Thu Diệp nghi ngờ hỏi.
Nghe vậy, lúc này Mộ Dung Thư mới giật mình một cái, nàng tự giễu cười cười, thói quen này không được rồi, khẽ lắc đầu trả lời:
– Chỉ là cổ họng hơi khô. Kêu hai, ba tiếng. Không có chuyện gì.
– A, sau khi thức dậy thì cổ họng đúng là hơi khô một chút, hay là ngươi uống một chút canh trước đi.
Thu Diệp ôn nhu cười nói.
Mộ Dung Thư gật đầu, đi qua uống vài muỗng canh, sau đó ngồi xuống ăn cơm. Triệu phủ đối với hạ nhân cũng không tệ lắm, đồ ăn khá phong phú, ba món ăn và một chén canh.
Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thư đi theo Thu Diệp đến Nhã Đức Uyển. Nàng vừa đi vừa ghi nhớ đường, cuối cùng cũng đến thư phòng.
Triệu Sơ quả nhiên ở đây. Lúc nàng đi vào, hắn đang chuyên tâm đọc sách. Để tránh quấy rầy hắn, nàng cầm chổi lông gà bắt đầu quét dọn tro bụi trên giá sách. Cũng may sống an nhàn sung sướng một năm không làm cho nàng quên cách làm việc nhà.
Quét xong tro bụi, nàng lại bắt đầu lấy khăn lau tỉ mỉ mấy cái bàn, vẫn nhẹ tay nhẹ chân, lúc này Triệu Sơ cũng không đưa mắt nhìn về phía nàng lần nào.
Cuối cùng ngay khi nàng muốn lau sàn nhà mới gặp phải khó khăn. Thời đại này không có cây lau nhà, tất cả đều dùng khăn ngồi xổm xuống lau chùi, vốn ở phủ Nam Dương Vương bất kể thế nào nàng cũng không có cơ hội làm loại chuyện lặt vặt này, hiện tại tự mình trải nghiệm cảm giác ngồi xổm nhích tới nhích lui rất khổ sở, nàng lập tức có một ý tưởng. Xem ra nàng phải nghiên cứu một chút về cây lau nhà. Dù sao thư phòng lớn như vậy, nếu nàng cứ ngồi xổm mà lau như thế, bảo đảm eo mỏi lưng đau.
Ngay tại lúc nàng định ngồi xổm xuống lau chùi sàn nhà, bỗng nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Sơ:
– Mài mực cho ta.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư buông khăn lau xuống, tới cạnh Triệu Sơ.
Khi nàng đến gần lại nghe hắn nói:
– Mực phải mài đậm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-198.html.]
– Dạ.
Mộ Dung Thư đáp.
Vừa mới lên tiếng, Triệu Sơ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tay hắn run lên, bút lông trong tay rơi xuống trên giấy trắng.
– Sao lại là ngươi? Loại việc nặng nhọc này sai hạ nhân làm đi.
Triệu Sơ nhíu mày trầm giọng nói, tiếp đó liền lấy nghiên mực qua bên cạnh, hắn chuẩn bị tự mình mài mực. (anh này đáng iu.haha…nha đầu mà sai hạ nhân đi làm.haha– Cô Hacphong nổi hứng bình loạn đó bà con)
– Hiện tại ta là nha hoàn của Ngũ thiếu gia, nhiệm vụ là hầu hạ trong thư phòng, nếu để cho người khác đi làm, ta đây sợ người khác sẽ nói ra nói vào. Ngũ thiếu gia không cần để ý, không cần xem ta là Nam Dương vương phi.
Mộ Dung Thư cười nhạt nói, cũng không lấy lại nghiên mực trong tay Triệu Sơ.
Đôi mày kiếm đen như mực của Triệu Sơ nhíu lại, một tia sáng thoáng qua trong mắt, nhưng khi ý thức được bản thân đang nhìn thẳng Mộ Dung Thư, hắn lập tức cúi đầu, trầm giọng nói:
– Ta vốn định để ngươi đợi ở thư phòng, không có chuyện gì thì có thể đọc sách g.i.ế.c thời gian, loại việc nặng nhọc này chẳng lẽ lại để ngươi làm.
Nếu Vũ Văn Mặc biết được, chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.
– Chẳng qua chỉ là thư giãn gân cốt một chút thôi, đừng quá để ý. Ngũ thiếu gia không phải ngại, nếu ngài vẫn kiên trì muốn mài mực, vậy ta đây đi lau chùi tiếp.
Mộ Dung Thư nhún vai, cười nói. Nàng xoay người đi lấy khăn bắt đầu lau chùi.
Triệu Sơ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư, cuối cùng nàng là một nữ tử như thế nào? Cho dù là một nam tử đối mặt với chuyển biến to lớn về thân phận như vậy, cũng không thể thản nhiên tới mức ấy. Nhưng nàng vẫn có thể bình thản ung dung, cũng không dựa vào quan hệ với Vũ Văn Mặc mà duy trì khí thế Nam Dương vương phi, nàng lại có thể nhanh như vậy làm được việc của một nha hoàn!
Kỳ thực Triệu Sơ không biết rằng, Mộ Dung Thư làm như vậy chính là không muốn có thêm phiền phức. Kiếp trước nàng lăn lộn trên thương trường, loại chuyện co được dãn được này không phải chuyện khó. Huống hồ chút chuyện này đối với một linh hồn hiện đại như nàng thì có nhằm nhò gì, chằng qua là tạm thời chưa quen mà thôi.
Thế nhưng, khi Triệu Sơ thấy đôi tay trắng nõn của nàng cầm khăn nhúng vào nước để lui chùi, hắn khẽ nhíu mày, có chút không đành lòng, nhưng mà nếu nàng kiên trì như vậy, hắn cũng không tiện nói thêm. Thôi thì từ ngày mai, buổi sáng hắn sai cận vệ bớt chút thì giờ quét tước trong ngoài thư phòng một lần, đến lúc đó nàng chỉ cần cầm chổi lông gà quét bụi là được.
Quyết định xong, Triệu Sơ cúi xuống bắt đầu luyện chữ.
Sau khi hắn dừng bút, Mộ Dung Thư cũng đã lau dọn thư phòng sạch sẽ. Khi nàng đứng dậy, đúng là thắt lưng hơi đau.
Sau khi Triệu Sơ bỏ bút lông xuống, nhìn bộ dạng Mộ Dung Thư như thế thì khẽ cau mày nói.
– Ngày mai ngươi không cần lau chùi, thư phòng khá lớn, vốn một tháng lau một lần. Hôm nay lau rồi, tháng sau hãy lau tiếp.
– Một tháng mới lau một lần? Như vậy sẽ rất nhiều bụi, rất dễ ảnh hưởng đến hô hấp, tốt nhất mỗi ngày nên lau một lần. Có điều lau như vậy đúng là khá mệt. Xem ra phải làm phiền Ngũ thiếu gia rồi.
Mộ Dung Thư nói xong thì bước về phía Triệu Sơ:
– Mượn giấy bút Ngũ thiếu gia dùng một chút.
Triệu Sơ gật đầu. Nàng lập tức cầm bút lông phác thảo hình dạng cây lau nhà, sau đó viết cách làm bên cạnh. Sau khi vẽ xong, nàng cười nói với Triệu Sơ:
– Có thứ này, cho dù mỗi ngày có lau chùi cũng sẽ không bị mỏi xương sống hay đau thắt lưng.
Triệu Sơ nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư, sau đó xếp trang giấy lại bỏ vào ống tay áo.
– Ừ, lát nữa ta sẽ cho người đi làm. Xem ra cũng không phức tạp lắm, nay mai là có để dùng.
Bên ngoài truyền đến một tiếng cười sảng lãng. Ngay sau đó cửa mở ra, một nam tử trẻ tuổi chống quải trượng đi vào. Bên cạnh hắn có nha hoàn dìu đỡ.
– A, Ngũ đệ trở lại cũng không đến thăm đại ca. Ta mới vừa từ bên ngoài về, sau khi đi vấn an mẫu thân mới biết!
Đây là Triệu Thần, Đại thiếu gia Triệu phủ sao? Vẻ ngoài khá giống Triệu Sơ, nhưng không có dung mạo tuyệt diễm như đệ đệ mình, chẳng qua cũng có thể xếp vào hàng ngũ mỹ nam. Hai người này đều là con vợ cả. Có điều khi bảy, tám tuổi, bởi nghịch ngợm mà Triệu Thần bị rắn độc cắn, vì không có thuốc nào chữa được, nên xem như bị tàn phế. Vốn dĩ gia nghiệp trăm năm của Triệu gia là do hắn kế thừa, nhưng vì sự cố ngoài ý muốn này, hiện tại toàn bộ Triệu phủ xem trọng nhất chính là Triệu Sơ.
Mộ Dung Thư lẳng lặng từ thư án lui xuống, đứng một bên.
– Khi đệ vừa về đã đến thăm đại ca. Đại tẩu nói đại ca xuất phủ. Không ngờ đại ca lại đến thăm đệ.
Triệu Sơ đi về phía Triệu Thần, đỡ Triệu Thần từ tay nha hoàn.
Triệu Thần sảng lãng cười to ba tiếng, thần sắc hình như có chút phức tạp nhìn về phía Triệu Sơ, nói:
– Lần này đệ về sẽ không đi nữa chứ?
Sau khi Triệu Sơ đỡ Triệu Thần ngồi xuống thì ngồi một bên, trong mắt thoáng hiện tia sáng khác thường, lắc đầu nói:
– Đại ca còn không biết tính đệ sao? Trước trở về nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đệ lại muốn đi ra ngoài. Giang sơn Đại Hoa ta rộng lớn, cùng lắm đệ chỉ mới đi được một nửa mà thôi.
– Tuổi của đệ cũng không còn nhỏ, nên nghĩ đến chuyện thành gia lập thất đi. Cha mẹ đều sốt ruột lắm. Con trai lớn của Đại ca cũng đã năm tuổi rồi, mà đệ còn không có tin tức gì hết. Duyệt Nhi biểu muội vẫn chờ đệ kia kìa. Mẫu thân nói, Duyệt Nhi biểu muội tuy rằng môn hộ có chút thấp, nhưng dù sao cũng lớn lên trong phủ, nàng khá hiểu chuyện, sau này có thể hầu hạ đệ tốt hơn, đồng thời hiếu kính với cha mẹ.
Triệu Thần dung nhan tuấn tú trầm thêm vài phần, thuyết giáo Triệu Sơ.
Nghe vậy, Triệu Sơ cúi đầu nhấp một ngụm trà, như không quá để ý nói:
– Đệ xem Duyệt Nhi như muội muội, tuyệt không có ý gì khác.
Khóe mắt Mộ Dung Thư âm thầm lướt qua Triệu Sơ, lại liếc qua Triệu Thần, vừa hay nhìn thấy Triệu Thần đang nhíu mày.
– Nghe nói lần này trở về đệ dẫn theo một vị nữ tử xinh đẹp. Nếu là có ý, vậy lập nàng làm thiếp đi. Mẫu thân tất sẽ đồng ý.
Triệu Thần bỗng nhiên chuyển đề tài, tươi cười sáng lạn lại xuất hiện trên mặt. Sau đó có chút mờ ám dựa sát vào Triệu Sơ, nói.
Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày. Những người này đều xem nàng là thiếp của Triệu Sơ sao? Nhưng lại đương nhiên, hay hoặc giả là nha đầu thông phòng.
– Đại ca đang nói gì thế? Làm sao có thể? Đệ chưa bao giờ có suy nghĩ này.
Triệu Sơ lập tức gạt đi. Sau đó nhìn về phía khóe miệng đang tươi cười của Mộ Dung Thư, chứa đựng ý tứ hàm xúc không rõ. Nữ tử này thuộc về Vũ Văn Mặc. Nàng và hắn không có quan hệ gì.
Triệu Thần theo ánh mắt Triệu Sơ nhìn về phía Mộ Dung Thư, đúng lúc cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng. Không ngờ nàng lại xinh đẹp như thế! Hắn không khỏi tán thưởng:
– Ánh mắt Ngũ đệ thật tốt.