Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:36:33
Lượt xem: 9
Sau khi nghe đám người đó bàn tán xong, Triệu Sơ nhìn Mộ Dung Thư, khẽ nói:
– Vương gia không có việc gì.
Mộ Dung Thư cười nhạt gật đầu. Mặc kệ tình hình lúc này ra sao thì Vũ Văn Mặc gặp nguy hiểm chỉ là chuyện sớm hay muộn, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ không toàn mạng.
Gã vừa nói chuyện rung đùi đắc ý, ra vẻ rất đáng tiếc nói.
– Vương gia thật đúng là thâm tình đó! Tuy rằng thành thân với vương phi mới hai năm, nhưng nghe nói rất sủng ái vương phi. Đáng tiếc, một trận hoả hoạn lại kết thúc cuộc đời hồng nhan!
Người bên cạnh vội phụ họa:
– Thẩm quý nhân cũng quá to gan lớn mật, ngay cả vương phi cũng dám ám hại, may mà Hoàng Thượng công bằng, nếu không, Nam Dương vương phi đúng là chết khôngđược nhắm mắt.
Kế tiếp hai người lại hàn huyên vài chuyện khác, vui có, buồn có, dần dần xa khỏi chủ đề ban đầu, cũng không liên quan gì đến Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư tuy ngoài mặt hờ hững, nhưng trong lòng nàng lại đang suy nghĩ. Hoàng đế thật sự xuống tay ác độc với Thẩm quý nhân như vậy? Rõ ràng ông ta biết chuyện này không phải do Thẩm quý nhân gây nên, nhưng vẫn định tội nàng ta. Thẩm quý nhân chắc chắn có mang thai, nhưng hoàng đế vẫn có thể xuống tay được, không thể không nói, ông ta thật sự là tàn nhẫn, vô tình đến cực điểm, khó trách thế nhân đều nói vô tình nhất chính là đế vương.
Lúc này nàng lại suy đoán một việc, hoàng đế thật sự có năng lực lớn đến mức có thể không một tiếng động mà xuống tay với phủ Nam Dương Vương sao? Nếu như có thể, vậy tại sao trước kia hắn không hành động mà hiện tại mới ra tay? Hơn nữa còn hao tốn nhiều tâm tư chỉ để phóng hỏa thiêu chết một mình nàng? Nhìn thoáng qua Triệu Sơ, Mộ Dung Thư thu hồi nghi hoặc trong lòng. Nếu vậy dựa theo sự thông minh của Triệu Sơ và Vũ Văn Mặc, thì khi tỉnh táo lại bọn họ sẽ có nghi ngờ như nàng không?
Triệu Sơ là người tài giỏi, lại cam tâm làm việc cho Vũ Văn Mặc, xem ra tình huynh đệ giữa hai người rất sâu đậm. Ở nơi nhà cao cửa rộng như vậy, tình cảm là vật xa xỉ nhất. Mà bọn họ lại tin tưởng lẫn nhau, đúng là hiếm có.
Sau khi ăn xong cơm tối, hai người trở về phòng nghỉ ngơi. Triệu Sơ cố ý chờ lúc nàng vừa vào phòng, đứng cách nàng vài thước nói:
– Phòng tại hạ ở ngay bên cạnh, nếu có chuyện gì, người chỉ cần gõ hai cái lên vách tường là được.
– Đa tạ Ngũ công tử.
Mộ Dung Thư cười nhạt đáp.
Sau khi trở về phòng, Mộ Dung Thư liền nằm xuống. Ở hoàn cảnh xa lạ, trong thời gian ngắn nàng không thích ứng ngay được.
Mộ Dung Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng không còn sớm. Không ngờ trong vòng hơn mười canh giờ ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cảnh còn người mất.
May mà nàng vốn đã trải qua nhiều biến cố tang thương, nếu không những đau xót này rất nhanh sẽ khiến nàng suy sụp.
Mộ Dung Thư thao thức, đến khi trời sắp sáng mới ngủ được. Lúc nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Sau khi hai người dùng xong điểm tâm, lập tức lên đường.
Xe ngựa thời xưa quả thật rất không thoải mái, chỉ ngồi một, hai canh giờ còn tạm ổn nhưng nếu ngồi cả ngày thì thật sự khiến người kháckhó mà chịu nổi. Dường như Triệu Sơ nhìn ra được nàng không thoải mái, ngày thứ hai khi lên đường, nàng phát hiện ở chỗ ngồi có thêm một lớp da hổ, lại lót thêm một cái đệm thật dày. Đúng là từ đó, Mộ Dung Thưthấy thoải mái hơn nhiều.
Thời gian ngồi trong xe ngựa rất nhàm chán, đôi khi Triệu Sơ cũng thổi tiêu, hoặc đánh đàn. Trong khung cảnh non xanh nước biếc, bên tai lại nghe được tiếng tiêu, tiếng đàn êm tai, ngẫu nhiên, tâm tình nặng nề của Mộ Dung Thư cũng dần dần thả lỏng.
Triệu Sơ không phải là người nói nhiều, mỗi ngày nói chuyện với nàng chưa tới mười câu, lại hay để ý quy củ, bình thường lúc nhìn nàngcũng không dám nhìn thẳng.
Cũng may dọc theo đường đi có rất nhiều phong cảnh để thưởng thức, Mộ Dung Thư cũng không đến nỗi quá mức buồn chán.
Đôi khi trên đường đi ghé tửu lâu ăn cơm, nàng vẫn có thể nghe được mọi người bàn tán chuyện có liên quan đến hoàng thất, e là trong sinh hoạt hàng ngày, dân chúngkhông thể tiếp xúc được với người hoàng tộc tôn quý cho nên trong lúc trà dư tửu hậu mới lấy họ ra làm đề tài tán gẫu. Cũng coi như giúp nàng nắm được một chút tình hình ở kinh thành sau khi mình rời khỏi.
– Khoảng năm, sáu ngày nữa chúng ta sẽ đến Bình Thành.
Giọng nói trầm thấp của Triệu Sơ vang lên. Sau khi hắn bỏ ngọc tiêu xuống, khẽ cúi đầu.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu cười nói:
– Thế sự vô thường, không ngờ lại có biến hóa lớn như thế. Một giây trước ta còn là vương phi của phủ Nam Dương Vương, lúc này lại trở thành nha hoàn Triệu phủ.
– Vương phi đừng đau lòng, Triệu phủ nhất định có thể bảo vệ người an toàn.
Triệu Sơ nghe Mộ Dung Thư nói vậy, hắn nghĩ rằng nàng đang lo lắng, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng an ủi.
Đối mặt vớikhuôn mặt tuấn tú bức người vô cùng chói lọi của Triệu Sơ, Mộ Dung Thư không dám nhìn nhiều. Nàng không ngờ có một ngày mình sẽ vì vẻ ngoài của một chàng trai mà không khống chế được cảm xúc. Mộ Dung Thư quay đầu nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, xuyên qua một đám cây xanh um tùm, ngẫu nhiên trong tiếng quay vòng của bánh xe, nàng còn nghe được tiếng kêu của chim chóc xung quanh. Sự thanh bình đó khiến cho lòng người tĩnh lặng theo. Nàng cong khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, trấn định thong dong trả lời:
– Ta biết. Nếu như Triệu phủ không thể bảo vệ ta an toàn, vương gia cũng sẽ không giao ta cho ngươi.
Triệu Sơ kinh ngạc trước sự lạnh nhạt của nàng. Hắn đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, cũng không phải chỉ có nàng là thông minh. Có điều Mộ Dung Thư thật độc đáo, tựa hồ thế gian không một người con gái nào có thể sánh được. Đối mặt với sự chuyển biến thân phận to lớn như vậy, nàng cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận. Khó trách kẻ luôn luôn lạnh lùng như Vũ Văn Mặc sẽ động tâm vì nàng. Vũ Văn Mặc cũng khẳng định với hắn, nàng tuyệt đối có thể tiếp nhận thân phận mới.
E rằng thế gian sẽ không còn nữ tử thứ hai nào như nàng!
– Ngũ công tử, ta có thể nghe ngươi gảy một khúc nhạc nữa không?
Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, nhìn Triệu Sơ, cười nói.
Nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt nàng, Triệu Sơ không cách nào từ chối, gật đầu. Hắn đặt những ngón tay thon dài trắng nõn lên thất huyền cầm.
Nhất thời, tiếng đàn du dương êm ái vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của hành trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-195.html.]
Tiếng đàn của hắn dường như có thể trấn an lòng người, khiến người khác sung sướng. Vì vậy, khoé miệng Mộ Dung Thư khẽ cong lên, nghe đàn đến nhập tâm, nàng bắt đầu hát ca khúc 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》của Tô Thức:
Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
“Cung khuyết trên chín từng,
Ðêm nay là đêm nào?”
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cúi xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.