Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:32:22
Lượt xem: 13
Cuối cùng vẫn bị phu quân hưu sao? Nếu như thế, nàng còn mặt mũi nào sống trên đời này?! Không được, chỉ cần có một cơ hội dù là nhỏ nhoi nàng nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Thẩm trắc phi nghĩ đến đây, thân hình càng thêm run rẩy như cành liễu phất phơ trong gió, làm cho người ta không đành lòng.
Mộ Dung Thư cau mày nhìn Thẩm trắc phi, tình cảm của nàng ta đối với Vũ Văn Mặc quả nhiên vô cùng sâu nặng, cam nguyện làm thiếp cũng muốn ở lại.
– Gia, Nhu nhi không thể rời khỏi người. Gia cho Nhu nhi ở lại được không? Sau này Nhu nhi nhất định an phận thủ thường, tuyệt đối sẽ không gây ra những việc không có lương tâm như thế nữa. Hoặc nếu gia cảm thấy khó xử, vậy thì cho Nhu nhi làm nô tì cũng được, chỉ cần có thể ở lại phủ Nam Dương Vương, ở bên cạnh gia chuộc tội, Nhu nhi cam tâm tình nguyện, không dám mong gì hơn.
Hai mắt Thẩm Nhu đẫm lệ nhìn gương mặt không chút thay đổi của Vũ Văn Mặc.
Ngay tại lúc đó, Mộ Dung Thư bắt gặp tròng mắt đen sâu thẳm của Vũ Văn Mặc lóe lên một cái, lập tức có vẻ như càng sâu thẳm.
Thẩm Nhu vô cùng sợ hãi. Kỳ thực giờ khắc này đúng là nàng đang đánh cược, đánh cược Vũ Văn Mặc còn có chút yêu thương nàng. Dù sao, hiện tại nàng hèn mọn như thế, hèn mọn đến mức chỉ cần đẩy một chút nàng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
– Vương gia, giấy mực đã chuẩn bị tốt.
Thanh Bình bưng bút mực, con dấu đến cho Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc gật đầu, Thanh Bình bèn trải giấy trắng lên bàn, hai bên dùng nghiên mực chận lại, sau đó đưa bút lông đã chấm mực cho Vũ Văn Mặc.
Mộ Dung Thư nhìn bàn tay nắm bút lông của hắn, dường như có chút run rẩy, nhưng vẫn hạ bút.
– Gia! Đừng!
Thẩm Nhu không để ý hình tượng ôm chặt đùi Vũ Văn Mặc, khóc than cầu khẩn ngăn hắn lại:
– Gia, cho Nhu Nhi một cơ hội được không?
– Nhu Nhi, khi ngươi gây ra những chuyện như thế đáng lẽ nên nghĩ đến hậu quả sau này. Bổn vương không cách nào tha thứ cho ngươi.
Giọng nói Vũ Văn Mặc trầm thấp. Dứt lời, không chút do dự đặt bút.
Thẩm Nhu rụt tay lại, té xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc. Có vẻ như lúc này đây nàng mới phát hiện, dường như nam nhân này chưa từng yêu nàng. Đột nhiên tỉnh ngộ, ân ái ba năm qua, có lẽ chỉ là ảo tưởng của nàng. Nàng chưa bao giờ chân chính có được trái tim nam nhân này. Cho nên vào lúc này đối với lời khẩn cầu của nàng mới có thể lạnh lẽo vô tình như thế.
– Gia, cho tới bây giờ người chưa từng yêu thiếp, đúng không?
Thanh mai trúc mã không phải yêu sâu sắc đến khắc cốt ghi tâm sao? Hoặc là từ lúc bắt đầu nàng đã lầm?
Tay Vũ Văn Mặc đang viết hơi dừng lại, vẫn chưa trả lời mà là viết xong hưu thư đưa cho Thẩm Nhu, sau đó dùng giọng đều đều không hề gợn sóng nói:
– Nhu nhi, ngươi không để ý thân phận gả cho bổn vương chỉ vì yêu sao?
Nghe vậy, sắc mặt vốn tái nhợt đến rợn người của Thẩm Nhu lúc này lại càng trắng hơn vài phần, môi nàng run run nhìn hắn, ngay từ đầu hắn đã biết? Cho nên mới có biểu hiện giả dối trong ba năm này?
Nhưng nàng thật tâm yêu hắn. Thời niên thiếu gặp nhau đã ái mộ, không để ý danh phận gả cho hắn. Đồng thời nàng là Nhị tiểu thư dòng đích nữ của Thẩm gia, thân mang trách nhiệm nặng nề, nàng là mật thám, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc thương tổn hắn. Hơn nữa nhờ nàng ở phủ Nam Dương Vương, Hoàng thượng mới có thể buông lỏng cảnh giác đối với hắn. Nếu hắn cũng đã biết, sao còn muốn hưu nàng? Chỉ vì nàng đã làm những chuyện kia ư?
Lặng lẽ quan sát thần sắc hai người, hàng mi Mộ Dung Thư khẽ run rẩy. Vũ Văn Mặc và Thẩm Nhu trong lúc đó không phải là thanh mai trúc mã đơn giản như vậy, chẳng lẽ lại là một tuồng kịch bằng mặt nhưng không bằng lòng? Cùng lắm cũng chỉ là một cái phủ Nam Dương Vương, sao lại có nhiều âm mưu như vậy? Bỗng nhiên, trong lòng Mộ Dung Thư như bừng tỉnh, chẳng lẽ hết thảy đều có quan hệ với hoàng đế?
– Ngươi có thể mang theo của hồi môn.
Vũ Văn Mặc lại trầm giọng nói.
Của hồi môn? Mộ Dung Thư nhìn về phía Vũ Văn Mặc. Có lẽ trong lòng Vũ Văn Mặc còn có Thẩm Nhu. Dù sao người phụ nữ phạm vào thất xuất chi điều bị hưu thì không thể mang đồ cưới đi. Không nói cũng biết, không có đồ cưới bên người, cuộc sống ngày sau của Thẩm Nhu sẽ cực kì bi thảm. Vũ Văn Mặc làm như vậy cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, chưa đến mức lãnh huyết vô tình. Bất kể giữa bọn họ có âm mưu gì và Thẩm Nhu từng thương tổn bao nhiêu người thì nàng cũng làm bạn bên cạnh hắn gần ba năm.
Có lẽ chuyện khó xử này vốn không nên để Vũ Văn Mặc nhúng tay vào. Mộ Dung Thư không hề khó chịu khi nhìn Vũ Văn Mặc không đành lòng, nàng tự hỏi, có phải mình đã quá vô tình?
– Ha ha ha …
Thẩm Nhu nở nụ cười. Nàng chậm rãi gắng gượng đứng lên, cầm hưu thư trong tay đưa tới trước mặt, nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên đó, ánh mắt tuyệt vọng vô cùng, tự giễu cười khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-183.html.]
– Tạ ơn vương gia.
Nàng thật sự hối hận rồi, nhưng đã không còn đường quay đầu lại. Nàng không tiếp tục cầu xin mà xoay người, từng bước một thong dong ra khỏi nhà kề.
Lúc đi ngang qua Mộ Dung Thư, đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh, không nói một lời, rời bỏ cuộc sống đã gần ba năm ở phủ Nam Dương Vương. Giờ khắc này, Thẩm Nhu thật không ngờ, khi nàng rời khỏi nơi đây, chờ đón nàng phía trước chính là nhân tình nóng lạnh trên thế gian, vì vậy nên nàng hối hận, đồng thời cũng không cách nào thừa nhận!
Tú Ngọc đang quỳ dưới đất nhìn Thẩm Nhu cô đơn rời đi, nhất thời cắn răng không tiếng động đau đớn. Bất kể thế nào, Thẩm Nhu vẫn là chủ tử của nàng. Nhưng hôm nay, nàng vì muội muội ruột mà bán đứng Thẩm Nhu!
Tình cảnh này không khỏi làm cho người ta xốn xang thổn thức, e rằng không ai nghĩ tới kết quả như thế. Dù sao, lúc trước khi Thẩm Nhu gả đến phủ Nam Dương Vương vinh quang chói lọi cỡ nào, hiện giờ cũng mới qua ba năm mà thôi.
– Chuyện còn lại ngươi giải quyết đi.
Vũ Văn Mặc đứng dậy muốn rời khỏi. Giọng hắn trầm thấp, hình như có vẻ uể oải.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc, đúng lúc cùng đôi mắt hơi có vẻ mệt mỏi của hắn chạm vào nhau. Nơi này mỗi người đều có mục đích của chính mình, nàng cũng vậy. Nàng muốn tự bảo vệ mình, muốn sống sót, cho nên buộc phải cùng Thẩm Nhu, Thẩm quý phi là địch, nắm chặt nhược điểm của họ quyết không buông tha, sau đó phản kích, khiến hai người đó không cách nào chống đỡ hay uy h.i.ế.p tính mạng của nàng. Nhưng, trong trò chơi sinh tử này, có phải nàng đã không hề bận tâm, thậm chí chưa từng nghĩ tới việc Vũ Văn Mặc cũng sẽ bị thương, cũng sẽ mỏi mệt?
Nam nhân này là một Nam Dương vương gia có trách nhiệm! Thẩm Nhu cũng chính là trách nhiệm của hắn.
Trong lòng run lên một cái, nàng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ hắn nói yêu nàng, nhưng giữa nàng và hắn không có điểm chung, bởi hắn không thể một đời một kiếp với nàng, mà nàng lại chấp niệm như thế…
Thật lâu sau, Mộ Dung Thư trả lời:
– Được.
Vũ Văn Mặc đi đến trước mặt nàng, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được nói:
– Buổi tối bổn vương lại đến.
– Vâng.
Mộ Dung Thư nhìn bóng lưng hắn rời đi thoáng có chút thất thần, lòng chợt có một tia khác thường.
Chờ hắn đi xa rồi nàng mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía hai người quỳ trên mặt đất, Thu Cúc và Tú Ngọc.
Mặt không chút thay đổi lướt qua trước mặt hai người trở về ghế chủ vị phía trên.
– Các ngươi còn có gì muốn nói thì nói đi.
Đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Thư quét qua hai người, lạnh giọng hỏi. Khi nhìn tới Thu Cúc, ánh sáng lạnh trong mắt càng sâu. Từ trước tới nay nàng luôn tuân theo tôn chỉ, người khác kính nàng một thước, nàng kính lại một trượng, nếu như dám khi dễ nàng, nàng nhất định trả lại gấp bội.
Nghe vậy, Tú Ngọc lập tức dập đầu lạy ba cái, khóc cầu:
– Nô tì làm sai. Biết không nên làm những việc trời đất không dung tha, nhưng nô tì cuối cùng vẫn là phận tôi tớ, mệnh lệnh chủ tử nô tì không thể cãi lời. Chuyện cho tới bây giờ, chủ tử bị phạt, nô tì cũng không thể may mắn thoát khỏi. Chỉ hy vọng vương phi không cần liên lụy người vô tội, tha cho muội muội nô tì. Kiếp sau nô tì nhất định báo đáp đại ân đại đức của vương phi.
Mộ Dung Thư vốn cũng không muốn liên lụy đến người vô tội, sai Vân Mai đưa muội muội của Tú Ngọc đến cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất. Tú Ngọc thông minh, biết cầu xin nhiều cũng vô dụng.
– Ngươi yên tâm. Người phạm sai lầm là ngươi, sẽ không liên lụy đến muội muội của ngươi.
– Tạ ơn vương phi!
Tú Ngọc gục đầu trên đất trả lời.
– Người tới, giao Tú Ngọc cho người môi giới bán đi.
Mộ Dung Thư nhìn về phía mấy bà tử đứng trước cửa ra lệnh.
Tuy rằng hết thảy đều do Thẩm Nhu chủ mưu còn Tú Ngọc cũng chỉ là theo lệnh làm việc, nhưng nha đầu Tú Ngọc này quá mức thông minh, lại rất trung thành với Thẩm Nhu, khó đảm bảo tương lai sẽ không trả thù, đã không thích hợp giữ lại trong phủ.