Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:31:54
Lượt xem: 12
Bị điểm tên, thân hình Thu Cúc nhất thời cứng đờ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng rất rõ ràng, ngày hôm nay Mộ Dung Thư có thể hành động như vừa rồi cho thấy nàng cái gì cũng biết!
Thẩm quý phi vừa nghe Mộ Dung Thư nói xong đã lập tức lên tiếng.
– Không phải Nhu nhi gây nên sao? Nam Dương vương phi, đừng kéo dài việc này nữa, rất lãng phí thời gian.
Thẩm quý phi vừa dứt lời, chỉ thấy Vũ Văn Mặc nhìn mình, trong ánh mắt kia ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, thẳng ép đến khi sắc mặt nàng ta trắng bệch, thân hình run run.
– Quý phi nương nương, ngươi thật sự cho rằng cái gì bổn vương cũng không biết sao? Bổn vương đã điều tra được, ngươi dùng một ngàn lượng bạc mua chuộc Thu Cúc để nàng ta nghe lệnh ngươi, cũng hạ độc mưu hại Mộ Dung Thư. Ngươi cho rằng hết thảy đều không có một kẽ hở sao? Một khi Thu Cúc khai ra ngươi, ngươi vẫn nghĩ mình có thể thoát thân sao? Mơ mộng hão huyền! Ngươi cho rằng phủ Nam Dương Vương là phủ tể tướng hay hậu cung, tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm sao?!
Từng câu từng chữ sắc bén như đao kiếm của Vũ Văn Mặc lạnh lùng b.ắ.n thẳng về phía Thẩm quý phi đang không hề phòng bị.
Thẩm quý phi chưa kịp suy nghĩ ứng phó đã nghe Vũ Văn Mặc nói thế, nhất định là hắn đã biết cái gì! Có lẽ trong tay còn có chứng cớ.
– Bổn vương đã đem vật chứng chứng minh quý phi nương nương mua chuộc Thu Cúc mưu hại vương phi giao cho Hoàng Thượng. Hãy để Hoàng thượng xử lí việc này đi.
Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói.
Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc. Hắn mất tích nửa ngày chính là vì đi tìm chứng cớ? Hơn nữa đem củ khoai lang phỏng tay như Thẩm quý phi giao cho hoàng đế?
– Cái gì?!
Thẩm quý phi chấn kinh, trừng trừng hai mắt kinh hô. Hoàng Thượng đã biết?
– Vâng, thật là quý phi nương nương mua chuộc nô tì, sai khiến nô tì hạ độc hại vương phi. Nô tì nhận tội.
Thu Cúc nhận tội nói. Trong khoảng thời gian này nàng đi theo Mộ Dung Thư bên người không phải vô ích, nàng tưởng rằng sẽ không bị Mộ Dung Thư nghi ngờ, ai ngờ vẫn bị phát hiện. Lúc này, ngay cả bản thân mình Thẩm quý phi còn khó bảo toàn, càng không cần phải nói nàng chỉ là một nô tì, có khóc lóc dập đầu cầu xin bao nhiêu cũng vô dụng.
Thu Cúc nhận tội khiến Thẩm quý phi hết đường chối cãi! Đám nha đầu bà tử ồ lên.
– Mã hộ vệ, đưa Thẩm quý phi hồi cung.
Vũ Văn Mặc lạnh giọng ra lệnh.
Mã hộ vệ ôm quyền tiến lên, cung kính trả lời:
– Vâng, nô tài tuân mệnh.
Thẩm quý phi tự động đứng lên, trước khi rời đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư. Đồng thời lại mang chút phức tạp liếc qua Thẩm trắc phi, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-182.html.]
Mộ Dung Thư cúi đầu yên lặng khiến không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Đáng tiếc, lúc này trong mắt Thẩm trắc phi chỉ có Vũ Văn Mặc, hoàn toàn không để ý đến người khác, vẫn chưa nhận ra ánh mắt thoáng lo lắng của Thẩm quý phi.
– Vương gia, tất cả những chuyện Nhu nhi gây ra đều vì Nhu nhi yêu gia sâu tận xương tủy, không muốn mất đi người, cho nên mới làm như thế. Có lẽ lúc này, ở trong lòng vương gia, Nhu nhi là người không từ thủ đoạn, xảo quyệt gian ngoan không chịu nổi. Đến lúc này Nhu nhi mới chợt hiểu ra không nên làm như vậy. Nhưng Nhu nhi không cách nào khống chế, chỉ nghĩ rằng có thể giữ lại trái tim của vương gia.
Thẩm trắc phi nhìn Vũ Văn Mặc, vừa nói xong lệ đã tràn đầy, hai hàng nước mắt trên gương mặt trái xoan trắng nõn, điềm đạm đáng yêu.
– Gia còn nhớ rõ sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở hoa viên phủ tể tướng. Từ đó trở đi, Nhu nhi cũng đã ái mộ gia, và cũng từ đó, Nhu nhi quyết tâm ngày sau nhất định phải gả cho gia, vì gia sinh con dưỡng cái. Nhưng trời không chiều lòng người, không thành toàn nguyện vọng cho Nhu nhi. Nhu nhi trời sinh thể hàn, không dễ mang thai. Nhu nhi sợ, sợ mất đi gia. Vì vậy Nhu nhi mới bị che mắt, trong đầu chỉ nghĩ cách giữ lại gia, mới có thể làm những chuyện bẩn thỉu này. Gia, cho Nhu nhi một cơ hội đi.
Giọng Thẩm trắc phi rất nhẹ, bởi đã nhiều ngày bị ốm đau hành hạ, gầy yếu đến mức làm người ta thương tiếc.
Nghe vậy, đôi mắt Mộ Dung Thư loé lên, muốn đứng dậy rời đi. Hiện thời kết cục của Thẩm trắc phi không phải do nàng làm chủ mà là Vũ Văn Mặc. Nàng không thể phủ nhận, buổi nói chuyện vừa rồi của Thẩm trắc phi thật khiến người nghe động lòng thương tiếc, huống chi là người bạn thanh mai trúc mã của nàng ta như Vũ Văn Mặc.
Thế nhưng, nếu như lần này Thẩm trắc phi bình yên vô sự, chắc chắn không cần đợi lâu, Mộ Dung Thư nàng sẽ càng gặp phải nhiều khốn cảnh. Nàng không có quyền lựa chọn. Vì vậy lập tức đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Thẩm trắc phi:
– Lấy danh nghĩa tình yêu không ngần ngại gì đi hại người khác, cũng cho rằng vì yêu mà trở nên tàn nhẫn là đương nhiên, coi tính mạng người vô tội như rác rưởi. Bổn vương phi, thật thấy buồn cười quá sức.
Trong phòng dường như không ngừng vọng lại hai câu nói đó. Sắc mặt Thẩm trắc phi khẽ biến, hai bàn tay âm thầm nắm chặt.
Mọi người đồng loạt nhìn Vũ Văn Mặc.
Vẻ mặt Vũ Văn Mặc không chút thay đổi nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm hình như có một tia lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía đôi mắt đầy lệ của Thẩm trắc phi, con ngươi đen chớp động, nhưng môi mím càng chặt hơn.
– Thẩm trắc phi ghen tị thành tánh, mưu hại bốn vị phu nhân cùng với con nối dõi của bổn vương đã là sự thật không thể chối cãi. Theo lý phải bị hưu và đưa đến quan phủ xét xử. Nhưng gần ba năm nay, Thẩm trắc phi luôn luôn tận tâm xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ, cũng xem như là có công. Nhưng …
Vũ Văn Mặc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, con ngươi đen sâu thẳm nặng nề đáng sợ.
Mọi người không dám thở mạnh.
Tim Thẩm trắc phi như nổi trống nhìn Vũ Văn Mặc, nàng hi vọng những lời vừa rồi có thể làm cho Vũ Văn Mặc mềm lòng.
Lòng Mộ Dung Thư chùng xuống. Nếu Vũ Văn Mặc tha cho Thẩm trắc phi, nàng sẽ thất vọng, nhưng không có tư cách can thiệp, đây là tình cảnh khó cả đôi đường.
– Nhưng công không bù được tội. Người đâu, chuẩn bị giấy bút.
Giọng hắn khàn khàn vang vọng trong phòng. Con ngươi Mộ Dung Thư khẽ động.
– Nhu nhi không muốn rời khỏi vương gia. Thậm chí cho dù biếm làm thiếp cũng được.
Thẩm trắc phi giãy giụa đứng lên, từng bước hướng tới Vũ Văn Mặc, tới trước mặt bèn quỳ xuống bên chân hắn, khóc lóc than thở cầu xin.