Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 172

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:26:02
Lượt xem: 11

Hai người chân trước vừa vào gian trong bên ngoài, bốn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, sau đó đều hé môi cười khẽ. Khi Thu Cúc cúi đầu, tươi cười trên môi tắt lịm, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ, cũng có thể nói là phân vân.

Vừa vào gian trong, Mộ Dung Thư lập tức đóng cửa lại, sau đó lấy ngân châm và trâm cài tóc dưới gối ra.

Vũ Văn Mặc không hiểu hành động của Mộ Dung Thư, nhưng vẫn cúi đầu nhìn hai vật trong tay nàng. Khi ánh mắt của hắn chạm đến màu đen trên đầu ngân châm và trâm bạc, nhất thời sắc mặt đại biến, đôi mày kiếm nhíu chặt, âm thanh lạnh lùng nói:

– Đây là thế nào?

– Thần thiếp trúng độc.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn  hắn, vô cùng bình tĩnh trả lời.

Nghe vậy, thân hình Vũ Văn Mặc chấn động.

– Gia đừng lo lắng, đây là độc dược mãn tính. Gần đây bỗng dưng thần thiếp rất thích ngủ, cả người như không còn chút sức lực. Lúc đầu thần thiếp cho là do thời tiết, nhưng sau mới thấy có chỗ không thích hợp. Hôm nay thần thiếp lại phát hiện là do đại nha hoàn Thu Cúc bên cạnh thần thiếp hạ độc. Thần thiếp nghĩ là có người sau lưng sai khiến nàng. Độc này rốt cuộc có nguy hiểm đến tính mạng không thì hiện giờ còn chưa biết.

Mộ Dung Thư cau mày trầm giọng nói.

Nhưng khi Vũ Văn Mặc nghe Mộ Dung Thư nói không biết độc này có gây nguy hiểm đến tính mạng hay không thì n.g.ự.c hắn như bị chấn động, vô cùng đau đớn. Thân hình cũng lảo đảo một chút.

– Bổn vương cho người đi mời đại phu.

Thấy hắn lo lắng cho nàng như thế, Mộ Dung Thư run lên một cái, vội vươn tay ngăn cản.

– Thần thiếp đã nghĩ, có dấu hiệu trúng độc là từ lần trước sau khi trong cung trở về. Sau lưng Thu Cúc chắc chắn có người sai khiến. Người đừng đánh rắn động cỏ. Nếu là độc dược mãn tính thì sẽ không phát tác nhanh. Huống hồ hôm nay Thu Cúc vẫn hạ độc, chắc là tạm thời thần thiếp không sao.

– Không được.

Vũ Văn Mặc kiên quyết bác bỏ, con ngươi hắn thâm trầm nhìn nàng chằm chằm không cho từ chối.

– Bổn vương sẽ không để ngươi mạo hiểm.

Trong lòng Mộ Dung Thư lại run lên, nhíu mày nhìn hắn, chống lại ánh mắt kiên định nóng rực của hắn, dần dần làm tan chảy sự hờ hững lạnh nhạt của nàng. Trong lòng Mộ Dung Thư như có một cảm giác xa lạ, nàng biết điều này nghĩa là gì! Nàng lập tức ép mình dời mắt, ngữ điệu vững vàng trả lời:

– Sợ là mời đại phu cũng vô dụng. Hai ngày trước không phải trong cung có vài thái y tới bắt mạch sao? Tất cả đều không phát hiện ra thần thiếp trúng độc. Thần thiếp đoán rằng, có lẽ là hai loại độc dược tương khắc nhau, cho nên mới khiến thái y không phát hiện ra. Lúc này mời đại phu cũng không có tác dụng gì.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                

Lúc Vũ Văn Mặc chầm chậm mở đôi mắt đang khép hờ ra thì trong đó đã không còn vẻ lo lắng. Vừa rồi thế nhưng vì sợ mà hắn lại đánh mất lý trí! Quả thật, lúc này cho dù có mới đại phu thì sao? Ngược lại còn đánh rắn động cỏ. Huống hồ, việc này có thể liên quan đến Hoàng Thượng, Trầm quý phi, hoặc là Thẩm trắc phi.

– Việc này giao cho bổn vương đi. Không quá hai ngày, bổn vương sẽ khiến người hạ độc phải giao ra giải dược.

Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói.

– Vâng.

Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu. Việc này tốt nhất là giao cho Vũ Văn Mặc giải quyết. Dù sao nàng không có quyền thế và nhân lực để tự mình điều tra, vì vậy chỉ có thể dựa vào Vũ Văn Mặc.

Ánh mắt Vũ Văn Mặc rơi trên cái giỏ nhỏ trên bàn trang điểm, bên trong có vài bộ quần áo be bé xinh xinh đủ kiểu, thêu hoa văn cũng rất đáng yêu. Hắn lững thững bước qua, từ giữa đống quần áo lấy ra một cái áo nhỏ. Hắn phát hiện cái áo này lại tựa hồ chỉ lớn bằng một hai vòng bàn tay hắn mà thôi, hắn lập tức tò mò lật chuyển nhìn một chút.

Mộ Dung Thư lúc này mới hồi phục tinh thần nhìn về phía hắn, thấy trong tay hắn đang cầm cái áo nhỏ liền cười nói:

– Chẳng ai biết thần thiếp không mang thai, mấy cái này là các nha hoàn trong lúc rảnh rỗi làm ra đó.

– Mộ Dung Thư, sinh cho bổn vương một tiểu thế tử đi.

Vũ Văn Mặc buông áo trẻ con xuống, đi tới trước mặt Mộ Dung Thư, nhanh chóng ôm lấy nàng. Trong lúc Mộ Dung Thư còn đang kinh ngạc, thì đôi môi có chút lạnh của hắn đã phủ lên bờ môi đỏ mọng ấm áp của nàng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-172.html.]

Nhẹ nhàng khẽ chạm, không mang theo tình dục, chỉ thuần khiết là môi chạm môi, hai gò má Mộ Dung Thư hiện lên một tầng mây đỏ.

Hắn dời miệng đi, dừng lại bên tai của nàng, thổi khí, lại nói:

– Sinh cho bổn vương một tiểu thế tử đi.

Hơi thở của hắn so với khóe môi lạnh như băng nóng hơn rất nhiều, nhân lúc Mộ Dung Thư chưa kịp đề phòng mà trêu chọc. Thân hình Mộ Dung Thư khó tránh khỏi run lên một cái. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng chưa từng gần gũi một người nam nhân nào như vậy, lúc này càng khó tránh khỏi tạm thời mất đi lý trí.

Vũ Văn Mặc thấy nàng phản ứng như thế, rất hài lòng, nhếch môi cười khẽ. Khi hắn đang muốn tiếp tục hôn nàng, bị hơi thở nam tử bá đạo xông vào xoang mũi, nhất thời, nàng bừng tỉnh khỏi mê man, lập tức nghiêng đầu né tránh, thừa dịp hắn chưa phản ứng lại, rất nhanh rời khỏi vòng tay hắn.

Hành động cự tuyệt của nàng khiến tươi cười dịu dàng như nước trong mắt hắn lập tức biến mất.

Ngay tại lúc hắn tức giận muốn rít gào, lại phát hiện hai má nàng đỏ ửng, hắn có vẻ như nghĩ tới điều gì, nhất thời hết giận. Trong mắt hắn lại có tươi cười.

Mộ Dung Thư kinh ngạc, sắc mặt hắn sao lại thay đổi nhanh như thế? Vốn nàng cho là hắn lại sẽ tức giận rời đi, kết quả hắn lại không giận mà còn cười!

– Bổn vương thiếu chút nữa đã quên, Triệu Sơ tinh thông y thuật, lát nữa bổn vương sẽ cho người đi mời hắn đến bắt mạch cho ngươi.

Vũ Văn Mặc ôn nhu nói.

Mộ Dung Thư vẫn còn kinh ngạc, khẽ nhướng đuôi mày. Hôm nay hắn bị làm sao vậy? Thật là khó hiểu!

Đối mặt với nghi hoặc của Mộ Dung Thư, tâm tình Vũ Văn Mặc hiển nhiên thật tốt. Khi hắn đi qua người Mộ Dung Thư, nàng rõ ràng thấy khóe mắt hắn hơi nhướng lên, bên môi gợi ý cười.

Mộ Dung Thư tự nhận mình không phải kẻ ngốc, nhưng lúc này nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, nàng nghi ngờ hành động né tránh vừa rồi của mình có buồn cười hay không.

Lúc nửa đêm, vương phủ vô cùng yên tĩnh. Mộ Dung Thư đã cho đám người Hồng Lăng lui xuống, một mình nàng ngồi trong phòng xem sách y, đồng thời chờ  Triệu Sơ đến. Hơn nữa, nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ, làm thế nào để lợi dụng chuyện của Thẩm trắc phi một cách có hiệu quả nhất! Sau khhi Vũ Văn Mặc rời đi, Vân Mai đã đem tin tức báo cho nàng biết, đã xác định là Tú Ngọc gây nên! Hơn nữa việc này tuyệt đối không thể kinh động nhiều người, lúc thời cơ thích hợp nói ra, mới có thể khiến Thẩm trắc phi trở tay không kịp, hơn nữa còn là một chiêu trúng đích.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Mộ Dung Thư lập tức buông đồ trên tay xuống, đứng dậy mở cửa.

Vũ Văn Mặc và Triệu Sơ cùng đứng trước cửa.

– Vào đi.

Mộ Dung Thư nói khẽ.

Hai người đồng thời gật đầu.

Sau khi vào phòng, Vũ Văn Mặc nói với Triệu Sơ:

– Ngươi bắt mạch cho Vương phi đi.

Mộ Dung Thư đang ngồi một bên, nghe được lời của Vũ Văn Mặc bèn cười nói với người khoác trang phục màu trắng, hoa mỹ thong dong – Triệu Sơ:

– Làm phiền Ngũ công tử.

– Mấy hôm nay ngoài việc thích ngủ thì Vương phi còn có dấu hiệu khác thường nào không?

Triệu Sơ gật gật đầu, kính cẩn hỏi.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:

– Không thấy thèm ăn nhưng lại rất thích ăn điểm tâm. Ngoài việc này ra, còn có quỳ thủy không bình thường, tháng này chưa đến.

Tháng trước quỳ thủy vừa qua khỏi, Vũ Văn Mặc liền tuyên bố với bên ngoài nàng có thai, mà tháng này đã trễ hơn mười ngày. Nàng vốn tưởng rằng là do nàng lo lắng nhiều việc nên làm cho quỳ thủy bị trễ.

Loading...