Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:24:42
Lượt xem: 12
Mộ Dung Thư nhướng mày hỏi, cẩn thận nghĩ đến mấy ngày trước khi nàng bị nhốt vào đại lao thì đã đã thấy Thu Cúc có gì đó bất thường, giống như trong lòng nàng ta đang lo lắng chuyện gì.
Hồng Lăng cau mày trả lời:
– Là Thanh Bình phát hiện Thu Cúc không bình thường. Thanh Bình nói, mấy ngày trước Thu Cúc luôn tìm cớ xuất phủ. Tuy rằng sau khi vương phi quay về, Thu Cúc cũng không đi nữa, nhưng dường như mỗi ngày nàng ấy đều đầy tâm sự. Nô tì cũng cảm thấy Thu Cúc không tận tâm như trước nữa.
– Vậy à? Đừng đi hỏi Thu Cúc xảy ra chuyện gì, ngươi hãy âm thầm dò hỏi một chút. Nếu Thu Cúc còn có gì khác thường thì đến báo cho bổn vương phi.
Mộ Dung Thư đáp.
Hồng Lăng lập tức đáp lại:
– Dạ, nô tì tuân mệnh.
– Bên Trúc viên có động tĩnh gì không?
Mộ Dung Thư hỏi tiếp. Hai ngày này bên Trúc viên lại không có động tĩnh gì, theo tính tình của Thẩm Oánh, nàng ta không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia, tất sẽ tìm mọi cách thoát thân. Hiện tại Vũ Văn Mặc cự tuyệt nàng ta ngay trước mặt mọi người, chắn chắc Thẩm trắc phi sẽ không vì Thẩm Oánh mà đi chọc giận Vũ Văn Mặc. Như vậy, Thẩm Oánh hẳn là sẽ có hành động. Bởi vì nàng phát hiện tình tỷ muội giữa Thẩm Oánh và Thẩm trắc phi cũng chẳng sâu nặng gì cho cam. Chỉ là quan hệ lợi dụng mà thôi.
– Hai ngày này Thẩm Tam tiểu thư vẫn ở Trúc viên chăm sóc Thẩm trắc phi. Nghe nói là nay mai sẽ quay lại phủ tể tướng.
Hồng Lăng trả lời.
Mộ Dung thư mỉm cười gật đầu:
– Ừ.
Bình tĩnh như vậy? Nàng thật chờ mong Thẩm Oánh sẽ mang lại cho nàng bất ngờ gì đây.
Trúc viên
Thẩm Oánh đỏ hoe mắt nói:
– Nhị tỷ, muội thật sự không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia.
Thẩm Trắc phi nằm trên giường tĩnh dưỡng không kiên nhẫn nhíu mày. Mấy ngày nay trải qua không ít chuyện, nàng phải chịu rất nhiều kích thích, sự nhẫn nại lúc này cũng không còn bao nhiêu nữa, tiếng khóc của Thẩm Oánh càng làm cho nàng phiền lòng.
– Đừng khóc, thật ra Đỗ đại thiếu gia cũng không tệ. Dù sao ngươi gả qua đó cũng là bình thê, hơn nữa có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ngươi ở Đỗ phủ cũng sẽ không chịu thiệt. Hiện tại ngươi cũng không thể tiếp tục ở lại vương phủ. Hôm qua ngươi cũng đã thấy thái độ của vương gia rồi đó, hắn sẽ không lấy ngươi.
Nếu Vũ Văn Mặc thích Thẩm Oánh thì còn được, nàng có thể không để ý sự phản đối Mộ Dung Thư mà đưa Thẩm Oánh vào phủ. Đáng tiếc, vương gia có vẻ như hơi chán ghét Thẩm Oánh, vì vậy, sao nàng dám đi chọc giận vương gia để giúp Thẩm Oánh chứ? Huống hồ, tuy rằng nàng không thể mang thai, nhưng sau này nàng cũng có thể nuôi dưỡng con của đám tiểu thiếp mà.
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Oánh lệ tràn mi, cắn răng nhìn Thẩm trắc phi rồi lặng lẽ lau nước mắt.
Thẩm trắc phi lại nói tiếp:
– Ngươi có trách thì trách Mộ Dung Thư đi. Nếu như không có ả, ta sẽ không rơi vào nông nỗi hôm nay, ngươi cũng sẽ thuận theo tự nhiên mà vào vương phủ.
Thẩm Oánh cười lạnh từng cơn, thái độ này của Thẩm trắc phi chính là muốn nói mát với nàng! Càng khiến cho nàng thêm phẫn hận.
– Vâng, tỷ tỷ nói phải.
Thẩm Oánh gật đầu trả lời, rũ mắt che giấu tia sáng lạnh lẽo cùng hận ý thoáng hiện.
Lúc này Thẩm trắc phi đã có dự định khác. Dù sao Thẩm Oánh cũng không còn tác dụng gì với nàng, như vậy, nàng phải nghĩ cách khác mới được.
Từ nhỏ Thẩm Oánh đã đi theo Thẩm trắc phi, nhìn thấy sự thay đổi đó đã đoán được trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, trong lòng nàng không ngừng cười lạnh.
…
Buổi chiều, Thẩm Oánh vậy mà lại chủ động yêu cầu gặp Mộ Dung Thư.
Lúc này Mộ Dung Thư vừa mới ngủ trưa dậy. Hôm nay nàng ngủ đúng hai canh giờ. Gần đây hình như nàng càng ngày càng thích ngủ, còn có vẻ kén ăn. Mộ Dung Thư biết là không bình thường nhưng cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu, dù sao nàng cũng chỉ có thể tự kiểm tra cho mình, không thể đi tìm đại phu.
Sau khi biết Thẩm Oánh đến tìm mình, nàng bèn đi nhà kề gặp nàng ta.
Vừa mới vào đã bị Thẩm Oánh yêu cầu cho mọi người lui ra. Mộ Dung Thư cười nhạt đồng ý.
Sau đó Thẩm Oánh lấy ra một lọ thuốc từ trong lòng đưa cho Mộ Dung Thư.
– Đây là của Thẩm trắc phi. Trước đây ta cũng không biết nó có tác dụng gì, sau đó ta đem thứ này ra phủ hỏi vài vị đại phu, xác định thuốc này có thể làm cho nữ tử sau khi hoan ái không thể có thai được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-170.html.]
Thẩm Oánh từ tốn nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Oánh, không thể không nói, những lời này của Thẩm Oánh thật khiến nàng ngoài ý muốn. Nàng cũng biết Thẩm Oánh sẽ nghĩ ra cách đối phó Thẩm trắc phi, nhưng nàng lại không nghĩ rằng Thẩm Oánh xuống tay ngoan độc như thế!
Đưa lọ thuốc này cho nàng, tuy rằng nàng đã nghi ngờ Thẩm trắc phi nhưng mãi không tìm được chứng cớ, hiện tại có vật này, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn.
Sau khi Thẩm Oánh nhìn Mộ Dung Thư một cái, lại nói tiếp:
– Ta cũng sớm đã tìm hiểu, Thẩm trắc phi thường xuyên sai nha hoàn Tú Ngọc bên cạnh nàng đi Hòa Nhân Đường mua thuốc từ Lưu chưởng quỹ.
Mộ Dung Thư ngoài ý muốn hơn nữa, không ngờ Thẩm Oánh lại biết nhiều chuyện của Thẩm trắc phi như vậy! Hơn nữa lúc này nàng lại đem tất cả mọi chuyện nói với nàng. Xem ra, Thẩm Oánh thật sự rất hận Thẩm trắc phi.
– Không biết Tam tiểu thư nói cho bổn vương phi biết những việc này là có ý gì?
Mộ Dung Thư mân mê tách trà, cười hỏi.
– Vương phi thông minh như vậy chắc đã sớm nhìn ra. Nếu ta đã nỗ lực đến thế, cuối cùng vẫn nhận được kết cục đáng buồn này, vậy thì ta có cần thủ hạ lưu tình không? Vương phi nên biết, Thẩm trắc phi đã âm thầm sử dụng những thủ đoạn gì để đối phó người. Hiện tại nàng ta không thể mang thai, mà nhà mẹ đẻ của vương phi lại xảy ra chuyện, người bên ngoài đang rất mong chờ kết cục của vương phi. Quý phi nương nương vì muội muội và thể diện của mình càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tình cảnh của vương phi hiện tại là bốn bề thọ địch. Chứng cứ quan trọng thế này, ta tin rằng ở trong tay vương phi nhất định có thể phát huy tác dụng hơn là ta giữ.
Thẩm Oánh không còn dáng vẻ một tiểu cô nương ôn nhu, hiền thục mà khóe môi gợi lên ý cười bày mưu tính kế và sự sảng khoái của việc báo thù.
Nhìn người không nên nhìn bề ngoài, cứ nhìn Thẩm Oánh trước mắt là biết! Nàng hiểu mình không thể tránh kết cục đã định sắn, đương nhiên sẽ phản kích. May mà, Thẩm Oánh từ nhỏ đã bị Trầm quý phi và Thẩm trắc phi ức hiếp. Nàng đóng vai muội muội tốt đã mười mấy năm, hiện tại vẫn bị xem như một quân cờ, đương nhiên người nàng hận nhất vẫn là hai vị tỷ tỷ kia.
– Tam tiểu thư đã tặng cho bổn vương phi lễ vật quý giá như vậy, nếu bổn vương phi không hồi đáp thì có vẻ như quá không biết điều.
Mộ Dung Thư thong dong cười nói.
Thẩm Oánh kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư cười khẽ:
– Đỗ đại thiếu gia quả thật không phải người có thể phó thác chung thân. Nếu bổn vương phi là Tam tiểu thư, nhất định sẽ chọn một vị xuất sắc trong những người tham gia khoa cử năm nay. Tương lai làm phu nhân Trạng nguyên, so với làm bình thê hay tiểu thiếp nhà Hầu gia tốt hơn nhiều. Ngày sau vinh hoa phú quý càng không cần phải nói.
Kỳ thực nàng cũng không ghét Thẩm Oánh. Nàng hiểu được cuộc sống tranh đấu trong đại gia tộc là thế nào. Tình cảm của chị em Thẩm trắc phi trong lúc đó cũng chỉ là quan hệ lợi dụng. Sau khi bị Thẩm trắc phi lợi dụng xong rồi không lưu tình chút nào vứt bỏ, Thẩm Oánh cũng chỉ muốn phản kích mà thôi. Hơn nữa, sợ là trong mắt tỷ muội Thẩm quý phi, có lẽ Thẩm Oánh không khác nô tì cho lắm.
Nghe Mộ Dung Thư nói, trong mắt Thẩm Oánh chợt lóe tia sáng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới còn có khả năng này. Nếu nàng biết thì đã không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tùy ý Thẩm Nhu lợi dụng! Thẩm Oánh bỗng cảm thấy hành động hôm nay quả không sai, cũng đột nhiên cảm giác được Mộ Dung Thư, người âm ngoan độc ác trong mắt Thẩm trắc phi, thật ra cũng rất thiện lương. Vào lúc này chỉ cho nàng một lối đi tươi sáng. Thẩm Oánh lập tức đứng dậy cung kính hành lễ với Mộ Dung Thư:
– Oánh nhi tạ ơn vương phi.
Hai người nhìn nhau cười. Thẩm Oánh rời đi trong hi vọng. Mộ Dung Thư lập tức bảo Vân Mai đi gọi Mã hộ vệ rồi đến Hòa Nhân Đường mời Lưu chưởng quỹ tới.
Sau khi dặn dò xong, Mộ Dung Thư tiếp tục xem sách y, nàng muốn tìm hiểu nguyên nhân thích ngủ gần đây của mình. Mấy ngày trước nàng cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng bản thân thích ngủ. Có lẽ sau khi từ đại lao trở về, vì thiếu ngủ nên nàng mới muốn ngủ thôi, nhưng việc này quả thật không bình thường như vậy.
– Vương phi, ăn chút điểm tâm đi. Đây là phòng bếp nhỏ vừa mới làm, rất thơm đấy ạ.
Thu Cúc bưng một đĩa điểm tâm đi tới.
Mộ Dung Thư buông sách y nhìn Thu Cúc. Mấy bà tử ở phòng bếp nhỏ càng ngày càng thích làm cái này cái kia. Điểm tâm làm ra mùi vị vô cùng thơm ngon. Thu Cúc vừa mới đặt đĩa xuống, nàng đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
– Được.
Mộ Dung Thư cầm lấy một khối mai hoa cao đang muốn cho vào miệng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thu Cúc, chầm chậm bỏ điểm tâm trong tay xuống.
Nhận thấy ánh mắt Mộ Dung Thư, Thu Cúc kinh ngạc nói:
– Sao vương phi không ăn?
– Hiện tại bổn vương phi không thấy ngon miệng, lát nữa sẽ ăn.
Mộ Dung Thư cười nói, ánh mắt như có như không đánh giá Thu Cúc. Trong đầu nàng nghĩ đến chuyện mấy ngày qua Thu Cúc khác thường, cũng nghĩ đến trong khoảng thời gian này mỗi ngày Thu Cúc đều đưa điểm tâm tới. Mà mỗi ngày nàng đều ăn một hai cái, bởi vì nàng rất thích điểm tâm, cũng bởi vì nàng đối với bốn nha hoàn vô cùng tin tưởng, chưa từng nghi ngờ.
Nhưng, lúc này nàng không thể không nghĩ nhiều.
Thu Cúc sợ run lên, thần sắc có hơi kích động, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lại trở nên tự nhiên, lập tức cười trả lời:
– Dạ, nếu vương phi không muốn ăn điểm tâm, cảm thấy ngán, nô tì sẽ đi pha trà cho vương phi.
– Đi đi, đúng lúc bổn vương phi muốn dùng trà, pha trà Thiết Quan Âm hai ngày trước vương gia đưa tới đi.
Mộ Dung Thư gật đầu trả lời, đồng thời thu hồi ánh mắt âm thầm đánh giá của nàng.
Thu Cúc vừa đi khỏi, Mộ Dung Thư lập tức đứng dậy, lấy ra trâm cài bằng bạc trên tóc, đ.â.m lút vào khối điểm tâm trên bàn.