Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 168

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:19:24
Lượt xem: 12

Thẩm trắc phi nghe Vũ Văn Mặc nói xong, lập tức cảm thấy dưới ghế như có đinh, khiến nàng đứng ngồi không yên, chỉ muốn trốn chạy! Đúng như nàng nghĩ, sau khi biết nàng không thể sinh con, trong lòng Vũ Văn Mặc càng không có vị trí của nàng.

Thẩm Oánh cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên. Nét ửng hồng trên má, bên tai cũng biến mất không thấy gì nữa. Nhưng lúc rời đi vẫn không cam lòng nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Mặc. Nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến cuối cũng chưa từng lướt qua nàng.

Hai người vừa rời khỏi Mai viên, Thẩm Oánh bất an nói:

– Nhị tỷ, bây giờ nên làm gì?

Vũ Văn Mặc đã từ chối một cách rõ ràng, như vậy, chỗ Mộ Dung Thư đã không thể theo tiếp. Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Đỗ đại thiếu gia sao?

– Còn có thể làm sao bây giờ? Ngươi vẫn nên quay về phủ tể tướng đi.

Thẩm trắc phi thở dài, nói. Nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần có Mộ Dung Thư ở phủ Nam Dương Vương một ngày, nàng cũng đừng nghĩ đạt được ước muốn.

Thẩm Oánh hoảng hốt.

– Nhị tỷ, muội không muốn về, thật sự không muốn quay về.

Nghe nói Đỗ đại thiếu gia kia đối với nữ nhân không dịu dàng chút nào, hơn nữa tướng mạo giống như trộm cướp, sao có thể so được với thế tử Vũ Văn Hạo hay Nam Dương Vương?

– Tam muội, ngươi đã không có lựa chọn, vẫn nên ngoan ngoãn trở về chờ đợi. Nhị tỷ sẽ chuẩn bị cho ngươi một phần đồ cưới, cho dù ngươi đến Đỗ gia cũng tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.

Thẩm trắc phi vừa đi vừa nói chuyện. Vì đang có chuyện trong lòng nên nàng không nhìn thấy sắc mặt Thẩm Oánh đột nhiên trở nên ngoan độc.

Thẩm Oánh vẫn chưa đáp lại, mà là oán độc nhìn Thẩm trắc phi phía sau lưng. Đều đã đi tới bước này lại bảo nàng từ bỏ! Thẩm Nhu coi nàng là gì? Thẩm Oánh không khỏi cảm thấy căm hận ngập lòng. Từ nhỏ đến lớn, thứ nữ duy nhất của phủ tể tướng như nàng đây đã phải cố công lấy lòng hai vị đích tỷ, coi hai người như chủ tử mà hầu hạ. Vốn tưởng rằng sự cẩn trọng đó có thể đổi lại cho mình một phần hồi báo. Ai ngờ… Không có gì cả!

Dựa vào cái gì? Hai người đó có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà nàng chỉ có thể gả cho Đỗ đại thiếu gia chịu khổ? Không công bằng! Điều này thật sự là quá mức không công bằng.

Mộ Dung Thư theo Vũ Văn Mặc vào trong.

Vừa đóng cửa lại, Vũ Văn Mặc lập tức quay đầu nói với Mộ Dung Thư:

– Mộ Dung Thư, nàng nói bây giờ bổn vương nên làm sao với nàng mới được đây?

Giọng điệu chất vấn, khí thế bức người, lời nói mạnh mẽ bá đạo. Hoàn toàn khác thái độ cầu xin lúc trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-168.html.]

Mộ Dung Thư cau mày tránh ánh mắt hắn, thở dài một tiếng nói:

– Thần thiếp chưa bao giờ nghĩ tới thay đổi suy nghĩ của gia. Gia có từng đổi góc độ để nhìn nhận chưa? Nếu người không cách nào chấp nhận ý nghĩ vớ vẩn đó của thần thiếp, thì tương tự như thế, thần thiếp cũng không thể chấp nhận ý tưởng của người. Tin rằng gia là một người có chí hướng, cũng rất bác ái, khiến người từ bỏ việc hưởng thụ tề nhân chi phúc (kiểu vợ con đông đúc ấy mà) là thần thiếp gượng ép. Vì vậy, gia không cần phải thấy khó xử.

Nàng đi về phía trước hai bước, chỉ cách hắn có một bước ngắn, không ngại đối diện ánh nhìn ngày càng lạnh hơn của hắn, nói tiếp:

– Huống hồ thần thiếp cùng lắm cũng chỉ là một phụ nhân, mà vương gia không thiếu nhất … chính là nữ nhân.

Đôi môi mỏng của Vũ Văn Mặc mím chặt thành một đường thẳng. Trong nháy mắt con ngươi đen bùng lên tia sáng lạnh như băng. Cơ hồ như nàng vừa dứt lời, hắn cũng cảm giác được trái tim phịch một tiếng, đau đớn kịch liệt! Nhìn ánh mắt của nàng càng ngày càng phức tạp, giọng nói đột nhiên trầm xuống:

– Nếu bổn vương chính là phàm phu tục tử, là một người bình thường nơi thôn dã, có lẽ sẽ cho nàng điều nàng muốn. Nhưng … Bổn vương không phải.

Nghe vậy, mới đầu Mộ Dung Thư rất kinh ngạc, trong lòng bỗng rung động, không thể tin nhìn hắn. Chợt nghe bốn chữ sau của hắn, nhất thời, bên môi nở rộ nụ cười tươi tắn, xán lạn vô cùng.

Nhìn nàng không thèm quan tâm tươi cười xán lạn, Vũ Văn Mặc cảm giác trái tim bị người khoét mạnh. Đau đớn nhức nhối khiến hắn nghẹn lời lần đó lại xuất hiện, so với trước còn gấp ngàn lần. Hắn vậy mà lại muốn ôm nàng vào lòng, thoát khỏi lý trí nói cho nàng biết, hắn sẽ! Hắn nhất định sẽ! Nhưng …

– Gia tìm thần thiếp còn có việc sao?

Ngay tại lúc hắn ý loạn tình mê, đau đớn từ tận trái tim khiến hắn đánh mất lý trí thì bên tai truyền đến lời nói khe khẽ của nàng.

Vũ Văn Mặc thu hồi ánh mắt sâu thẳm như hồ nước, đi thẳng đến thư án, lấy ra một tờ giấy từ trong người đặt trước mặt Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư hơi nhíu mày, không hiểu Vũ Văn Mặc làm vậy là ý gì.

– Xem thử đây là cái gì. Triệu Sơ nói, có lẽ nàng hiểu được.

Vũ Văn Mặc mở tờ giấy trải lên mặt bàn, dùng sách vở đè hai mép để khỏi bay.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn sang. Đập vào mắt nàng lại là Anh văn! Hơn nữa còn là một loạt các ô vuông ngang dọc giao nhau, bên trong điền mấy kí tự tiếng Anh như kiểu từ khóa.

Đây không phải là trò chơi ô chữ mà người hiện đại thích sao? Chỉ có điều là thay bằng Anh văn mà thôi!

Vũ Văn Mặc lấy được cái này từ đâu?

– Đây là chữ Tây Vực. Tuy Triệu Sơ biết được một ít, nhưng lại có rất nhiều từ hắn không hiểu. Mấy ô vuông ngang dọc không biết là để làm gì. Triệu Sơ và Tạ Nguyên xem xét hai ba ngày vẫn không hiểu được.

Vũ Văn Mặc trầm giọng nói. Ánh mắt của hắn dừng trên những kí tự tiếng Anh, nhẹ cau mày.

Mộ Dung Thư gật gật đầu, cẩn thận nhìn mấy ô còn trống chưa điền trong bảng Anh văn. Với nàng mà nói, trò chơi điền từ cũng không khó, chính là, trong mơ hồ nàng phát hiện dường như thứ này có ẩn chứa một điều gì đó!

Loading...