Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:16:21
Lượt xem: 9
Mà Thẩm trắc phi bèn nhân cơ hội nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, quay mặt nhìn Vũ Văn Mặc dịu dàng nói:
– Chắc là Nhu nhi ăn phải gì đó không tốt. Có điều … Gia, trên người Nhu nhi thật sự rất đau.
Vũ Văn Mặc theo ánh mắt của nàng nhìn về phía Mộ Dung Thư, đôi mày kiếm càng cau chặt hơn. Lại cúi đầu nhìn Thẩm trắc phi đang ở trong lòng, khóe mắt nhìn lướt qua phản ứng của Mộ Dung Thư rồi không dấu vết buông Thẩm trắc phi ra.
Nghe Thẩm trắc phi nói, lại thoáng bắt gặp ánh mắt khiêu khích của nàng ta, khóe miệng Mộ Dung Thư nhếch lên, chẳng lẽ muốn lợi dụng chuyện này gây bất lợi cho nàng? Nàng ta thật đúng là tranh thủ mọi cơ hội có được. Thế nhưng, Mộ Dung Thư nhìn về phía vết m.á.u loang rất lớn trên giường, lúc này nàng ta hẳn phải lo lắng cho chính mình đi?
Nụ cười lạnh trên môi Mộ Dung Thư chưa kịp tắt đã thấy Vũ Văn Mặc nhìn mình, đồng thời nàng nhìn về phía hắn và Thẩm trắc phi đang tay nắm tay. Tuy rằng Vũ Văn Mặc đã không dấu vết đẩy Thẩm trắc phi ra, nhưng nụ cười lạnh bên môi Mộ Dung Thư vẫn sâu thêm vài phần.
– Vương phi, bệnh của Nhị tỷ lần này thật quá nghiêm trọng. Có lẽ cũng không đơn giản chỉ là nhiễm bệnh như vậy.
Thẩm Oánh đứng phía sau Mộ Dung Thư, nhẹ giọng nói.
Âm thanh tuy rất khẽ nhưng từng câu từng chữ truyền vào tai mọi người một cách rất rõ ràng.
Thẩm trắc phi âm thầm khẽ nhếch môi. Ánh mắt rét lạnh của Vũ Văn Mặc quét qua người Thẩm Oánh. Thấy thế, Thẩm Oánh lập tức cúi gằm xuống, trong lòng bắt đầu bồn chồn. Ánh Vũ mắt vừa rồi của Văn Mặc quá mức lạnh lẽo, làm người ta sợ c.h.ế.t khiếp, lại như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng. Thẩm Oánh âm thầm cắn chặt răng. Sẽ không, hắn chắc chắn sẽ không nhìn thấu nàng.
Mộ Dung Thư gật đầu cười nhạt, vẫn chưa quan tâm đến Thẩm Oánh phía sau, mà là trực tiếp nhìn Thẩm trắc phi, giọng điệu rất ôn hòa nói:
– Mấy ngày nay Thẩm trắc phi luôn luôn vất vả chuẩn bị tiệc sinh nhật, khó tránh khỏi mệt mỏi. Hôm qua lúc còn đang phải thu xếp lo liệu chuyện trong vương phủ lại đến đại lao thăm bổn vương phi, thật là rất vô ý! Kết quả hiện tại khiến thân thể suy yếu. Thẩm trắc phi, sau này không thể như thế được. Ngay cả ngươi quan tâm bổn vương phi, nhưng cũng không thể lấy thân mình ra làm trò đùa được. Mấy ngày nay ngươi hãy tập trung điều dưỡng cơ thể đi. Tuy bổn vương phi có thai nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, mấy chuyện trong phủ này cứ để bổn vương phi xử lý là được rồi.
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm trắc phi càng thêm khó coi, liếc nhìn Mộ Dung Thư, thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải. Miệng lưỡi Mộ Dung Thư quá lợi hại. Nàng âm thầm nắm chặt hai tay.
– Mấy ngày nay ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi. Chuyện trong phủ tạm giao cho vương phi xử trí đi.
Vũ Văn Mặc dùng giọng ra lệnh nói.
Lời này vừa nói ra, Thẩm trắc phi chỉ có thể không cam lòng gật đầu, nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ tươi cười trả lời:
– Đã nhọc gia lo lắng. Là do thời gian gần đây Nhu nhi không chú ý chăm sóc bản thân mới thành ra hôm nay, để gia phải lo lắng.
Thật đáng giận! Có điều hiện giờ nàng đau như vậy căn bản không thể xuống giường chứ nói chi là xem sổ sách hay quản lý một đống chuyện lớn nhỏ trong vương phủ. Vì thế nếu Mộ Dung Thư không ngốc chắc chắn nhân cơ hội này đoạt lại quyền hành, nàng cũng đã có chuẩn bị tâm lý.
Chẳng qua, sao nàng lại có thể khinh địch để nàng ta như nguyện dễ như thế! Bất kể dùng cách nào cũng phải khiến Mộ Dung Thư khó chịu mới được. Thẩm trắc phi bèn nhịn đau, vẻ mặt nhuốm bi thương, vỗ trán nói:
– Nghe nói ngày hôm nay phủ tướng quân sẽ bị tuyên án. Sau này tỷ tỷ không còn nhà mẹ đẻ để nương tựa, vậy cứ xem nhà mẹ đẻ của muội như của tỷ đi.
Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, nhìn Thẩm trắc, thái độ nhàn nhạt trả lời:
– Vậy tỷ tỷ cám ơn muội muội trước.
Không lâu sau nhà Mộ Dung sẽ bị tuyên án, nàng đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng là tội thông đồng với địch phản quốc, kết quả tệ nhất là tịch thu gia sản c.h.é.m đầu.
Thẩm Oánh chán nản nhắm mắt lại. Mộ Dung Thư này thật không dễ đối phó, vui giận không đổi sắc, thật khiến người khác không thể nắm bắt được suy nghĩ trong lòng nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-163.html.]
Lúc này, Vũ Văn Mặc nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thư, mặc dù con ngươi đen vẫn sâu thẳm, lạnh băng như trước nhưng ở đáy mắt lóe lên một tia nhìn chuyên chú nóng bỏng khác thường, còn có … nghi ngờ.
Chạm đến ánh mắt của hắn, Mộ Dung Thư theo phản xạ nhíu mày. Hắn đây là ý gì? Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, không nghĩ tới đúng lúc chạm phải đôi mắt tràn đầy oán độc của Thẩm trắc phi.
Ngay khi Mộ Dung Thư muốn bước lên ân cần thăm hỏi vài tiếng thì nha đầu ở Trúc viên đã dẫn đại phu vào.
Đại phu vừa vào phòng thì hành lễ với bọn họ. Sau đó theo lệnh Vũ Văn Mặc tiến lên bắt mạch cho Thẩm trắc phi.
Vị đại phu này là thần y có tiếng ở kinh thành, hầu hết quan viên nếu không thoải mái sẽ bỏ ra một số tiền lớn mời ông ta đến quý phủ khám bệnh. Những chứng bệnh lạ ít gặp cũng đã từng chữa qua, y thuật có thể sánh ngang với ngự y, từ đó ông ta trở thành đại phu nổi danh. Nhưng cũng chẳng phải không bệnh nào không chữa được, dù sao đi nữa đây cũng là cổ đại.
Ông ta vừa đặt tay lên mạch tượng của Thẩm trắc phi thì đôi mày vốn đã có nếp nhăn lập tức biến thành chữ Xuyên (川), vẻ mặt càng thêm nặng nề. Ông ta đưa mắt nhìn lướt qua sắc mặt Thẩm trắc phi, còn có vết m.á.u trên đệm giường.
Mọi người khẩn trương nhìn về phía đại phu, vì vẻ mặt ông ta quá nghiêm trọng.
Trong khoảng thời gian này Mộ Dung Thư luôn luôn nghiên cứu sách y dược, trong đó có miêu tả từng bệnh trạng của mỗi người, bao gồm cả phụ khoa. Chảy một lượng m.á.u lớn như thế, đồng thời còn đau bụng đến khó nhịn, sợ là rong huyết. Mà nguyên nhân gây ra rong huyết có rất nhiều, có điều Thẩm trắc phi sống an nhàn sung sướng trong phủ Nam Dương Vương, rất khó xảy ra tình huống khiến rong huyết, vả lại nàng cảm thấy hiện trạng của nàng ta cũng không quá giống rong huyết. Nếu nàng có thể bắt mạch cho Thẩm trắc phi, có khi sẽ biết được là xảy ra chuyện gì.
Thẩm trắc phi vốn cho là cơ thể suy yếu mà thôi, cũng có khi do quỳ thủy quá nhiều khiến nàng đau đớn khó chịu như vậy, nhưng theo biểu hiện của đại phu thì dường như không đơn giản như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề.
Vũ Văn Mặc lặng yên từ trên giường đứng lên, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía đại phu.
Đại phu từ đầu đến cuối không ngừng lắc đầu, một cử động kia càng khiến người ta vô cùng lo lắng. Chờ đến khi ông ấy mở mắt ra mới đứng dậy, cung nói với Vũ Văn Mặc:
– Xin vương gia theo lão phu ra ngoài một lúc.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thẩm trắc phi càng âm trầm đến đáng sợ, trừng mắt nhìn đại phu, giọng nói vô cùng lạnh lẽo ra lệnh:
– Có chuyện gì cứ nói ngay tại đây đi!
Nghe vậy, đại phu khó xử ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc.
Đôi mắt lạnh băng của Vũ Văn Mặc khẽ chuyển, gật đầu.
Đại phu cúi đầu trầm giọng trả lời:
– Bẩm Thẩm trắc phi, lão phu sẽ kê đơn cho hạ nhân trong phủ đi bốc thuốc rồi sắc, sau khi uống một lúc là có thể cầm máu, uống liên tục hai tháng thì có thể trị dứt chứng đau bụng.
– Là vậy sao? Thế thì tốt rồi.
Thẩm trắc phi khẽ nhếch môi cười nói.
Tuyệt đối không đơn giản như vậy! Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm đại phu.
Quả nhiên, đại phu lắc đầu nói:
– Ngay cả trị hết đau bụng và không còn chảy m.á.u thì cơ thể Thẩm trắc phi cũng đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cuối cùng vẫn là không thể hoàn toàn khôi phục.
– Đại phu, ông có ý gì?