Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:16:04
Lượt xem: 14

– Đau bụng? Không mời đại phu à?

Mộ Dung Thư buông bát đũa, nhìn Tú Ngọc vừa sốt ruột vừa lo lắng sợ hãi, trầm giọng hỏi. Tối hôm qua khi gặp Thẩm trắc phi trước cửa vương phủ thì sắc mặt nàng ta đã rất xấu nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều. Mà nếu là đau bụng … Bình thường phụ nữ đau bụng luôn phải vô cùng thận trọng, nàng quay đầu nhìn Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc nhướng nhướng mày, đôi mắt trước sau như một thâm trầm. Chính là trầm giọng hỏi:

– Bắt đầu đau bụng lúc nào?

Lòng bảo vệ chủ tử của Tú Ngọc rất nặng, nhìn thấy Thẩm trắc phi đau bụng khó nhịn, trong lòng lo lắng như lửa đốt, nghe được câu hỏi của Vũ Văn Mặc và Mộ Dung thì vội trả lời:

– Đã đau từ hôm qua. Vốn cho là do ăn gì đó không vệ sinh hoặc đồ lạnh mà ra nên Thẩm trắc phi cũng không mấy để ý. Nhưng giờ cơm trưa hôm nay lại đau không thể ngồi dậy. Hơn nữa … Hơn nữa …

Nói đến cuối, Tú Ngọc cắn răng, sắc mặt trắng thêm vài phần. Chủ tử thật sự là rất thảm, tựa như phụ nữ bị sảy thai, không khác gì m.á.u chảy thành sông!

– Hơn nữa cái gì?

Mộ Dung Thư cau mày hỏi. Tuy rằng trong ngày thường Thẩm trắc phi ưa dùng thủ đoạn, cũng khá dụng tâm với Vũ Văn Mặc, ngày hôm nay đúng lúc ngự y đến vương phủ bắt mạch cho nàng nên Vũ Văn Mặc thuận tiện ở Mai viên ăn cơm trưa. Nếu là lúc bình thường, có lẽ Thẩm trắc phi sẽ tính toán để được đồng tình. Nhưng hôm nay, thần sắc này của Tú Ngọc không phải giả vờ! Thẩm trắc phi nhất định đã xảy ra chuyện.

Hiển nhiên, Vũ Văn Mặc và nàng có chung ý tưởng, từ đầu cũng không để ý. Nhưng, thật sự tình huống Thẩm trắc phi đã rất tệ.

– Hơn nữa, Thẩm trắc phi chảy m.á.u rất nhiều. Sắc mặt tái nhợt đáng sợ!

Tú Ngọc cúi đầu, trong mắt đã phiếm lệ.

Nhìn thần sắc của nàng, có thể biết được tình huống lúc này của Thẩm trắc phi! Mộ Dung Thư cúi đầu nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Chảy máu? Đau bụng? Thẩm trắc phi sảy thai ư? Nhưng mà … Trong phủ chưa bao giờ truyền ra tin tức Thẩm trắc phi mang thai. Vậy nếu không phải mang thai thì tình huống lúc này của Thẩm trắc phi là gì?

Nàng im lặng nhìn Vũ Văn Mặc. Quả nhiên thấy khuôn mặt hắn tràn đầy căng thẳng. Nàng lập tức nói:

– Gia, thần thiếp cùng đi thăm với người.

– Ừ.

Vũ Văn Mặc gật đầu, đứng dậy.

Nghe vậy, Tú Ngọc nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, âm thầm cắn chặt răng rồi đi theo phía sau hai người trở về Trúc viên.

Trúc viên.

Thẩm trắc phi đã bị đau đớn tra tấn đến nỗi cả người toàn mồ hôi, ướt cả quần áo. Tuy rằng nàng đã cố hết sức chịu đựng nhưng những cơn đau như cắt từng đợt từ bụng truyền đến khiến nàng không thể chịu nổi, so với hôm qua càng đau đớn hơn, làm cho nàng không thể nhẫn nhịn thêm.

Thẩm Oánh ở cạnh chăm sóc, lo lắng khiến chân tay luống cuống:

– Nhị tỷ …

Không phải là quỳ thủy đến sao? Sao lại đau đớn như thế? Còn bị chảy m.á.u không ngừng? Vừa mới đổi chăn đệm không lâu, lúc này lại bị m.á.u nhiễm đỏ. Cảnh tượng này y như chuyện sảy thai hay rong huyết mà nhóm bà tử hay nói đến! Thẩm Oánh bỗng nhiên sợ.

– Đại phu … Còn chưa tới sao?

Thẩm trắc phi nhắm chặt mắt lại, cắn răng mở miệng hỏi. Nhìn Thẩm Oánh hoang mang lo lắng, nàng càng thêm sợ hãi. Nàng xác định mình không có thai, nhưng kiểu chảy m.á.u này lại rất giống bị sảy thai. Kết quả là chuyện gì chứ? Lượng m.á.u nhiều như vậy chắc chắn không phải là quỳ thủy!

Thẩm Oánh quay đầu nhìn nhìn, lắc lắc đầu với Thẩm trắc phi:

– Nhị tỷ đừng sốt ruột. Đại phu sẽ tới ngay.

– Vương gia cũng không tới sao?

Thẩm trắc phi tràn đầy mong đợi hỏi. Vào lúc này, khi nàng đang cố gắng chống chọi với cơn đau, hy vọng nhất đó là Vũ Văn Mặc có thể ở bên cạnh nàng. Chỉ cần có hắn ở đây, có lẽ nàng sẽ không thấy đau đớn đến thế.

– Tú Ngọc đã đến Mai viên mời vương gia, chắc chắn vương gia sẽ đến rất nhanh.

Thẩm Oánh trả lời.

Mai viên? Trong con ngươi mê man vì đau đớn của Thẩm trắc phi nhất thời hiện lên một tia tàn nhẫn. Vũ Văn Mặc ở Mai viên …

– Vương gia ăn cơm trưa ở Mai viên, đúng không?

Giọng nàng khàn khàn, sắc mặt trắng bệt, lời nói hữu khí vô lực.

Nghe vậy, Thẩm Oánh không đành lòng quay đầu, trái lương tâm trả lời:

– Muội không rõ lắm. Hôm nay ngự y trong cung không phải đến bắt mạch cho vương phi sao? Vương gia chắc là vì vậy đi?

Lúc này nàng nào dám khẳng định, dù sao nàng rất rõ ràng, trong mắt Nhị tỷ, Vũ Văn Mặc vô cùng quan trọng. Cho nên mới phải lén lút  động tay động chân nhiều như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-152.html.]

– Bắt mạch?

Đôi mắt Thẩm trắc phi lóe lên, dường như quên đi đau đớn trên người, vội vàng hỏi:

– Có kết quả chưa?

Nhìn ánh mắt tha thiết chờ đợi của Thẩm trắc phi, Thẩm Oánh đành kiên trì trả lời:

– Đã có kết quả, xác nhận vương phi có thai gần hai tháng.

– Cái gì? Thật sự mang thai? Điều này sao có thể? Rõ ràng nàng ta đã uống chén trà kia.

Thẩm trắc phi không thể tin lắc đầu, thì thào lẩm bẩm. Nàng tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Thư uống hết tách trà. Nàng ta đã uống, như vậy nếu thật sự có thai tất nhiên sẽ sinh non, mà nếu không có thai sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng ta sao lại không có chút ảnh hưởng gì, ngược lại còn có thai? Lẽ nào vấn đề là ở trà? Không thể nào. Tách trà kia là nàng tự mình pha chế, tuyệt đối không có vấn đề. Nàng cau mày nghĩ, kiểu gì cũng nghĩ không ra cuối cùng là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ lại là …

Nàng ngẩng đầu, dùng gương mặt tái nhợt và ánh mắt hoài nghi đối mặt với Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh cảm nhận được ánh mắt của Thẩm trắc phi, lập tức mở lớn hai mắt, Nhị tỷ thế mà lại nghi ngờ nàng!

– Có lẽ nàng ta vốn không uống tách trà đó mà chỉ giả vờ trước mặt Nhị tỷ và ta thôi. Dù sao nàng ta cũng lấy tay áo che mặt.

Nghe vậy, con ngươi của Thẩm trắc phi vừa mới nhíu chặt và nghi ngờ nhất thời biến mất. Quả thật, Thẩm Oánh là muội muội ruột của nàng, sao có thể không giúp nàng mà giúp Mộ Dung Thư chứ? Nhất định là nàng bị đau đớn tra tấn mất đi khả năng phán đoán.

– Ngươi nói có lý. Vậy mà ta còn xem thường Mộ Dung Thư, tưởng rằng dù thế nào nàng ta cũng phải uống hết tách trà đó. Không ngờ cái chúng ta thấy cũng chỉ là một tuồng kịch mà nàng ta diễn thôi.

Thật đáng giận! Vô cùng đáng giận! Khuôn mặt trước giờ vốn luôn luôn ôn nhu tao nhã của Thẩm trắc phi vì tức giận mà biến dạng, ngược lại tăng thêm vài phần lệ khí. Nếu ở vào một năm trước thì dù thế nào Thẩm trắc phi cũng sẽ không nghĩ tới, rốt cuộc có một ngày, nàng sẽ giống như Mộ Dung Thư trước đây, vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn, hơn nữa giở mọi mánh khóe, so với Mộ Dung Thư trước kia càng hơn vài phần. Nhưng tất cả những điều này, một năm trước làm sao nàng có thể nghĩ đến được. Mà một năm sau, nàng lại dần dần không thể khống chế.

– Xem ra, Nhị tỷ tuyệt đối không thể để cho nàng ta độc chiếm. Nhân cơ hội này lại nạp thiếp cho vương gia đi.

Thẩm Oánh hơi cúi người, nhỏ giọng nói.

Lời này cũng rất đúng ý của Thẩm trắc phi hiện tại. Hiện thời phủ Nam Dương Vương chỉ có một chính phi, một vị trắc phi, và một cơ thiếp. Thật sự là quá ít, mà tính tình Mộ Dung Thư lại thay đổi quá nhiều khiến Vũ Văn Mặc chú ý. Lúc này nếu có người mới vào phủ, chắc chắn có thể phân tán sự chú ý của vương gia. Thẩm trắc phi gật gật đầu:

– Rất tốt. Chờ ta khỏe hơn sẽ bắt tay chuẩn bị. Ngươi cũng giúp ta nhìn xem, cô nương nhà ai thích hợp. Quan trọng nhất là không thể thông minh, phải thành thật một chút.

Nếu không Mộ Dung Thư bên này đã khó đối phó, còn thêm một người không dễ khống chế, vậy mình không phải mất nhiều hơn được sao? Thẩm trắc phi cắn răng. Có lẽ là lúc cắn răng hơi dùng sức nên khiến bụng càng đau hơn.

– A … Đau quá …

– Nhị tỷ, có phải lại đau không? Hạ nhân đều xuất phủ đi mời đại phu đã hơn nửa canh giờ, sao vẫn chưa thấy bóng người đâu? Sao còn chưa tới?

Thẩm Oánh nhìn thoáng qua bên dưới Thẩm trắc phi, m.á.u chảy thật quá nhiều.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng động.

– Thẩm trắc phi, vương gia và vương phi đến.

Khi biết Vũ Văn Mặc đến, Thẩm trắc phi vô cùng vui mừng, đôi môi tái nhợt khô nứt nở nụ cười, nhưng lại nghe được Mộ Dung Thư cũng tới, lập tức sắc mặt đại biến. Sao nàng ta lại tới? Là muốn nhìn xem nàng thê thảm cỡ nào ư? Thẩm trắc phi che bụng, thoáng nhìn xuống bên dưới, âm thầm ảo não. Chăn đệm vừa mới đổi qua vậy mà đã bị nhiễm đỏ! Lúc này nàng nhất định vì mất quá nhiều m.á.u mà sắc mặt tái nhợt, rất khó coi, hơn nữa, mùi m.á.u tanh trong phòng cũng rất nặng. Lập tức nàng không muốn để Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư bước vào.

Thẩm Oánh thấy Thẩm trắc phi không lên tiếng bèn lập tức đáp:

– Mau mời vương gia và vương phi vào đi.

Thẩm trắc phi cắn chặt răng, biết lúc này không thể mở miệng từ chối. Chỉ hy vọng sự yếu ớt lúc này của nàng có thể đổi lấy thương tiếc của Vũ Văn Mặc.

Khi Mộ Dung Thư bước vào phòng, mùi m.á.u tanh xông vào mũi, nhất thời khiến nàng nhăn mày lại. Có vẻ như thật sự bệnh không nhẹ!

Vừa vào gian trong đã thấy Thẩm trắc phi chật vật cuộn người bên giường, trên chăn đệm từng mảng đỏ chói đập vào mắt, vô cùng chói mắt. Mà sắc mặt nàng ta tái nhợt đáng sợ, ngay cả môi cũng tái nhợt nứt nẻ.

Đây không phải là giả vờ! Mộ Dung Thư kinh ngạc vì thay đổi đột ngột của Thẩm trắc phi. Nếu như trí nhớ không sai, tư thế của Thẩm trắc phi luôn luôn đoan trang đường hoàng, làm sao có thể bỗng nhiên bệnh thành thế này? Phụ nữ vô cùng yếu ớt, bệnh phụ khoa rất nhiều. Thẩm trắc phi không phải là bị bệnh phụ khoa chứ? Nhưng nhìn nàng ta như vậy lại cảm thấy không giống, chảy m.á.u thế này… Có vẻ như quá nhiều thì phải.

– Gia … Có phải Nhu nhi sẽ c.h.ế.t không?

Ngay khi Mộ Dung Thư thất thần, bên tai đã truyền đến giọng nói nhẹ bẫng của Thẩm trắc phi.

Thẩm Oánh vô cùng thông minh, Thẩm trắc phi vừa mở miệng, lập tức đứng dậy rời khỏi giường, đứng phía sau Mộ Dung Thư. Mà Vũ Văn Mặc nhìn thấy bàn tay Thẩm trắc phi duỗi ra bèn bước qua ngồi cạnh giường. Hắn nhíu mày trầm giọng hỏi:

– Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Phát hiện không thích hợp từ lúc nào? Hiện tại cảm thấy thế nào?

Nghe vậy, Thẩm trắc phi gần như lệ nóng doanh tròng, đã bao lâu rồi hắn không dịu dàng với nàng như thế? Có điều nàng thông minh, hiểu được cần phải lợi dụng điều này, dù sao cơ hội cũng khó khăn lắm mới có được. Nàng lập tức cố hết sức, chịu đựng đau đớn kịch liệt từ bụng truyền đến, nước mắt chảy dài trên gương mặt tái nhợt, thuận thế ngã vào lòng Vũ Văn Mặc, giọng nàng nhẹ bẫng :

– Từ tiệc tối hôm sinh nhật của Nhu nhi đã bắt đầu không bình thường. Lúc đầu Nhu nhi cũng không để ý lắm, không ngờ hai ngày nay sẽ đau đớn như thế.

– Tiệc tối?

Vũ Văn Mặc nhíu mày.

Loading...