Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:13:49
Lượt xem: 10
Mà nhìn dáng vẻ của Thẩm trắc phi, chẳng lẽ đã đồng ý?
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Mộ Dung Thư quay sang hỏi Hồng Lăng:
– Tối hôm qua Thẩm Tam cô nương ở lại vương phủ à?
– Vâng, tối hôm qua đã để lại. Nghe nói là muốn ở trong vương phủ đợi một thời gian ngắn đâu.
Hồng Lăng mắt lóe lóe, trả lời. Người trong vương phủ đều vô cùng rõ ràng, Thẩm Oánh ở lại vương phủ, cũng không quan tâm đến việc có thể mất đi khuê dự, đây sợ là muốn bước vào hậu viện phủ Nam Dương Vương thôi!
Mộ Dung Thư khẽ nhếch môi, nhàn nhạt cười. Nếu Thẩm trắc phi là chủ mẫu, ở trong mắt đàn ông và nhà chồng cổ đại, nhất định là trăm phần trăm đủ tư cách.
Sau khi trở lại Mai viên, Mộ Dung Thư tức khắc ngâm mình trong nước nóng nhắm mắt hưởng thụ, coi như một thân mỏi mệt đều đều theo dòng nước nóng trôi đi. Cũng hết mấy mùi khác lạ trên người.
– Vương phi, quần áo kia xử lý thế nào?
Thanh Bình nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Thư chầm chậm mở to mắt, nói:
– Ném đi.
– Vâng ạ.
– Vương phi chịu khổ rồi. Nghe nói đại lao kia vô cùng đáng sợ. Mỗi ngày đều có người chết, hơn nữa mỗi ngày đều có người bị khổ hình, bên trong mùi m.á.u tanh rất nồng, nô tì nghĩ vương phi thế nhưng lại phải ở loại địa phương này đợi một ngày một đêm, ngược lại thật sự là đau lòng.
Hồng Lăng một bên chà lưng cho Mộ Dung Thư, một bên nhịn không được bắt đầu khóc lên.
Thấy thế, Mộ Dung Thư buồn cười lắc đầu:
– Yên tâm, bổn vương phi không sao. Thật ra đại lao cũng không quá kinh khủng như trong tưởng tượng của ngươi vậy.
– Thật sao?
– Chẳng lẽ bổn vương phi lại nói dối lừa ngươi sao?
Mộ Dung Thư buồn cười nói.
Hồng Lăng nín khóc mỉm cười:
– Cũng đúng, đôi khi sẽ có người nói quá lên. Nhưng mà thân phận vương phi tôn quý, ngục tốt kia cũng không muốn c.h.ế.t mà bất kính với vương phi.
Mộ Dung Thư nhàn nhạt nở nụ cười, khóe mắt vô tình liếc thấy Thu Cúc đang đứng ngây người thì nhướng nhướng mày, hỏi:
– Thu Cúc, ngươi làm sao vậy?
Thu Cúc run b.ắ.n cả người, sắc mặt hơi tái đi nhìn Mộ Dung Thư, tươi cười rất mất tự nhiên trả lời:
– Nô tì không sao. Chắc là hai ngày nay ngủ không được ngon giấc, hơi nhức đầu một chút thôi ạ.
– Vậy lát trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.
Mộ Dung Thư mỉm cười nói.
Thu Cúc vội gật đầu rồi cùng Hồng Lăng hầu hạ Mộ Dung Thư tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, Mộ Dung Thư trở lại phòng trong nghỉ ngơi. Trong khoảnh khắc đặt người lên giường, tâm tình phập phồng một ngày một đêm cuối cùng cũng lắng đọng yên bình lại. Trong bóng đêm, nàng đánh giá hết thảy trong phòng. Đêm qua, nàng còn đang suy nghĩ, kiếp này sẽ không thể trở lại nơi này. Nhưng thật không ngờ, chỉ là cách có một đêm, nàng đã lần nữa quay về.
Hơn nữa còn dùng cách thức này.
Thở dài một hơi, con đường sau này chỉ sợ sẽ càng khó đi rồi! Trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể bỏ đi. Dù sao, cơ hội lần này đã mất đi, nếu muốn tìm cơ hội tiếp theo còn phải kiên nhẫn chờ đợi.
Có điều nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, học được sự chờ đợi.
Nhưng, Mộ Dung Thư thật không ngờ, hết thảy đều không thể đoán trước tựa như đêm qua vậy! Một cơ hội thình lình đến, nàng sẽ thực sự rời khỏi phủ Nam Dương Vương! Rời khỏi căn phòng này! Mà trên đời cũng không còn người tên Mộ Dung Thư này nữa.
Ngày tiếp theo.
Lúc Mộ Dung Thư thức dậy thì mặt trời cũng đã lên cao, nàng dụi dụi mắt, vươn cái lưng mỏi nhừ một chút rồi ngồi dậy trên giường.
Khi nàng vừa quay đầu thì phát hiện Vũ Văn Mặc đang đứng trước cửa sổ.
Hắn gác tay trên khung cửa, vẻ như đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà thất thần. Mộ Dung Thư xuống giường, bước tới gần hắn.
Hình như nhận thấy có người từ phía sau đến gần, giọng nói thâm trầm lạnh như băng đặc hữu (chỉ riêng ai đó mới có) của Vũ Văn Mặc vang lên.
– Ngươi dậy rồi.
– Vâng.
Mộ Dung Thư đáp. Ngay sau đó xoay người bước tới trước bàn, rót hai tách trà rồi lại từ tốn mặc quần áo chỉnh tề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-151.html.]
Không đầy một lát, Vũ Văn Mặc đã xoay người nhìn Mộ Dung Thư, thấy mái tóc đen mượt như tơ lụa dài qua bờ eo thon mảnh buông lơi sau lưng nàng. Màu tóc đen nhánh càng ánh lên da thịt tuyết trắng của nàng, mi mắt như họa, sáng trong như vầng trăng non ngất ngây choáng váng, như hoa nở trên tuyết. Rất không chân thực, mà nàng lại mặc y phục trắng, càng thêm siêu tục thoát trần như một nàng tiên, khiến người khác không dám ngắm nhìn cũng không thể giơ tay bắt lấy.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn vì vậy mà dần dần trở nên âm trầm, hơi thở cũng càng ngày càng lạnh như băng.
– Ngự y đã đến, đang chờ ở nhà kề.
Hắn trầm giọng nói. Sau khi nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt mới nói tiếp:
– Ngươi không ngại chứ?
Mộ Dung Thư nhẹ giọng cười nói:
– Không ngại. Xin cho thần thiếp rửa mặt chải đầu một chút rồi lại đi gặp ngự y.
– Ừ.
Tiếp theo, Mộ Dung Thư cho gọi Hồng Lăng và Thu Cúc vào phòng, tay chân hai người lưu loát chải tóc thay quần áo giúp nàng, cũng thoa nhàn nhạt chút son. Khí sắc cả người nhìn qua tốt hơn nhiều, không còn chút tái nhợt nào của hôm qua.
– Vương phi có cần ăn chút điểm tâm rồi hãy đi gặp ngự y không?
Hồng Lăng hỏi, dù sao hiện tại cũng đã gần trưa, vương phi còn chưa uống giọt nước nào cả.
Mộ Dung Thư lắc lắc đầu, trả lời:
– Bổn vương phi vốn đã dậy trễ, hiện tại cũng sắp đến giờ cơm trưa, lát nữa ăn là được. Trước đi gặp ngự y thôi.
Dứt lời, nàng bèn đứng dậy. Vũ Văn Mặc cũng đã đi tới:
– Đi thôi.
Mộ Dung Thư gật đầu:
– Vâng.
Đến nhà kề đã thấy ba vị ngự y trong cung phái tới, khoảng năm mươi tuổi, cằm lún phún râu, sau khi nhìn thấy Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư về sau thì lập tức đứng dậy cung nghênh:
– Hạ quan tham kiến Nam Dương Vương, Nam Dương vương phi.
Vũ Văn Mặc nói:
– Ba vị ngự y không cần đa lễ như vậy, đứng lên đi.
– Tạ Nam Dương Vương.
– Đã khiến ba vị đợi lâu.
Mộ Dung Thư cười nhạt nói với ba người.
Ba vị ngự y nghe vậy, lập tức trả lời:
– Ba người hạ quan vừa tới không lâu, không muốn quấy rầy vương phi nghỉ ngơi, xin vương phi đừng trách.
Mộ Dung Thư lắc đầu:
– Ba vị ngự y đại nhân đa lễ, là bổn vương phi ngủ hơi nhiều một chút mới khiến các ngươi đợi lâu.
Khi nói chuyện, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đã ngồi xuống.
Mấy người lại khách sáo một phen rồi mới nói vào chuyện chính. Mộ Dung Thư vỗ trán cau mày nói:
– Từ khi có thai thì bổn vương phi rất thích ngủ. Không biết có phải là bị bệnh gì không, xin ba vị đại nhân xem giúp bổn vương phi một chút.
Ba người hai mặt nhìn nhau, một người trong đó tiến lên bắt mạch cho Mộ Dung Thư. Hai người khác bắt đầu nói:
– Sau khi có thai đúng là sẽ dễ mệt mỏi hơn trước nên thích ngủ nhiều cũng là bình thường.
– Hôm nay đã là cuối thu, sau giờ ăn trưa là dễ mệt mỏi nhất, mọi người đều như thế. Vương phi không cần lo lắng.
Mộ Dung Thư nhìn như yên lòng, gật đầu cười nói:
– Vậy từ giờ trở đi bổn vương phi đã có thể yên tâm.
Khóe mắt âm thầm quan sát vị vì ngự y đang bắt mạch cho nàng, trong lòng hơi thấp thỏm, tuy đã uống thuốc nhưng vẫn không thể nắm chắc.
Vị ngự y kia vuốt vuốt chòm râu, một lúc lâu sau mới chắp tay trầm mặc nói với Vũ Văn Mặc:
– Hạ quan chúc mừng vương gia, vương phi đã mang thai gần hai tháng. Tuy rằng vương phi ở trong ngục một ngày một đêm, cơ thể suy yếu nhưng chỉ cần tận tâm điều dưỡng mấy tháng chắc chắn sẽ tốt hơn.
Nghe vậy, tảng đá trong lòng Mộ Dung Thư rơi xuống, âm thầm cùng Vũ Văn Mặc nhìn nhau cười, cửa ải này xem như trót lọt! Loại trừ được nghi ngờ của hoàng đế. Kế đó hai gã ngự y còn lại cũng bắt mạch, xác nhận bào thai trong bụng Mộ Dung Thư đã hơn một tháng thì đều ôm quyền chúc mừng Vũ Văn Mặc.
Ngay khi ba gã ngự y hoàn thành nhiệm vụ sau đó rời đi, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư đang ăn cơm trưa thì Tú Ngọc ở Trúc viên mang theo thần sắc hoang mang tới gặp Vũ Văn Mặc, lo lắng nói:
– Xin vương gia mau đi gặp Thẩm trắc phi một chút đi. Từ sau bữa điểm tâm hôm qua đến giờ Thẩm trắc phi vẫn đau bụng, đau như muốn bất tỉnh vậy.