Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:13:11
Lượt xem: 10
– Đi thôi.
Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư bằng ánh mắt nhu hòa, nhẹ giọng nói. Tuy chỉ một ngày một đêm, vả lại nhìn qua nàng cũng không quá chật vật, nhưng sắc mặt lại tái nhợt khiến người khác đau lòng. Hắn bước lại gần phòng giam.
Mộ Dung Thư nhìn hắn mỗi lúc một gần, mỉm cười. Hắn vươn tay, nàng chậm rãi bước tới. Lúc đến gần hắn, nàng dùng giọng chỉ hai người nghe được nói:
– Cảm ơn.
– Đi thôi.
Vũ Văn Mặc cười nói.
Lúc hai người ra khỏi đại lao, phòng giam bên cạnh truyền đến từng đợt kinh hô cùng tiếng hét lớn.
– Nam Dương Vương tới cứu chúng ta! Mau thả chúng ta ra ngoài.
– Thật sự! Thật sự tới cứu chúng ta.
Người của phủ tướng quân nhảy nhót, vui mừng, có hi vọng! Nam Dương Vương dẫn theo nhiều người đến như vậy, nhất định là đến thả bọn họ! Nhất định là điều tra rõ ràng phủ tướng quân vô tội. Bọn họ vẫn có thể sống cuộc sống đầy đủ xa hoa như trước đây. Người vui mừng nhất chính là Nhị di nương, bà ta ghé vào bên hàng rào, tha thiết mong mỏi nhìn Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, như thể chỉ một giây sau bà ta có thể rời khỏi nơi này.
Mộ Dung Lan giữ chặt Mộ Dung Nguyệt – người đang nhảy nhót hưng phấn muốn đi ra ngoài. Nàng lạnh lùng nhìn Vũ Văn Mặc đứng bên ngoài. Đi ra ngoài? Phủ tướng quân đang lúc ở trên đỉnh vinh quang bỗng nhiên bị gán cho tội danh thông đồng với địch phản quốc, nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể rời khỏi nơi này! Mộ Dung Thư có thể đi ra ngoài là vì nàng ta đã gả cho Nam Dương Vương! Không thể không nói, số mạng của Mộ Dung Thư quá tốt.
– Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Ngày mai chính là ngày phán tội của các ngươi, hôm nay ngoan ngoãn đợi trong đại lao đi, nếu còn lộn xộn, cẩn thận da thịt của các ngươi!
Ngục tốt quát lớn. Thật hiển nhiên, kết cục giống như Mộ Dung Lan đã đoán.
Đám người nhất thời ỉu xìu, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Trong ánh mắt kia, có chờ đợi, có cầu xin, cũng có hận ý.
Mộ Dung Nguyệt tha thiết chờ mong nhìn Mộ Dung Thư, hi vọng Mộ Dung Thư có thể nhớ đến tình nghĩa tỷ muội cứu nàng ra ngoài.
Mộ Dung Thư vẫn chưa quay đầu. Ngay cả nàng biết rõ những người này đều vô tội nhưng bằng năng lực của bản thân, muốn cứu bọn họ cũng chỉ là mơ mộng viển vông! Từ xưa đến nay, người bị liên lụy cửu tộc vì một tội danh quá nhiều, mà nàng cũng chỉ là một người trong số đó. Vũ Văn Mặc có thể cứu nàng, không có nghĩa cũng có thể cứu mọi người. Mà trong một ngày một đêm vừa qua, chỉ sợ bên ngoài đã là một mảnh trời khác.
Nàng vốn không có nhiều liên hệ với bọn họ, mà hiện thời bọn họ rơi vào nông nỗi hôm nay, kết quả cuối cùng cũng bởi Mộ Dung Thu nắm giữ quyền cao, uy h.i.ế.p tới hoàng đế. Ngày này sớm muộn gì cũng đến, nàng chỉ là một vị khách qua đường, không có khả năng thay đổi. Nàng cũng là người bình thường, cũng muốn sống. Bên cạnh đó, nàng còn là một người lý trí, biết rõ hậu quả của việc lấy trứng chọi đá.
Có điều … Tuy nàng chỉ là khách qua đường, tuy nhiên cũng đã cùng bọn họ ở chung một thời gian ngắn. Trong lòng vẫn có cảm giác đau ê ẩm.
– Không cần tự trách, đây không phải là việc ngươi có thể gánh vác. Từ lúc Mộ Dung tướng quân lên chiến trường, liên tục giành chiến thắng thì nhất định ông ta sẽ rơi vào nông nỗi hôm nay!
Giọng Vũ Văn Mặc quanh quẩn bên tai, khiến tâm tình Mộ Dung Thư thoáng buông lỏng.
Thân hình Mộ Dung Thư run lên. Thật ra, nàng và những người này không có nhiều cảm tình, cũng chỉ là từng gặp mặt một, hai người. Kết cục của bọn họ như thế chỉ làm nàng thấy đau xót và thương hại, không tới mức tự trách hay thống khổ.
– Vâng.
Nàng gật gật đầu, sau đó cùng Vũ Văn Mặc rời khỏi cái phòng giam đã ở một ngày một đêm như địa ngục này. Nàng bước từng bước thong dong ra khỏi đại lao, vẫn chưa quay đầu nhìn những người đang đăm đắm nhìn nàng, cũng không để ý đến những âm thanh chửa rủa vô cùng khó nghe kia.
Các nữ nhân của phủ tướng quân tuyệt vọng, khóc rống, chửi rủa, sợ hãi, nhưng vận mệnh bọn họ đã không thể thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-149.html.]
…
Nam Dương Vương phủ, Trúc viên
– Nhị tỷ, trong cung truyền đến tin tức, vì vương phi hiện đang có thai, hơn nữa gả vào Nam Dương Vương phủ gần ba năm, mà chuyện Mộ Dung Thu thông đồng với địch là gần một năm nay, không có liên quan gì đến vương phi. Vì vậy miễn trừ tội danh cho vương phi. Nghe nói vương gia đã tự mình đến đại lao đón vương phi.
Thẩm Oánh cau mày nhìn về phía Thẩm trắc phi – người đang nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt nói. Không ngờ Nam Dương Vương vào cung một ngày thì lại có kết quả long trời lở đất như thế.
Thẩm trắc phi đang nằm trên giường, vì đau bụng mà không còn chút sức nghe vậy thì cười lạnh một tiếng:
– Ngay cả nàng ta trở lại phủ Nam Dương Vương thì đã sao? Hiện thời không có phủ tướng quân làm chỗ dựa, cái ghế Nam Dương vương phi này của nàng sẽ không thể làm quá lâu. Huống hồ nếu Mộ Dung Thư mất đứa con, nàng ta càng không có tư cách làm Nam Dương vương phi.
Đó là tất nhiên! Một vị vương phi không có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, tương lai sao có thể xã giao với các thế gia danh môn khác, tiếng nói làm sao có trọng lượng?
Chính là, Vũ Văn Mặc làm sao có thể coi trọng Mộ Dung Thư như thế? Hắn có thể cứu Mộ Dung Thư ra khỏi đại lao đến, hơn nữa còn miễn trừ tội danh cho nàng ta. Tất nhiên hắn phải trả giá không ít! Làm như vậy có đáng giá không?
Thẩm Oánh gật gật đầu:
– Đúng vậy. Phụ thân và quý phi nương nương nhất định sẽ giúp Nhị tỷ. Vị trí Nam Dương vương phi sớm muộn gì cũng là của tỷ.
Chỉ có Thẩm Nhu trở thành Nam Dương vương phi, cuộc sống tương lai của nàng mới có thể đảm bảo. Còn nếu có thể thông qua quan hệ với Thẩm Nhu và Trầm quý phi giúp nàng có thể gả cho Thế tử Vũ Văn Hạo thật là tốt biết bao!
– A …
Thẩm trắc phi ôm bụng, đau đến mức phải kêu ra tiếng. Cơn đau này hết sức kỳ lạ, lúc đau lúc không. Khi thì đau đến nỗi đứng cũng không xong, lúc lại như không có chuyện gì. Thật sự là giày vò.
Thẩm Oánh vội hỏi:
– Nhị tỷ, sao rồi? Sao hôm nay lại đau ba bốn bận như thế? Có phải quỳ thủy đến không?
Thẩm trắc phi gật đầu:
– Ừ, chắc là quỳ thủy đến. Nhưng mà lạ thật, quỳ thủy vừa hết cách đây nửa tháng, sao hôm nay lại có nữa? Đã vậy còn đau như thế?
– Muội từng nghe nói, có người chính là như thế. Mỗi lần quỳ thủy đến đều đau tới mức c.h.ế.t đi sống lại. Hơn nữa mấy ngày nay Nhị tỷ lo lắng nhiều việc, hôm qua còn uống trà lạnh, cũng khó trách sẽ như thế. Nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, không bằng mời đại phu đến khám đi.
Thẩm Oánh vừa nói vừa quan sát Thẩm trắc phi đang đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy xuống to như hạt đậu đúng là khiến người khác vô cùng lo lắng.
Nghe vậy, Thẩm trắc phi nhắm mắt lại lắc đầu trả lời:
– Không được, chắc là quỳ thủy thôi. Nếu mời đại phu đến khám thì rất xấu hổ. Huống chi giờ này cũng không còn sớm. Chờ một lát nữa vương gia và vương phi trở lại, ta cũng không có nhiều thời gian như thế. Ta cần làm vài việc để phân tán sự chú ý. Mang sổ sách lại đây, ta kiểm tra một chút.
– Cũng được.
Thẩm Oánh gật đầu, lấy sổ sách ra.
Thẩm trắc phi nhịn đau xem xét sổ sách, dần dần cũng cảm nhận được đau đớn kia dần dần biến mất.
Mà Thẩm Oánh lại ngồi bên cạnh, vừa thưởng thức trà vưa suy nghĩ xem sau này nên đi nơi nào.
…