Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 148

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:12:35
Lượt xem: 13

Mộ Dung Thư mỉm cười. Mũi nhẹ nhàng ngửi được một chút hương vị của nước trà. Quả nhiên là trà ngon! Nhưng cũng có chút đáng tiếc, bên trong lại có bỏ thêm vài thứ! Dưới ánh mắt vạn phần mong đợi của Thẩm trắc phi, Mộ Dung Thư dùng tay áo che ngang mặt, giơ ly lên uống vào.

Nhìn từ góc độ của Thẩm trắc phi và Thẩm Oánh chỉ thấy Mộ Dung Thư uống hết nước trà! Nhưng từ phía Mộ Dung Lan nhìn lại vừa vặn thấy được Mộ Dung Thư đổ hết nước trà cho chảy xuôi vào ống tay áo! Ánh mắt Mộ Dung Lan lóe lên.

Thẩm trắc phi mừng như điên. Mộ Dung Thư thật sự uống hết nước trà! Nước trà này là nàng cố ý sai đại phu của phủ tể tướng khai đơn, có thể khiến phụ nữ có thai sinh non! Có điều tác dụng của thuốc phải đợi một, hai canh giờ sau mới phát tác. Đến lúc đó, không ai đặt nghi ngờ lên người nàng.

– Trong phủ còn có việc cần muội muội xử lý, muội muội cũng không quấy rầy tỷ tỷ nữa.

Thẩm trắc phi thấy mục đích đã đạt, không cần tiếp tục ở lại bèn cười nói.

Thẩm Oánh nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, trái tim nặng nề chìm xuống. Trực giác nàng cảm thấy Mộ Dung Thư không đơn giản. Trong phòng giam hôm nay nhìn thấy Mộ Dung Thư không chút nào chật vật, ngoại trừ kinh ngạc thì phần nhiều là khó tin và chấn động. Hơn nữa, Mộ Dung Thư hẳn là đoán được nước trà này không đơn giản, nếu không nàng ta cũng không cần nói nhiều như vậy. Nhưng vì sao nàng ta vẫn uống? Mãi cho đến lúc rời đi, lòng Thẩm Oánh vẫn tràn đầy thắc mắc.

Sau khi Thẩm trắc phi và Thẩm Oánh rời khỏi, Mộ Dung Thư chầm chậm đặt chén trà trong tay xuống, nhìn bóng lưng hai người thất thần cả nửa ngày, chờ đến lúc phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ánh mắt đám người Nhị di nương ở phòng bên cạnh nhìn của nàng vô cùng khẩn thiết.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, trong lòng biết sự xuất hiện của Triệu Sơ, Tạ Nguyên, còn có Thẩm trắc phi làm cho bọn họ đều dấy lên hi vọng! Bởi vì nàng có thể ra khỏi nơi này, mà bọn họ cũng sẽ có chút ít hi vọng. Cho nên ánh mắt nhìn nàng vô cùng tha thiết.

– Vương phi, có phải người có thể thoát khỏi đại lao hay không? Không bị trị tội?

Người mở miệng đầu tiên chính là Tam di nương đang ôm Mộ Dung Tuyết. Bà ta vô cùng mong đợi, bà cũng không muốn cứ c.h.ế.t như vậy. Thật vất vả mới có được mấy năm yên lành, bây giờ nói bị c.h.ặ.t đ.ầ.u là c.h.ặ.t đ.ầ.u ai có thể chấp nhận được!

Mộ Dung Nguyệt chớp đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng hỏi:

– Vương gia sẽ cứu chúng ta đúng không?

Nhị di nương ghé vào hàng rào, nhìn Mộ Dung Thư, vội lên tiếng:

– Nói gì đi nữa chúng ta đều là di nương và các cô nương phủ tướng quân, nếu vương phi có cách thoát khỏi chỗ này thì tuyệt đối không thể quên chúng ta!

Vừa rồi bà ta mở miệng là một tiếng Mộ Dung Thư, ngậm miệng cũng là lời nói chửi rủa thô tục, bây giờ vừa thấy tình thế chuyển biến đã lập tức thay đổi xưng hô, thật đúng là gió chiều nào che chiều nấy.

Mộ Dung Thư nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của mọi người chờ, nhẹ giọng trả lời:

– Bổn vương phi cũng không biết.

Lúc này nàng cũng không có cách nào xác định chính xác chuyện gì xảy ra, tình thế hiện thời thế nào. Lời hứa của Vũ Văn Mặc với nàng có mấy phần tin được? Hiện thời hoàn toàn không chắc chắn nên nàng cũng không biết kết cục sẽ ra sao.

– Cái gì? Sao ngươi lại không biết? Ngươi nhất định đang gạt chúng ta. Thậm chí nếu ngươi không muốn cứu chúng ta thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như thế!

Tam di nương nghe Mộ Dung Thư nói vậy thì nóng nảy, không kiềm được tức giận hướng về Mộ Dung Thư nhổ (nước miếng, thô tục quá) một cái trên đất.

– Vương phi, hai vị công tử lúc nãy tới thăm người kia, nhìn qua đều là nhân vật vô cùng lợi hại. Bọn họ hẳn là có năng lực cứu chúng ta đúng không? Chúng ta đều vô tội kia mà.

Mộ Dung Ngọc đầy cõi lòng chờ mong nhìn Mộ Dung Thư, dè dặt cẩn trọng nói.

Nhị di nương cắn chặt răng :

– Nếu vương phi không cứu chúng ta thì không sợ bị người nói vương phi vong ân phụ nghĩa sao? Ngươi là do phủ tướng quân nuôi lớn, ăn là cơm của phủ tướng quân, dùng là đồ của phủ tướng quân, uống là nước của phủ tướng quân, mặc là quần áo của phủ tướng quân, mang là vật phẩm trang sức của phủ tướng quân. Hiện thời gặp đại nạn lại quên mất phủ tướng quân chính là nhà mẹ đẻ của ngươi! Chúng ta là di nương của ngươi! Các nàng là muội muội của ngươi! Mộ Dung Thư, ngươi nếu không có lương tâm đến mức đó, cẩn thận bị trời trừng phạt!

Đôi mắt Mộ Dung Thư tối sầm lại, nhìn mọi người nửa là chờ đợi, nửa lại mang sắc mặt muốn mắng to, Mộ Dung Thư không nhịn được cười lạnh nói:

– Thật buồn cười! Câm miệng!

– Nhị di nương, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nếu bổn vương phi nhớ không lầm, ngươi đã bị đuổi ra phủ tướng quân, đừng nói cùng ta không có quan hệ gì, chính là cùng phủ tướng quân cũng không có quan hệ gì. Thậm chí nếu ngươi có quan hệ với phủ tướng quân đi nữa, ngươi bất quá cũng chỉ là một hạ nhân!

Mộ Dung Thư xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu quát lên.

Mọi người sửng sốt, Nhị di nương nghẹn họng, không có lời nào phản bác. Lời Mộ Dung Thư nói là sự thật. Giọng Mộ Dung Thư lại chầm chậm vang lên:

– Nói vậy các ngươi nên biết, hiện thời phủ tướng quân đã không còn tồn tại, Những quan viên đã bị phán tội danh thông đồng với địch phản quốc trị đều bị xử tử. Không có ngoại lệ nào. Mà tuy rằng bổn vương phi đã gả đi nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị nhốt vào đại lao. Có thể nghĩ, ngay cả bản thân mình bổn vương phi đều khó bảo toàn, làm gì có năng lực cứu các ngươi?

Lời này vừa nói ra, mọi người rốt cục tỉnh táo lại, khi nhìn Mộ Dung Thư có người đã áy náy.

Lại có một số người trời sinh chính là biến thái. Nói gì đi nữa Nhị di nương đều không phục, đều cho rằng Mộ Dung Thư đang lừa mình. Căn bản nàng ta không muốn cứu bà ta, tức thì hung tợn trừng mắt liếc Mộ Dung Thư một cái.

Vào lúc này Mộ Dung Lan lại mở miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộ Dung Thư nói:

– Đại tỷ, nếu như chúng ta không thể đi ra ngoài thì ngươi vẫn có một tia hy vọng. Dù sao ngươi cũng có thai, bọn họ sẽ không đối xử với ngươi như vậy.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Lan, cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng được Mộ Dung Lan ánh mắt sắc bén như thế, thế nhưng biết nàng thoát thân lấy cớ chính là cái này có bầu!

Mọi người nghe vậy, khó tránh khỏi lại có hi vọng. Nhưng cũng không dám lại mở miệng.

Mộ Dung Nguyệt thất vọng cúi đầu, trong đầu tràn đầy hình ảnh Triệu Sơ, nam tử như vậy, nàng cả đời lần đầu tiên chứng kiến. Tựa như ở trong mộng giống nhau, nàng vẫn muốn gả cho như vậy nam tử, minh biết không cơ hội, hiện tại càng là không có cơ hội, khả nàng vẫn như cũ là dừng không được nghĩ.

Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt khi, phát hiện Mộ Dung Nguyệt phiếm hồng gò má còn có bên môi tươi cười, nhíu nhíu mày, này Mộ Dung Nguyệt đang suy nghĩ gì? Thế nào trên mặt sẽ có luyến ái khi kia ngọt ngào biểu tình? Không có nghĩ nhiều, Mộ Dung Thư liền cúi đầu suy nghĩ sâu xa, bắt đầu nghĩ như thế ứng đối kế tiếp phát sinh.

Thẩm trắc phi cùng Thẩm Oánh đi ra nhà tù về sau, Thẩm Oánh liền đối với Thẩm trắc phi nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-148.html.]

– Nhị tỷ, ta cảm giác vương phi biết trong trà này có cổ quái, khả nàng vì sao vẫn là uống trà?

Nghe vậy, Thẩm trắc phi nhướng mày cười nói:

– Mộ Dung Thư biết trong nước trà có vấn đề, nàng cũng phải uống.

Chính là Mộ Dung Thư chỉ sợ không thể tưởng được trong nước trà động tay chân, có thể làm cho nàng sanh non.

– Vì sao?

Thẩm Oánh không hiểu.

Thẩm trắc phi lại cười nói:

– Nàng không thể không uống. Đây chính là lá trà Hoàng Thượng ban cho, vào lúc này, nàng nếu không phải uống, không phải vừa vặn cho ta ngươi bỏ đá xuống giếng cơ hội? Mộ Dung Thư là tuyệt đối sẽ không khiến mình đi nhầm từng bước.

Nghe vậy, Thẩm Oánh hai mắt tỏa sáng, bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch, liền gật đầu trả lời:

– Nhị tỷ quả nhiên thông minh! Ta vừa rồi nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra đâu. Đúng rồi, nhị tỷ, liền tính Hoàng Thượng miễn vương phi đắc tội, hiện thời vương phi nhà mẹ đẻ là phản thần, nàng hẳn là đã không xứng làm Nam Dương vương phi phải không?

Bất luận cái gì vương phi thân phận đều là tôn quý, còn chưa bao giờ có gia tộc lụi bại, vương phi còn có thể ở trong vương phủ lẫn vào như cá gặp nước đâu. Mà bằng vào thẩm nhu là tể tướng phủ dòng chính hai nữ thân phận, này Nam Dương vương phi hẳn là không phải thẩm nhu mạc chúc!

Nghe vậy, Thẩm trắc phi cười nhạt lắc lắc đầu :

– Về sau đừng nhắc lại việc này. Liền tính Mộ Dung Thư không phải Nam Dương vương phi, vương gia muốn cưới ai làm vương phi đều không phải là ta ngươi có thể can thiệp.

Tuy rằng nàng hi vọng trở thành Nam Dương vương phi người là nàng, cũng biết nếu không có Mộ Dung Thư, nàng tám chín phần mười liền sẽ trở thành vương phi.

Nàng biết rõ Vũ Văn Mặc tâm tư, hắn không cho phép người khác chạm đến đến của hắn điểm mấu chốt. Đây cũng là nàng vì sao chỉ cho Mộ Dung Thư một chén làm cho sanh non trà, cũng không dám cho một chén độc dược nguyên nhân.

Nghĩ đến đây, Thẩm trắc phi hai mi liền nhăn lên đến. Đồng thời, lại cảm thấy đến bụng có chút đau đớn, liền thò tay đi vuốt ve.

– Nhị tỷ, sao thế?

Thẩm Oánh thấy mặt nàng sắc không tốt, liền lập tức lo lắng hỏi.

Thẩm trắc phi dùng sức ôm bụng, đau trên đầu thẳng đổ mồ hôi lạnh, trả lời:

– Có thể là ăn quá mức lãnh gì đó, bụng có chút không thoải mái.

– Sao lại như thế? Muốn không đi tìm người đại phu xem một chút đi?

Thẩm Oánh giúp đỡ Thẩm trắc phi đề nghị.

Thẩm trắc phi lắc lắc đầu trả lời:

– Hiện tại tốt hơn nhiều, đã cảm giác không phải thật đau đớn, trở về uống chút canh nóng là được.

Hiện thời trong phủ chuyện tình nhiều như vậy, vừa vặn bình tĩnh Mộ Dung Thư không lại trong phủ, nàng phải nhân cơ hội đem quyền to nắm trong tay. Như vậy cơ hội khó được, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy liền buông tha cho.

Mộ Dung Thư giấc ngủ trưa sau khi tỉnh lại, phát hiện thế nhưng ngủ thoáng cái buổi trưa, lúc này trời đã tối rồi! Nếu là tiếp qua thượng hai canh giờ, nàng liền tại đây âm u ẩm ướt trong đại lao đợi một ngày một đêm. Chính là đợi thời gian ngắn vậy, Mộ Dung Thư cũng đã mơ hồ cảm giác nàng mau không có nhẫn nại.

Nếu là dĩ vãng đối mặt Nhị di nương đám người khiêu khích, nàng chắc chắn chuyển ra một chút thời gian đến cùng Nhị di nương nói một phen, thậm chí làm cho Nhị di nương hiểu được, đắc tội của nàng hậu quả đều không phải chỉ có câm miệng hai chữ! Nhưng hôm nay, đối mặt sống hay c.h.ế.t khó khăn khi, nàng không nhiều như vậy tâm tư đi lãng phí thời gian.

Thì ở cách vách nhà tù mọi người hô khi đói bụng, Mộ Dung Thư bởi vì buổi sáng ăn kia chén thuốc, mất không ít lực, giữa trưa là lúc, ngục tốt cùng Thẩm trắc phi đưa tới cơm trưa phong phú, nàng một ngụm chưa động. Lúc này, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bụng thầm thì rung động. Đời trước hơn nữa đời này còn là lần đầu tiên bởi vì khát nước, đói khát, mà cảm thấy phiền chán vô cùng.

Còn có bên tai truyền đến này thần dâm thanh âm, càng làm cho nàng kề cận nhẫn nại bên cạnh.

Lúc này, có người kinh hô.

Bên tai truyền đến chỉnh tề tiếng bước chân, Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy hắc áp áp hai hàng nhân hướng tới nơi này đi tới.

– Tham kiến Nam Dương vương phi!

Thanh âm ngẩng cao điếc tai, Mộ Dung Thư xuống giường, đi hướng tù nơi cửa phòng. Nhìn đứng ở bên ngoài hắc áp áp nhân.

Có người kinh hô:

– Đây không phải là Nam Dương Vương sao? Hắn thế nào tự mình đến đại lao?

– Là tới nhận Nam Dương vương phi sao?

Mộ Dung Thư nhìn về phía vậy có băng sơn mặt Vũ Văn Mặc. Hôn ám dưới ánh nến, nhìn thấy trong mắt hắn nhìn nàng khi hiện lên một tia vẻ đau xót.

– Bổn vương đến đây.

Hắn mở miệng, vô cùng đơn giản nói ra bốn chữ này. Dứt lời là lúc, tù trên cửa phòng dây xích sắt đã bị mở ra.

Mộ Dung Thư buộc chặt lòng đang dây xích sắt mở ra là lúc, nháy mắt nới lỏng! Nàng biết, nàng sẽ không chết.

Loading...