Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:12:01
Lượt xem: 10

Mùi của chén thuốc rất nồng, có chút gay mũi, nhưng so với mùi hôi thối, mốc meo và cả mùi m.á.u tanh thì có thể sánh bằng nước hoa. Khóe miệng Mộ Dung Thư không nhịn được gợi lên một chút tươi cười. Chén thuốc này đến thật đúng lúc! Giải quyết được nguy cơ khẩn cấp của nàng!

– Không khí trong đại lao thật sự vô cùng khó chịu, lát nữa ra ngoài ta sẽ sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm sẵn trong Vương Phủ cho ngươi gột rửa sạch sẽ.

Tạ Nguyên khoa trương đưa tay bịt mũi, thái độ ghét bỏ rõ rệt. Đôi mắt phượng chớp chớp vài cái, các nữ nhân một bên nhìn đăm đắm.

Khóe miệng Mộ Dung Thư rụt rụt, sao Vũ Văn Mặc có thể quen với người như thế? Rõ ràng là quan tâm, nhưng nói ra miệng lại thật sự khiến người ta vô cùng chán ghét.

– Xin vương phi kiên nhẫn chờ thêm mấy canh giờ.

Triệu Sơ khẽ nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu, cười trả lời:

– Được.

Triệu Sơ dịu dàng như thế làm cho mọi người nhìn mà choáng váng. Đặc biệt Ngũ cô nương Mộ Dung Nguyệt, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Triệu Sơ, khuôn mặt mang ý cười đỏ lên, tim cũng đập loạn nhịp. Nàng nghĩ thầm, nếu có thể làm nữ nhân của hắn, đời này như vậy đủ rồi! Bỗng nhiên, nàng hơi ghen tị với vẻ thoải mái của Mộ Dung Thư, bởi vì chỉ khi hắn nhìn nàng ấy mới lộ ra nét cười dịu dàng như thế, dẫu cho Mộ Dung Thư chính là Nam Dương vương phi.

– Canh giờ không còn sớm, hai chúng ta cũng nên đi. Ở đây lâu sẽ rất xui xẻo! Đi thôi!

Tạ Nguyên cau mày, giọng nói có vẻ buồn bực. Nếu sớm biết chỗ này tệ như thế, hắn thật không nên tới. Mà nếu bọn họ không đến, Vũ Văn Mặc tuyệt đối sẽ không yên tâm, đến lúc đó bản thân hắn có thể bị phiền phức.

– Xin vương phi cẩn thận mọi việc, thà rằng chịu đựng trong chốc lát cũng đừng an tâm buông lỏng quá.

Triệu Sơ nhẹ giọng dặn dò, khóe mắt nhìn lướt qua t.h.i t.h.ể Mộ Dung Lâm.

Mộ Dung Thư nhìn theo ánh mắt hắn, đã thấy chưa đầy một, hai khắc mà sắc mặt Mộ Dung Lâm đã tím ngắt, thất khiếu (2 lỗ tai, 2 mắt, 2 mũi, miệng) chảy máu, thê thảm vo cùng, mà ý tứ trong lời Triệu Sơ đương nhiên Mộ Dung Thư hiểu rõ. Nếu như vừa rồi nàng không cảnh giác đi chạm vào khay thức ăn kia, lúc này người bị chảy m.á.u thất khiếu mà c.h.ế.t chính là nàng.

– Cám ơn Ngũ công tử đã nhắc nhở.

Triệu Sơ và Tạ Nguyên thấy đã đạt mục đích, mà Mộ Dung Thư hiển nhiên thật thông minh, không cần nói rõ nàng ấy đã có thể biết là chuyện gì xảy ra, hai người bèn ra về.

Sau khi hai người đi rồi, Mộ Dung Thư lập tức lấy đồ ăn trong hộp cơm ra ăn, cuối cùng uống hết chén ‘‘thuốc dưỡng thai’’. Chờ nàng làm xong hết những việc đó mới phát hiện người trong phòng giam đều nhìn mình chằm chằm, những con người đói khát liên tục nuốt nước miếng.

– Vương phi … Hai người kia là ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-146.html.]

Hai gò má xinh đẹp của Mộ Dung Nguyệt hồng lên, cõi lòng đầy mong đợi hỏi. Bên cạnh nàng, Mộ Dung Ngọc cũng nhìn Mộ Dung Thư chờ đợi.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn hai người cười nhạt nói:

– Ta cũng không biết.

Thân phận Triệu Sơ và Tạ Nguyên trong kinh thành hẳn đều được giữ bí mật, rất ít người biết thân phận bọn họ. Hiện thời hai người xuất hiện ngay trong phòng giam, lại đi gặp nàng vốn đã khiến người khác chú ý, kể cả trước mắt kẻ nêu câu hỏi đều là người của phủ tướng quân, nàng cũng không thể nói nhiều hơn.

Mộ Dung Nguyệt nghe thế thì thất vọng cúi đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài đại lao thất thần.

– Trách không được ngươi lại không chạm vào khay thức ăn đó. Thì ra đã sớm biết là có độc. Mộ Dung Thư, ngươi quá độc ác, biết rõ rành rành có độc, còn để cho Lâm nhi ăn, trong lòng ngươi nghĩ gì? Ngươi là tội phạm g.i.ế.c người! Lâm nhi của ta c.h.ế.t rồi, ngươi cũng đừng mong được sống yên ổn!

Nhị di nương thần trí đảo điên, nhìn Mộ Dung Thư, nắm chặt chấn song gỗ khàn giọng mắng to. (Còn một câu nữa: Nước miếng văng tứ phía, dưới mặt trời ánh lên những tia sáng soi thẳng vào Mộ Dung Thư. Nghe ghê quá, tự động cắt)

– Việc này không thể trách vương phi, là bản thân Nhị tỷ tự mình giật khay thức ăn, trúng độc c.h.ế.t cũng là tự tìm.

Ngồi ở góc khuất nhất, luôn luôn chưa mở miệng nói chuyện, Tứ cô nương Mộ Dung Lan nhìn về kẻ có chút bệnh tâm thần – Nhị di nương, giọng điệu bình tĩnh nói.

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn Mộ Dung Lan. Trong khi những người khác hoảng hốt, sợ hãi thì một cô nương mười sáu tuổi như Mộ Dung Lan, lúc này thần sắc trong trẻo mang theo vẻ lạnh lùng, lại vô cùng bình tĩnh không kém nàng là bao. Mộ Dung Thư cảm thấy kinh ngạc, không ngờ một Mộ Dung Lan mà nàng chưa từng chú ý tới lại có thể bình tĩnh ung dung như thế.

Nhị di nương nghe Mộ Dung Lan nói xong thì hung ác nhìn nàng, giận dữ hét:

– Ngươi, đồ tiện nhân! Ngươi cho là ngươi thay Mộ Dung Thư nói hai câu, nàng ta sẽ cứu ngươi ra ngoài?

– Nhị di nương vẫn nên tỉnh táo mà giữ chút sức lực đi, đừng có lại gào to rống lớn, hiện thời vận mệnh ta ngươi giống nhau, không lâu nữa đều sẽ đầu rơi xuống đất, đi xuống hoàng tuyền. Nếu không muốn c.h.ế.t quá thảm thì nên vì mình tích chút âm đức đi. Vương phi không làm gì sai, ngược lại hành động của Nhị di nương trong mắt mọi người giống người đàn bà chanh chua đanh đá.

Mộ Dung Lan lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị di nương, lạnh giọng nói.

Nhị di nương sửng sốt, không thể ngờ được Mộ Dung Lan, kẻ ngày xưa không dám cùng bà ta nói chuyện hai câu lại dám châm chọc mình như thế! Sau lúc sững sờ, bà ta tức giận muốn giơ tay về phía Mộ Dung Lan định đánh. Mà Mộ Dung Lan đứng lên, đưa tay giữ chặt cổ tay Nhị di nương, sau đó dùng sức vung ra, lạnh lùng nói:

– Nơi này không phải phủ tướng quân, Nhị di nương vẫn nên suy nghĩ phân lượng của mình một chút đi. Đừng dại dột chọc giận nhiều người!

Mộ Dung Thư lạnh lẽo nhìn lướt qua Nhị di nương, giọng nói so với băng tuyết còn lạnh hơn ba phần:

– Bổn vương phi chưa bao giờ biết, Nhị di nương lại là người h.i.ế.p kẻ yếu sợ người mạnh như thế. Thường ngày trong phủ tướng quân làm mưa làm gió, đánh chửi các cô nương và nhóm nha đầu bà tử thì cũng không nói làm gì, hiện tại phủ tướng quân lụn bại, mọi người đều bị giam vào đại lao mà ngươi như cũng không đổi tính ! Mộ Dung Lâm vì ham tiện nghi, muốn đoạt bữa sáng của bổn vương phi, trúng độc mà chết, là nàng ta tự tìm! Nếu như Nhị di nương vẫn muốn tiếp tục chửi rủa không chịu dừng, tuy rằng hôm nay bổn vương phi bị giam trong đại lao, nhưng trong bụng ta còn có đứa con nối dõi của Nam Dương Vương, tin rằng nữ ngục tốt kia chắc chắn nghe lời bổn vương phi, đến lúc đó Nhị di nương sẽ không đơn giản chỉ bị gia hình như vậy! Hay là Nhị di nương cũng muốn nếm thử mùi vị như hoa khôi vừa rồi đã chịu?

 

Loading...