Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-12-02 06:32:06
Lượt xem: 11
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn sang, thì ra là Mộ Dung Lâm! Nói vậy sau lần trước bị nàng đuổi khỏi Vương phủ trở lại phủ tướng quân, Mộ Dung Lâm lại không được Mộ Dung Thu nhìn đến nên trong một thời gian ngắn đã gầy yếu xanh xao, hơn nữa còn nói chuyện chua ngoa độc địa. Mộ Dung Thư chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái, cũng không đáp lại lời nào. Hiện giờ đang ở loại tình huống này, cần gì phải đấu võ mồm tranh cường háo thắng? Chỉ tổ phí sức , phí tinh thần.
Huống hồ lúc này việc nàng quan tâm nhất vẫn là t.h.i t.h.ể Lý thị có được thu xếp thỏa đáng hay không? Hiện thời phủ tướng quân không ai lo hậu sự cho bà, có phải t.h.i t.h.ể bà sẽ nằm đâu đó trên đất lạnh lẽo mà không người nhìn đến?
– Vương phi, có phải vương gia rất nhanh sẽ tới đây cứu người ra ngoài hay không?
Mộ Dung Nguyệt khàn giọng hỏi. Hện tại nàng thật vô cùng sợ hãi, nghe nói bọn họ đều sẽ bị chặt đầu, nàng thật sự không muốn c.h.ế.t đâu.
– Ta cũng không biết.
Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trầm giọng trả lời. Nhìn qua thì có vẻ Vũ Văn Mặc hết sức khó xử, tuy rằng không nói ra nhưng trong khoảng thời gian này chắc hắn cũng đã âm thầm cố gắng, nhưng cuối cùng phủ tướng quân vẫn rơi vào tình cảnh hiện tại.
Mộ Dung Lâm nghe vậy không nhịn được cười lạnh nói:
– Nam Dương Vương làm sao có thể vì ngươi mà đi đắc tội Hoàng thượng? Ngươi sẽ chờ có một kết cục như chúng ta đi! Nếu như chúng ta bị chặt đầu, ngươi cũng thế. Nếu như chúng ta bị đưa đi quân doanh làm quân kỹ, ngươi cũng không thoát! Có điều chỉ sợ đến lúc đó so với chúng ta ngươi, từng là Nam Dương vương phi sẽ trước bị hành hạ đến chết! Thử hỏi binh sĩ nào không muốn biết mùi vị của vương phi?
Có lẽ là cảm thấy đã c.h.ế.t đến nơi, chẳng có gì phải sợ, Mộ Dung Lâm nói năng cũng càng lúc càng không chừng mực.
Trong phòng giam mấy phụ nhân đã có chồng nghe thấy những lời tẻ nhạt này lời còn đỡ, nhưng các vân anh (nữ tử chưa gả) cô nương đầu tiên là mặt đỏ lên, đợi nghe rõ lời của Mộ Dung Lâm rồi, thân hình không nhịn được run lên, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Nhị di nương nhân cơ hội mắng:
– Đến lúc đó chẳng phải cũng không khác gì kỹ nữ sao? Một đôi tay ngọc ngàn người gối, thân phận so với chúng ta còn thấp hơn!
Bà ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã bị đuổi khỏi phủ tướng quân, nhưng vẫn bị bắt vào, sớm biết như thế, sau khi bị đuổi ra ngoài sẽ không dùng thủ đoạn đi câu dẫn Mộ Dung Thu!
Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Thư quét về phía Nhị di nương và Mộ Dung Lâm, nhìn thấy nét cười dữ tợn trên khuôn mặt hai người, khóe miệng gợi lên một chút cười khinh miệt, vẫn chưa quan tâm, đồ làm cho các nàng sính võ mồm phong.
Thấy Mộ Dung Thư như thế, Nhị di nương và Mộ Dung Lâm trong bụng như có ngọn lửa thiêu đốt, hết sức khó chịu. Không thể tưởng được Mộ Dung Thư còn có thể giữ được sự bình thản, bị người nhục mạ như vậy vẫn không tức giận, vẫn nhẹ nhàng bâng quơ.
– Ngươi đừng có nằm mơ! Tuy rằng trước đây ngươi là Nam Dương vương phi, nhưng lúc này đã không phải nữa! Mộ Dung Nguyệt, nó đã không phải là Nam Dương vương phi, ngươi không cần nghĩ cách lấy lòng nó để tìm đường sống nữa! Hiện thời ngay cả bản thân mình nó cũng khó bảo toàn, cầu nó còn không bằng chừa chút sức, chờ cầu người hành hình đi.
Mộ Dung Lâm cắn răng mắng, hình còn chưa thỏa mãn bèn nhìn về phía Mộ Dung Nguyệt tức giận quát một tiếng.
Nàng vừa dứt lời, bốn phía cao thấp đã không ngừng vang lên tiếng kêu khóc. Ai cũng không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ đều không còn sống được bao lâu!
Mộ Dung Nguyệt khóc rống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-144.html.]
– Sao lại như thế? Muội không muốn c.h.ế.t đâu.
Mộ Dung Ngọc ôm Mộ Dung Nguyệt cùng khóc lên. Trong phòng giam, đám di nương, bà tử, vợ các quản sự cũng vì sợ hãi không nhịn được líu ríu khóc ròng. Ai nấy đều không thể chấp nhận được biến cố đột ngột này. Vừa rồi bọn họ chưa khóc vì nghĩ có lẽ còn có thể ra khỏi phòng giam, mà lúc này, lời nói của Mộ Dung Lâm đã dập tắt hoàn toàn hi vọng của bọn họ. Mất đi hi vọng, ngya sau đó chính là rơi vào khủng hoảng, vô cùng khát vọng được sống.
Tiếng khóc của đám người khiến bọn ngục tốt đi lại, bực bội quát:
– Khóc cái gì khóc! Ầm ĩ c.h.ế.t người. Còn khóc sẽ cho các ngươi nếm thử gia hình!
Nghe đến gia hình, mọi người lập tức cắn răng không dám khóc thành tiếng. Bọn họ bị giam ở chỗ này trong vòng một canh giờ, đã tận mắt nhìn thấy các phạm nhân không nghe lời bị hành hạ, tra tấn vô cùng thê thảm, ai còn dám khóc nữa?
Các phạm nhân ở những phòng gian khác cũng đồng loạt nhìn sang, ánh mắt của mỗi người trong bọn họ đều u ám, không có bất cứ tia cảm xúc nào. Mộ Dung Thư chạm phải ánh nhìn đó, trong lòng run lên bần bật. Ánh mắt tuyệt vọng của những con người đang chờ đợi thời khắc đến gần cái chết, đánh thẳng vào lòng nàng.
Mộ Dung Lâm trợn mắt nhìn Mộ Dung Thư, rơi vào hoàn cảnh này, sao Mộ Dung Thư còn có thể bảo trì trấn định như thế! Trên mặt không thấy được nửa phần e ngại! Đáng giận !
– Mộ Dung Thư, đều tại ngươi mới làm hại Tam cô nương bị điên. Hiện tại ngay cả ta cũng không nhận ra.
Ở góc phòng giam, một phụ nhân ôm lấy Mộ Dung Tuyết điên điên khùng khùng không ngừng ngây ngô cười hướng về Mộ Dung Thư gào lên.
Nhìn sang, thì ra là Tam di nương. Mộ Dung Thư hơi hơi nhíu mày, không thể tưởng được nhân duyên của nàng tệ đến vậy, lại đắc tội nhiều người như thế, đầu tiên là Nhị di nương, Mộ Dung Lâm, Mộ Dung Tuyết, cuối cùng là vị Tam di nương này!
Có điều, nàng không hối hận. Mộ Dung Tuyết rơi vào nông nỗi hôm nay đều là tự mình gieo gió gặt bão. Mà Nhị di nương và Mộ Dung Lâm ngay từ đầu đã ở phía đối lập, nàng không thừa hơi để ý tới bọn họ.
– Vương phi …
Mộ Dung Ngọc nhìn sắc mặt Mộ Dung Thư chìm xuống, có chút đồng tình kêu một tiếng. Hiện thời chỉ sợ người khó nhất trôi qua chính là nàng, mẫu thân mất, lại có thai, kết quả vẫn bị đưa vào đại lao.
Mộ Dung Thư thấy sự lo lắng trong mắt Mộ Dung Ngọc, nhàn nhạt cười nói:
– Không cần sốt ruột, hiện thời còn chưa xét xử và phán quyết, kết quả cuối cùng còn khó nói.
Tuy rằng không hiểu vì sao, biết rõ đây là tội danh không dễ thoát ra, nhưng Mộ Dung Thư lại tin tưởng, Vũ Văn Mặc sẽ cứu nàng. Đồng thời, nàng cũng sẽ không thể nhận thua như thế! Đôi mắt đen láy nhìn lướt qua vùng bụng vẫn đang bằng phẳng, nếu như lợi dụng một cách thích hợp, thật ra có thể có thể miễn trừ tội chết.
Có lẽ là bởi Mộ Dung Thư vốn chẳng thèm để ý tới bọn họ, Nhị di nương, Tam di nương, Mộ Dung Lâm không còn hơi sức nên cũng không nhắc lại, mà là ác độc nhìn Mộ Dung Thư, cái nhìn tàn nhẫn như muốn xé xác Mộ Dung Thư thành nghìn mảnh. Có điều bọn họ càng tức giận, Mộ Dung Thư càng hờ hững lạnh nhạt, không thèm quan tâm lại càng kích thích bọn họ, khiến bọn họ càng điên cuồng hơn. Điều này làm cho hành động vừa rồi của họ giống như đang chửi chính mình, căn bản không động chạm mảy may gì được, Mộ Dung Thư nửa điểm tức giận cũng không! Thật vô cùng đáng giận!
Mộ Dung Thư xoa xoa đầu Mộ Dung Nguyệt và Mộ Dung Ngọc, dịu dàng cười nói:
– Dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Hiện đang trong phòng giam, e rằng muốn uống nước cũng rất khó, đừng lãng phí tinh thần.
Lời nàng vừa nói xong, ba người Nhị di nương trợn to hai mắt, trách không được không để ý bọn họ! Thì ra là sợ không có nước uống!