Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:44:34
Lượt xem: 15
Triệu Sơ hơi cười nhạt, trong mắt hình như có một chút khác thường. Có điều sự khác lạ này dường như là thương hại cùng đồng tình. Thấy vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày, đây là có chuyện gì?
Mà bên trong đôi mắt phượng hẹp dài kia của Tạ Nguyên cũng lộ vẻ đồng tình.
Trong lòng Mộ Dung Thư càng thêm nghi ngờ.
Vũ Văn Mặc sớm phát hiện, đôi mày kiếm nhíu chặt.
Thấy thế, Mộ Dung Thư mỉm cười: "Thần thiếp không làm phiền gia và Triệu Ngũ công tử cùng Tạ Tam công tử nói chuyện. Canh giờ không còn sớm, thần thiếp đi sương phòng nghỉ ngơi." Nàng hiểu, hai người này đồng thời xuất hiện đều có quan hệ không tầm thường với Vũ Văn Mặc. Người đời lại không ai biết, cũng đủ hiểu bọn họ định giấu kín quan hệ này. Càng không cần nói đến việc đêm nay Triệu Sơ và Tạ Nguyên đồng thời xuất hiện, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với Vũ Văn Mặc.
Lúc Triệu Sơ nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư rời đi, đôi mày như vẽ hơi cau lại, nụ cười trên môi cũng có chút trống rỗng.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tạ Nguyên nhìn nhìn Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc nhíu mày, âm thầm thở ra: xem ra có một số việc là không cách nào tránh khỏi.
Triệu Sơ nhìn Vũ Văn Mặc trầm giọng nói: "Hoàng Thượng đã âm thầm động thủ. Hắn không chấp nhận được việc có người có khả năng uy h.i.ế.p hắn."
Mộ Dung Thư đi ra ngoài, nghi ngờ trong lòng càng sâu. Vẻ mặt Triệu Sơ và Tạ Nguyên thể hiện điều gì? Vũ Văn Mặc bị thương có phải dính dáng đến chuyện bọn họ muốn nói?
Có liên quan gì đến nàng không?
Tuy trong lòng vô cùng nghi ngờ nhưng bây giờ Mộ Dung Thư thật sự không có cơ hội đi điều tra rõ. Nàng tin Vũ Văn Mặc cũng sẽ không nói cho nàng biết bí mật của hắn. Tựa như trong lòng nàng ẩn giấu một bí mật lớn không ai biết, nàng sẽ không dễ dàng nói với một người khác. Dù sao những ý nghĩ này cũng chỉ là phán đoán của nàng mà thôi. Vừa rồi trong tình trạng hoảng hốt như vậy, nàng cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt hai người kia.
Vả lại, lúc này nàng đang ở hậu viện Vương phủ, sự tiếp xúc với tin tức bên ngoài đã ít càng thêm ít. Có thể biết đến cũng chỉ là những lời đồn đãi ai ai cũng biết. Vì vậy, việc duy nhất nàng có thể làm đó là chờ đợi thời cơ. Hoặc cũng có thể chờ không bao lâu sẽ biết đến cuối cùng là chuyện gì, để nàng hiểu rõ ánh mắt hôm nay của Tạ Nguyên và Triệu Sơ.
Nghĩ vậy, Mộ Dung Thư nằm trên giường không bao lâu đã ngủ say.
Mà đêm đó, ở cách vách, ba người nói chuyện tới sáng. Trước khi mặt trời ló dạng, Triệu Sơ và Tạ Nguyên mới cùng rời đi.
Khi Mộ Dung Thư tỉnh dậy thì trở lại phòng.
Vũ Văn Mặc đã ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa sổ, dường như cố ý chờ Mộ Dung Thư.
Nhận thấy được phía sau có người đi tới, Vũ Văn Mặc đang chắp tay sau lưng liền xoay người. Nhìn về phía Mộ Dung Thư, sâu trong đáy mắt lóe lên những tia sáng làm người khiếp sợ.
"Cho người thu dọn đồ đạc của bản Vương đi, bản Vương trở lại Tiền viện. Mấy ngày nay hầu như sẽ không có dịp đến đây. Chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi, bản Vương sẽ quay lại Mai viên. Về việc thay băng đổi thuốc trong những ngày này, bản Vương sẽ sai người khác. Riêng chuyện của Đại phu nhân, ngươi xem rồi xử lý. Nếu không muốn nhúng tay vào mấy chuyện bẩn thỉu này thì giao cho Thẩm Trắc phi." Giọng hắn khàn khàn như ra lệnh, cũng không biết là dặn dò hay là lo lắng.
Đôi mắt Mộ Dung Thư lóe lên, mím môi thật chặt, nửa ngày mới trả lời: "Vâng. Chỉ cần xác định thần thiếp sẽ báo cho Thẩm Trắc phi."
Hắn gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác. Giọng hắn đều đều xa xăm: "Nghe nói tình cảm giữa Vương phi và Mộ Dung Tướng quân cũng không thân thiết. Ở phủ Tướng quân, trong mắt Mộ Dung Tướng quân thì Mộ Dung Lạp và Mộ Dung Lâm giống như trưởng nam trưởng nữ dòng chính? Thậm chí với phu nhân, Mộ Dung Tướng quân cũng chẳng quan tâm. Gần đây phu nhân càng ngày càng không khỏe."
"Mẫu thân tuổi đã lớn, nhan sắc không còn như xưa, đương nhiên không so được với những nữ nhân trẻ trung xinh đẹp." Mộ Dung Thư nhướng mày, hai mắt tràn đầy thắc mắc nhìn bóng lưng của Vũ Văn Mặc. Sao hắn lại đột ngột nhắc đến Mộ Dung Thu?
"Ừ. Phu nhân thật sự đã già." Giọng nói Vũ Văn Mặc càng thêm nặng nề.
Mộ Dung Thư nhíu chặt mày, Vũ Văn Mặc có ý gì? Là không có chuyện gì nói mới nhắc tới Mộ Dung Thu, hay là nghe tin Lý thị không khỏe muốn quan tâm một chút?
Vũ Văn Mặc lại xoay người, nhìn thẳng Mộ Dung Thư: "Tướng quân phu nhân không khỏe, mấy ngày nay nếu có thời gian thì đi thăm bà đi."
"Thần thiếp cảm ơn gia lo lắng." Mộ Dung Thư cúi đầu thấp giọng trả lời. Lòng của nàng đang run rẩy, Vũ Văn Mặc khác thường, ánh mắt của Triệu Sơ và Tạ Nguyên tối qua làm cho nghi ngờ lúc này của nàng nửa rõ ràng nửa lại mơ hồ. Không lẽ liên quan đến Mộ Dung Thu hoặc Lý thị?
Nhưng Mộ Dung Thu cùng lắm chỉ là một kẻ vũ phu, thân có võ công lại có người con rể như Nam Dương Vương, ông ta còn có thể làm ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Lý thị? Thân thể Lý thị vốn yếu ớt, thông qua quan sát của nàng thì đã sắp tới, chỉ còn cố gắng qua được mấy ngày. Nếu khát vọng sống của Lý thị mạnh hơn một chút có lẽ còn có thể chống đỡ được một hai tháng, nhưng nếu đã mất đi ý chí muốn sống thì cùng lắm cũng chỉ được mười ngày nửa tháng mà thôi.
Là vì việc này?
Không… Tuyệt đối không đơn giản như vậy.
"Tạ Nguyên nhờ bản Vương nhắn với ngươi, sau này hắn sẽ đến nữa, nhất định phải cùng ngươi tranh luận một trận, tuyệt đối sẽ không để ngươi làm cho á khẩu không trả lời được." Vũ Văn Mặc khẽ cười nói. Trong mắt hắn có nhàn nhạt tươi cười.
Mộ Dung Thư còn chưa thoát khỏi mớ ý nghĩ hỗn độn bỗng nghe được lời này, không khỏi sửng sốt. Lát sau mới phản ứng được, cười nói: "Tạ công tử lớn lên thật giống một cô nương. Thật sự làm cho thần thiếp phải cảm thấy xấu hổ. Lúc ấy cũng chỉ là lỡ lời nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi. Tạ công tử không cần để bụng."
"Hắn sẽ không để bụng, mấy ngày nay hắn cũng không uống rượu." Vũ Văn Mặc cười trả lời.
Đây chính là lần đầu tiên Mộ Dung Thư nhìn thấy Vũ Văn Mặc cười nhiều như vậy. Nụ cười này có vài phần chân thành khiến cho Mộ Dung Thư vốn nhạy cảm liền phát hiện, trong nét cười ấy dường như mang theo vài phần lấy lòng.
Lòng nàng mạnh mẽ rung động. Hắn…
"Nhớ kỹ lời bản Vương, có thời gian thì về thăm Lý thị." Vũ Văn Mặc nhắc lại lần nữa.
Mộ Dung Thư gật đầu, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Cảm giác 'nắm không được sờ không tới' này làm nàng có chút mơ hồ. Đây là lần duy nhất từ khi xuyên qua tới nay, nàng như lạc trong sương mù nhìn không rõ bất kỳ thứ gì. Rõ ràng cảm giác chuyện này có liên quan đến bản thân nhưng cứ với mãi mà không thể chạm tay đến, ngược lại chân tướng càng cách nàng xa hơn.
Nàng âm thầm nắm chặt tay, nàng sẽ không để tình trạng này kéo dài lâu hơn.
"Mặc dù bản Vương không thể che chở cho phụ mẫu ngươi, nhưng ngày này giờ này, tính mạng của Mộ Dung Thư ngươi, nếu có ra sao thì bản Vương cũng sẽ bảo vệ đến cùng!"
Ánh ban mai rọi vào thân người hắn, trên thân khoác hắc y, sắc mặt nghiêm túc nói một cách nặng nề như hứa hẹn, không chấp nhận bất kỳ ai phản đối.
Trong nắng sớm, vẻ mặt của Tu La địa ngục của hắn làm Mộ Dung Thư thật lâu cũng không nói nên lời.
Đến khi Vũ Văn Mặc rời đi, Mộ Dung Thư cũng không cách nào mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-128.html.]
Hắn là ý gì?
Hắn có biết hắn đang nói gì không?
Mộ Dung Thư cau chặt mày, đứng ở nơi hắn vừa đứng, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Sâu trong tâm bị chấn động! Giống như… Nàng không dám xác định, lời hứa này có phải là nói dối hay không!
Sau buổi cơm trưa, Tứ phu nhân lại đến, vẫn như cũ.
Vừa ngồi xuống đã dè dặt nói với Mộ Dung Thư: "Hôm nay thần thiếp phát hiện một phong thư trong phòng của Đại phu nhân!"
"Sao Tứ phu nhân lại thấy được?" Mộ Dung Thư gạt nhẹ vụn trà trong chén rồi mới cúi đầu nhấp một ngụm, cười nói. Tứ rất nhân thần bí trả lời: "Thần thiếp thừa dịp Đại phu nhân đi tiểu tiện mà nhìn lén. Trên thư đại khái viết là tối nay Nhị gia hẹn gặp Đại phu nhân trong rừng cây nhỏ sau Vương phủ."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn Tứ phu nhân, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Không phải tối hôm trước mới gặp? Sao đêm nay lại hẹn nữa?"
Dựa theo tính tình cẩn thận của Đại phu nhân, sao dễ dàng để người ta phát hiện chuyện nàng có gian tình với nam nhân khác, đừng nói chi là thư từ chứng minh việc gian díu!
"Thần thiếp cũng không biết. Chuyện hẹn hò của nam nữ làm gì mà để ý thời gian. Đêm tối là lúc dễ dàng 'yêu đương vụng trộm' nhất." Tứ phu nhân thấy Mộ Dung Thư có vẻ hơi nghi ngờ thì lập tức nói. Ánh mắt lóe lên như trông chờ.
"Có vẻ Tứ phu nhân rất am hiểu chuyện 'yêu đương vụng trộm' này? Còn biết rõ bọn họ nghĩ gì." Mộ Dung Thư nói đùa. Dứt lời, đôi mắt sắc bén nhìn Tứ phu nhân.
Tứ rất nhân biến sắc, xấu hổ cười vài tiếng, vội giải thích: "Thần thiếp đâu biết nhiều như vậy. Có điều trước kia thường xuyên nghe người ta nói, trong các gia tộc lớn, bọn người dưới gian díu với nhau đều chọn lúc nửa đêm. Càng lâu, hẹn hò càng thường xuyên, khó tránh bị người ta phát hiện. Vì vậy mới nghĩ đến chuyện của Đại phu nhân và Nhị gia."
Mộ Dung Thư gật đầu: "Đúng vậy. Thế thì đêm nay cùng đi rừng cây nhỏ nhìn qua một chút." Trò hay đã trình diễn. Thật ra nàng rất muốn nhìn, mấy chuyện này kết quả sẽ ra sao!
Tứ phu nhân thở dài nhẹ nhõm.
"Vâng. Tối nay chỉ cần thấy Đại phu nhân rời đi, thần thiếp sẽ lập tức đến báo cho Vương phi."
"Ừ." Mộ Dung Thư mỉm cười nói.
Sau khi Tứ phu nhân rời đi, một lát sau, Hồng Lăng liền từ ngoài trở lại. Dáng vẻ của nàng có chút vội vàng, vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư, chưa kịp thở đã vội nói: "Nô tì vừa mới hỏi thăm Mã hộ vệ. Mã hộ vệ nói tối hôm qua Tứ phu nhân đã đi ra ngoài, là đến rừng cây nhỏ. Mà Đại phu nhân không có động tĩnh gì."
"A?" Mộ Dung Thư nhướng mày. Xem ra, Tứ phu nhân đúng là có chuyện giấu nàng! Hơn nữa, dám ở sau lưng sử dụng thủ đoạn!
Tứ phu nhân này đúng là nhẫn nại, tính toán trong một thời gian dài như vậy, chỉ sợ là đang chờ cơ hội này!
Về phần Vũ Văn Khải… Một con quỷ háo sắc không hơn không kém!
"Nói với Mã hộ vệ, xế chiều cho bọn thị vệ nghỉ ngơi. Buổi tối sẽ có chuyện cần." Mộ Dung Thư nói với Hồng Lăng.
Hồng Lăng gật đầu đáp: "Vâng ạ."
Bóng tối rất nhanh đã buông xuống, bầu trời đêm muôn vàn ánh sao, gió thổi nhè nhẹ mát rượi. Đêm đẹp như thế đúng là rất thích hợp để làm vài chuyện gì đó.
Sau khi dùng xong cơm tối, Mộ Dung Thư nhàn nhã ngồi trong phòng nghiên cứu y thuật. Đúng lúc nàng đọc say mê thì nghe có tiếng gõ cửa: "Bẩm Vương phi, Tứ phu nhân cầu kiến."
"Cho nàng vào." Khóe miệng Mộ Dung Thư nhếch lên, đến rồi sao! Nàng vừa cất xong sách đi thì Tứ phu nhân bước vào.
"Thần thiếp bái kiến Vương phi. Bẩm Vương phi, Đại phu nhân đã đi đến rừng cây nhỏ. Giờ chúng ta cũng mau đi thôi." Vừa vào, Tứ phu nhân đã vô cùng lo lắng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhẹ: "Không cần gấp, chờ thêm một lát."
"Còn chờ gì nữa? Nếu Vương phi không đi nhanh thì không thể bắt tận tay Đại phu nhân được." Tứ phu nhân càng thêm vội vàng.
Mộ Dung Thư mỉm cười: "Tứ phu nhân đừng vội, ngồi xuống đợi thêm chút nữa đi. Bản Vương phi vừa ăn chút cháo, bụng có hơi khó chịu, vẫn chưa thể đi lại."
"Cái gì?" Tứ phu nhân nhíu mày, trong lòng bất an ngồi xuống, đứng ngồi không yên y như ghế có đinh.
"Dù sao bản Vương phi đang có thai, không thể quá vất vả. Một chút nữa sai người đi báo cho Thẩm Trắc phi cùng đến. Nếu chuyện này là thật thì cần phải xử lý khéo léo." Mộ Dung Thư lại cười nói.
Tứ phu nhân thấy Mộ Dung Thư cũng không định đứng lên, còn muốn ngồi tiếp để đợi Thẩm Trắc phi đến. Từ Trúc viên đến Mai viên, phải mất chừng hai đến ba khắc. Lúc này nếu không tính đến thời gian, khi tới rừng cây nhỏ chắc chẳng thấy được gì. Đang lúc nàng muốn mở miệng thuyết phục Mộ Dung Thư thì Hồng Lăng đi vào, cung kính nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi, có thể đi rồi."
Nàng từ chỗ Mã hộ vệ biết được tin tức, xác định Đại phu nhân và Nhị gia chia nhau đi đến rừng cây nhỏ phía sau.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư quay đầu cười nói với Tứ phu nhân: "Được rồi. Tứ phu nhân, chúng ta đi trước vậy. Lát nữa Thẩm Trắc phi sẽ đến rừng cây phía sau là được."
Tứ phu nhân thấy thế, linh cảm có điềm xấu, cảm thấy Mộ Dung Thư hình như không hoàn toàn tin tưởng nàng! Đặc biệt vừa rồi ánh mắt nàng ta nhìn nàng, giống như đã thấy rõ nàng! Nghĩ đến đây, con ngươi của Tứ phu nhân co rụt. Nhưng bây giờ muốn lùi bước cũng đã muộn.
Ngoài Mai viên, Mã hộ vệ sớm đã đứng chờ. Khi Tứ phu nhân nhìn thấy Mã hộ vệ thì có hơi bất ngờ. Nàng ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt của Mộ Dung Thư, trong lòng hơi chấn động. Mộ Dung Thư chuẩn bị rất chu toàn! Thế nhưng, nàng ta dè dặt cẩn trọng như thế mới khiến Tứ phu nhân sợ hãi.
Rừng cây nhỏ cách Mai viên cũng không xa, khoảng canh ba thì bọn họ cũng vừa tới.
Đi trong đêm tối, Mộ Dung Thư nhếch môi mỉm cười, không biết một lát sẽ gặp được chuyện gì đây!
Rừng cây nhỏ cũng không lớn, nhưng vì nằm ở nơi hoang vắng sau Vương phủ nên gần như không có ai lui tới. Không ngờ một nơi như thế lại được chọn làm nơi 'yêu đương vụng trộm'.
Họ vừa đến rừng cây nhỏ đã nghe thấy tiếng kêu quyến rũ có phần đè nén của nữ nhân từ bên trong truyền tới, còn có tiếng thở thô kệch của nam nhân.
Loáng thoáng còn nghe được tiếng nam tử kia nói: "Khả Nhi, sao hôm nay lại chọn chỗ này để tình tứ thế? A …!"
Chương trướcChương tiếp