Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:39:38
Lượt xem: 15
Nàng liền ở bên ngoài đọc sách, vẫn là nghiên cứu y thuật. Gần nhất nàng xem sách thuốc đến mê mẩn, đối với các loại sách khác không có hứng thú.
Một lát sau, chỉ thấy Hiên nhi chạy vào, ngồi trên ghế rồi nằm sấp lên bàn.
"Mẫu thân, mấy vị di nương kia nói là người dùng độc kế hại c.h.ế.t mẫu thân của Hiên nhi." Hiên nhi một mặt phiền muộn, tay chống cằm, nhìn Mộ Dung Thư đang nhàn nhã đọc sách nói. Bé muốn bắt bươm bướm nên chạy ra khỏi Mai viên, vừa vặn đến hoa viên thì gặp được Đại phu nhân và Nhị phu nhân. Hai người cười thật giả dối!
"A? Vậy con nói sao?" Nàng lười biếng hỏi lại.
Hiên nhi giảo hoạt, giống con ch.ó nhỏ lấy lòng cười: "Hiên nhi cắn các nàng bị thương hết. Mẫu thân, con rất ngoan phải không?"
Đại phu nhân và Nhị phu nhân trợn tròn mắt nói dối, chả lẽ nghĩ là hắn cái gì cũng đều không hiểu? Bất quá nhân cơ hội này xả giận thay mẫu thân, hắn vui vô cùng!
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cong môi cười khẽ, xoa đầu Hiên nhi, ôn nhu nói: "Chắc là các nàng nói đùa cùng Hiên nhi thôi."
"Mặc kệ, chỉ cần có người đối mẫu thân bất lợi, Hiên nhi liền cắn nàng! Hiên nhi là nam tử hán, mới không phải trẻ con đâu! Lời này ngay cả trẻ lên ba nghe đều không tin!" Hiên nhi ngọt ngào ngây thơ nói.
Mộ Dung Thư lắc đầu cười khẽ, đứa nhỏ này thật đúng là kẻ dở hơi! Nhưng lá gan của Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng không nhỏ, cái gì cũng dám nói. Ngay lúc Hiên nhi không nhìn thấy, trong mắt Mộ Dung Thư hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
Hôm sau. Bầu trời quang đãng, ánh nắng tươi sáng. Thời tiết tốt, tâm tình mọi người cũng tốt.
Sau khi Vương tuần phủ nhận được thư thế nhưng lại tự mình đến đón Hiên nhi!
Thấy Vương tuần phủ xem trọng Hiên nhi như thế, Mộ Dung Thư ít nhiều cảm thấy yên tâm hơn. Chỉ cần Vương tuần phủ đủ xem trọng, Vương thái thái sẽ không thể không quan tâm hay thậm chí khắt khe với Hiên nhi. Hơn nữa, Vương thái thái hẳn không phải người ngu xuẩn, biết rõ Hiên nhi là nghĩa tử của nàng mà còn đối xử với Hiên nhi như trước.
Hiên nhi lôi kéo tay áo của nàng không buông: "Mẫu thân, Hiên nhi sẽ nhớ người."
Chỉ cần vừa nghĩ đến một thời gian không thể ở cùng mẫu thân, trong đầu hắn liền có chút không thoải mái. Bất quá nhìn khuôn mặt tươi cười vui mừng của tổ phụ, Hiên nhi cảm thấy đi bồi tổ phụ mấy ngày làm tròn hiếu đạo là đúng. Dù sao sau này thời gian ở cùng mẫu thân còn rất dài.
"Hiên nhi rất nhanh sẽ trở lại." Hiên nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộ Dung Thư, nói bằng âm thanh non nớt.
Mộ Dung Thư cười gật đầu: "Ừ."
Nàng lại nhìn về phía nét mặt yêu thương của Vương tuần phủ, nhắc nhở: "Gần đây mỗi đêm trước khi đi ngủ Hiên nhi đều uống một ly sữa nóng. Sau này về Vương gia cũng khá lâu, làm phiền Tuần phủ đại nhân dặn dò hạ nhân một tiếng, đừng quên chuẩn bị sữa."
Vương tuần phủ gật đầu: "Vương phi yên tâm, những chuyện này lão phu sẽ nhắc nhở hạ nhân. Trong khoảng thời gian này lão phu nhất định sẽ chiếu cố tốt Hiên nhi, tuyệt đối sẽ không để Hiên nhi lại chịu một chút ủy khuất. Lão phu cũng không tha kẻ nào dám ức h.i.ế.p Hiên nhi dưới tầm mắt lão phu. Vương phi cứ yên tâm."
Lần này gặp, Hiên nhi rõ ràng mập mạp, trắng trẻo hơn so với lần trước, nụ cười cũng xuất hiện trên mặt nhiều hơn, xem ra Mộ Dung Thư đã chăm sóc hết lòng.
"Vậy bản Vương phi giao Hiên nhi cho Tuần phủ đại nhân." Mộ Dung Thư gật đầu cười nói.
Mộ Dung Thư đưa Vương tuần phủ cùng Hiên nhi ra phủ, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hiên nhi buồn bã ghé vào cửa sổ nhỏ, Mộ Dung Thư thật có chút không đành lòng.
Thẳng đến khi xe ngựa mất hút trong cát bụi không còn thấy bóng dáng, Mộ Dung Thư mới thu hồi ánh mắt, xoay người trở về Vương phủ.
Lúc đi ngang qua hoa viên, Mộ Dung Thư vô tình gặp Vũ Văn Khải cùng Đại phu nhân.
Hai người hình như đang tranh chấp gì đó trên đường nhỏ, khi nhìn thấy Mộ Dung Thư liền lập tức dừng lại, cùng hướng Mộ Dung Thư hành lễ. Ngay sau đó giống như sợ Mộ Dung Thư hiểu lầm liền lập tức mỗi người lui về phía sau hai bước, bứt ra một chút khoảng cách.
"Khéo như vậy?" Mộ Dung Thư nhướng mày cười hỏi.
Nô tỳ đến hoa viên ngắm hoa, vừa vặn gặp Nhị gia cũng đến ngắm hoa. Nô tỳ liền hướng Nhị gia hành lễ." Đại phu nhân cúi đầu trả lời một cách dè dặt, cẩn trọng.
Vũ Văn Khải không lên tiếng, không tự chủ được nhìn nhìn Thanh Bình ở phía sau Mộ Dung Thư. Một chút cử động nhỏ ấy làm cho Đại phu nhân cụp mắt xuống, trong đôi mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
Mộ Dung Thư nhíu mày, bất động thanh sắc gật đầu, nhìn về phía Vũ Văn Khải cười nói: "Nhị gia hẳn là bề bộn nhiều việc không phải sao? Phủ đệ ở kinh thành có chọn được cái nào chưa?"
Nghe vậy, Vũ Văn Khải sửng sốt, hắn nghĩ Mộ Dung Thư đã quên chuyện này. Không thể tưởng được lúc này lại bị nhắc tới, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, miệng vẫn phải trả lời: "Vẫn đang tìm, nhưng mà phủ đệ ở kinh thành thật sự là khó mua, vì vậy cần thêm chút thời gian."
"Cũng đúng. Vậy thì mau chóng tìm đi, dù sao càng lâu càng khó tìm." Để lại một câu nói xong, Mộ Dung Thư cười nhạt nhìn lướt qua Đại phu nhân rồi tiêu sái rời đi.
Đại phu nhân cùng Vũ Văn Khải nhìn bóng lưng nàng rời đi thoáng thất thần. Có phải Mộ Dung Thư đã biết cái gì hay không?
Ngày thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-125.html.]
Hồng Lăng về thăm nhà rồi quay lại Vương phủ, ở trong phòng nghỉ ngơi chưa đến nửa khắc, liền lập tức vào phòng tìm Mộ Dung Thư.
"Vương phi, nô tỳ ở bên ngoài nghe được chuyện về Nhị gia. Nhị gia định mở cửa hàng bán y phục ở kinh thành, mà người Nhị gia lựa chọn hợp tác đúng là Đỗ gia, nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân!" Hồng Lăng nhìn về phía Mộ Dung Thư đang kinh ngạc vạn phần nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư hơi hơi cau mày: "Đỗ gia chính là thủ phủ kinh thành, căn bản không cần thiết hợp tác cùng Nhị gia. Huống hồ chỉ là một cái cửa hàng y phục nho nhỏ."
Chẳng lẽ Vũ Văn Khải lợi dụng Đỗ Khả để được dựa vào cây đại thụ Đỗ gia? Vì vậy nên hai ngày trước, lúc đối mặt Đỗ Khả, Vũ Văn Khải mới có biểu hiện sợ hãi như vậy? Thậm chí có thể tạm thời từ bỏ cả thứ yêu thích?
Hồng Lăng gật đầu.
"Vì nghi ngờ nên nô tỳ liền đi nghe ngóng một chút, cuối cùng xác định đúng là có việc này."
Mộ Dung Thư gật đầu, tạm gác lại chuyện đó trong lòng. Việc này muốn gấp cũng không được, chờ có đủ chứng cớ xác thực để không ai có thể chối cãi mới đi bẩm báo với Vũ Văn Mặc.
Sau buổi cơm trưa, Tứ phu nhân lại đến, vẻ mặt thần bí, giống như sợ bị người khác nghe được, kề sát tai Mộ Dung Thư dè dặt cẩn trọng nói: "Vương phi, Đại phu nhân nhất định có mờ ám gì đó với Nhị gia."
"A?" Mộ Dung Thư nhếch môi cười khẽ, nghe Tứ phu nhân nói chắc chắn như thế, trong lòng liền biết Tứ phu nhân khẳng định biết được điều gì mới dám mạnh miệng như vậy.
Tứ phu nhân lại liếc nhìn chung quanh thêm vài lần mới nói: "Nô tỳ phát hiện gần như khoảng hai ba ngày, lúc mọi người đã tắt đèn, Đại phu nhân đều lén lút ra khỏi Bắc Uyển rồi đi đến rừng cây nhỏ phía sau Vương phủ. Mấy ngày trước, ban đêm khi nô tỳ đi tiểu tiện nhìn thấy Đại phu nhân đi ra cũng không mấy để ý. Nhưng tối hôm qua nô tỳ phát hiện Đại phu nhân lại đi ra ngoài. Vì tò mò nên nô tỳ liền đi theo, kết quả thấy Nhị gia cũng ở đó. Sợ bị phát hiện, nô tỳ liền lập tức rời đi."
"Xem ra chuyện này đúng là có thật. Nếu như bị người khác phát hiện truyền ra ngoài, chỉ sợ làm nhục thanh danh của phủ Nam Dương Vương. Tứ phu nhân không cần nói lại việc này với hai người đó, bản Vương phi đã có quyết định." Mộ Dung Thư dặn dò, sắc mặt nhìn qua thập phần trầm trọng.
Tứ phu nhân vội gật đầu đáp ứng. Ngay khi cúi xuống, trong đôi mắt lóe lên một tia khác lạ. Trong lòng thầm nghĩ: Vương phi hẳn sẽ tin tưởng? Xem thần sắc Vương phi, quả nhiên là không chút nghi ngờ.
"Vâng, nô tỳ đã biết. Nô tỳ cáo lui." Tứ phu nhân đứng dậy, cung kính vạn phần hành lễ với Mộ Dung Thư rồi lui ra ngoài.
Sau khi nàng rời đi, Mộ Dung Thư lập tức gọi Hồng Lăng tới: "Đi báo cho Mã hộ vệ, mấy ngày tới tăng cường tuần tra vào ban đêm. Bất quá không được để người khác phát hiện. Chỉ cần có chuyện gì lập tức báo cho bản Vương phi. Đồng thời ngươi phải luôn luôn chú ý động tĩnh của Tứ phu nhân."
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Hồng Lăng đáp ứng, lập tức rời đi.
Mộ Dung Thư từ từ đứng dậy tới trước cửa sổ, hơi hé mắt nhìn phía ngoài cửa sổ. Không thể hoàn toàn tin tưởng Tứ phu nhân nhưng cũng không thể không tin. Thông qua quan sát của nàng, Đại phu nhân cùng Nhị gia trong lúc đó nhất định là có việc không muốn người khác biết!
Thế nhưng, hai hàng chân mày của nàng dần dần nhăn lại. Đã nhiều ngày Thẩm Trắc phi không có bất kì động tĩnh gì, điều này thật không bình thường! Rốt cục nàng ta đang toan tính cái gì?
Thẩm Trắc phi, Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân. Chỉ cần lợi dụng thích đáng những người này, nàng sẽ có cơ hội!
Mộ Dung Thư quay đầu lại, ánh mắt rơi vào cuốn sách thuốc trên bàn. Đây là cuốn thứ ba, gần như mỗi bản đều không khác biệt lắm, đối với tập tính của các loại thảo dược nàng cũng hiểu rất rõ ràng. Có điều nếu lợi dụng người khác để thoát thân thì tính nguy hiểm trong đó thật lớn. Nhưng nàng lại muốn đảm bảo không liên lụy đến bất kỳ người nào.
Ngay lúc nàng thất thần, Thanh Bình vào nhà kề nói khẽ: "Bẩm Vương phi, Vương gia nghỉ trưa vừa tỉnh, muốn gặp người."
Mộ Dung Thư hoàn hồn, đem tâm tư giấu trong đáy lòng. Xoay người cười nói với Thanh Bình: "Ừ."
Khi nàng trở lại phòng ngủ, Vũ Văn Mặc đã dựa vào bên giường, đôi mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
"Vì sao ngươi lệnh cho Mã hộ vệ tăng cường tuần tra?" Vũ Văn Mặc nhíu mày hỏi. Hắn mặc dù ở Mai viên tĩnh dưỡng nhưng vẫn là người đứng đầu phủ Nam Dương Vương. Mã hộ vệ lại là người của hắn, tất nhiên có việc sẽ bẩm báo cho hắn.
Mộ Dung Thư không có chút ngoài ý muốn, đi lên phía trước, thanh thanh nói: "Trước hết để thần thiếp kiểm tra vết thương của gia."
Vũ Văn Mặc không nói, tùy ý Mộ Dung Thư cởi y phục của hắn, thuần thục mở băng gạc ra quan sát miệng vết thương.
Miệng vết thương khép lại hết sức tốt, chỉ cần hoạt động nhiều lại nghỉ ngơi thêm chừng mười ngày nửa tháng, lớp vảy trên bề mặt bong ra, vết thương sẽ kéo da non. Mộ Dung Thư mỉm cười, đối với y thuật của mình cảm thấy tự hào.
Nàng vừa giúp hắn mặc lại y phục, cười nói: "Vương gia nghỉ ngơi thêm hai ngày liền có thể xuống giường đi lại. Nay mai thần thiếp sai người dọn dẹp chỗ của Vương gia. Để qua hai ngày lại luống cuống tay chân."
Nghe vậy, thần sắc Vũ Văn Mặc trầm xuống, ánh mắt nhất thời rét lạnh băng sương, dừng lại một chút rồi cắn răng gằn từng tiếng: "Mộ Dung Thư, ngươi ước gì bản Vương mau rời khỏi phải không?"
Giọng nói rét lạnh như thế, không khí giằng co như thế. Chỉ cần lúc này Mộ Dung Thư ngẩng đầu liền có thể chạm đến đôi mắt sâu không đáy của Vũ Văn Mặc, nhất thời cảm giác như đang lạc vào thế giới băng tuyết.
Chẳng qua Mộ Dung Thư lại làm như không nghe thấy, vẫn cúi đầu ôn nhu cười nói: "Mấy ngày nay Đại phu nhân hơi khác thường. Tứ phu nhân nói với thần thiếp, cứ cách khoảng hai ba ngày lại gặp Đại phu nhân thừa dịp mọi người ở Bắc Uyển nghỉ ngơi đi tới rừng cây nhỏ sau hậu viện Vương phủ. Hình như đi gặp nam nhân. Thần thiếp e ngại việc này truyền đi sẽ khiến Vương gia mang tiếng 'đội nón xanh' nên mới sai Mã hộ vệ tăng cường tuần tra ban đêm để xác minh việc này có phải là thật không! Nhưng cũng có khi chỉ là lời nói một phía của Tứ phu nhân."
Đối với lời nói của Mộ Dung Thư, Vũ Văn Mặc làm như không nghe thấy, nhếch mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, lạnh giọng nói: "Bản Vương nhớ được bên cạnh ngươi có bốn đại nha hoàn, trong đó, Vân Mai đã nhiều ngày không thấy nữa. Vì sao?"
Nghe vậy, thân hình Mộ Dung Thư run lên, ngẩng đầu chống lại đôi mắt mang hàn khí bức người của Vũ Văn Mặc!