Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:38:03
Lượt xem: 17

Trong lúc đó, Thẩm Quý phi lại đang nhìn Mộ Dung Thư, trong ánh mắt có một tia ám quang không cách nào hiểu rõ, không thể tưởng tượng được trong một thời gian ngắn mà Mộ Dung Thư lại có thể chiếm được Vũ Văn Mặc từ trong tay Nhu nhi, lúc hắn nhiễm bệnh mà chọn Mai viên tĩnh dưỡng. Mà khoảng thời gian này là lúc dễ sinh cảm tình nhất, may mà sau khi nàng biết được việc này, trước tiên sắp xếp một chút, nếu không, theo tâm tư không bình tĩnh kia của Nhu nhi, chỉ sợ không cách nào giữ được lòng của Vũ Văn Mặc! Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt Thẩm Quý phi càng sâu thêm mấy phần. Lúc nhìn Mộ Dung Thư thì chuyển thành vẻ mặt tươi cười như hoa, giống như những điều không vui xảy ra trước đó cũng chỉ là một hồi mộng ảo.

Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, âm thầm nhăn mày, ánh mắt của Thẩm Quý phi cùng Thẩm Trắc phi không đúng! Không cần phí sức nghĩ nhiều cũng biết tâm tư của hai người là cái gì. Nhưng nàng thật sự không thể tưởng được, Thẩm Trắc phi so với gián đánh không c.h.ế.t mà còn liều mạng hơn!

Ánh mắt Mộ Dung Thư cùng Thẩm Quý phi, Thẩm Trắc phi giao chiến. Đã qua một khắc, Hoàng thượng và Vũ Văn Mặc cũng gần như trao đổi xong. Vũ Văn Mặc ngáp mấy lần biểu hiện mình đã mỏi mệt, Hoàng thượng đang lúc nửa tin nửa ngờ vào kết quả xác minh, lại thấy Vũ Văn Mặc mỏi mệt, cũng chỉ có thể đem nghi hoặc để trong lòng, đứng dậy cười nói: "Nam Dương Vương nghỉ ngơi cho tốt, nếu như cần bất kỳ cái gì thì sai người trong phủ tiến cung bẩm báo cho Trẫm."

"Vâng, thần tuân chỉ." Vũ Văn Mặc đáp, vừa dứt lời đã từ từ nhắm mắt lại, có vẻ như lơ đãng, thật sự là mỏi mệt đến cực điểm.

Thấy thế, trong con ngươi của Hoàng thượng hiện lên một đạo ánh sáng, nhíu nhíu mi, mắt lướt một vòng quanh phòng, ánh mắt dừng trên làn khói của lư hương đang tỏa ra, mùi không ngừng phát ra, vây quanh chóp mũi. Hai mắt tỏa sáng, muốn xoay người một lần nữa, đến bên giường vén chăn lên, nhưng khi nhìn đến bộ dáng của Vũ Văn Mặc mệt mỏi, còn có người khắp phòng, hắn cau mày, xoay người rời đi.

Mộ Dung Thư cúi người đưa tiễn. Vốn theo quy củ thì Mộ Dung Thư phải đưa Hoàng thượng ra đến đại môn Vương phủ, nhưng vì Vũ Văn Mặc nhiễm bệnh, Hoàng thượng liền cản Mộ Dung Thư lại cho Thẩm Trắc phi đi thay. May là Hoàng thượng ở trong phòng không lâu lắm, mà Vũ Văn Mặc cũng kịp thời 'biểu hiện' thần sắc mỏi mệt làm cho Hoàng thượng rời đi, nếu không mùi nhang hương không cách nào che giấu được mùi m.á.u tươi.

Lẽ ra Thẩm Trắc phi muốn thừa dịp này ở lại trong phòng hầu hạ Vũ Văn Mặc, nhưng Hoàng thượng lại ra lệnh, tất nhiên nàng không thể cãi lệnh. Không cam lòng nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc trên giường.

Thẩm Quý phi lườm nàng một cái, tức giận thấp giọng nói: "Nếu không muốn trong lòng Vương gia có người khác thì dùng đầu óc mà nghĩ thủ đoạn tốt hơn đi. Đừng luôn để cho Mộ Dung Thư chiếm tiên cơ."

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Trắc phi trắng bệch, cúi đầu cắn chặt môi.

Đợi bọn họ đi khỏi, Mộ Dung Thư cho mấy nha hoàn trong phòng lui ra, sau đó ngồi xuống bên giường. Cùng lúc, Vũ Văn Mặc mở mắt, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Thư, trầm giọng nói: "Miệng vết thương ở bả vai lại vỡ ra."

"Lần này muốn cầm m.á.u sợ là tốn một chút thời gian." Mộ Dung Thư lạnh giọng trả lời. Sau đó liền cởi bỏ y phục của Vũ Văn Mặc, một lần nữa bôi thuốc lên miệng vết thương.

Vũ Văn Mặc chậm rãi nhăn mày, nhìn chằm chằm miệng vết thương không ngừng rỉ máu, sắc mặt dần dần trắng bệt. Bôi thuốc xong, cảm nhận của nàng càng mãnh liệt, có thể thấy Hoàng thượng vừa rồi sử dụng lực đạo lớn thế nào! Bây giờ vết thương trước mắt so với vết thương khuya hôm trước còn nặng thêm vài phần! Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt Vũ Văn Mặc càng thêm lợi hại, ở trước mặt Mộ Dung Thư, hắn không hề cố kỵ bày ra sát khí lãnh liệt đến tận xương!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-120.html.]

Loại sát khí này làm cho lòng người sợ hãi mãnh liệt, thân thể không tự chủ được run rẩy, từ trước tới nay Mộ Dung Thư lần đầu tiên gặp, khó tránh khỏi có chút không thể tin nhìn Vũ Văn Mặc.

Nhận thấy tầm mắt của Mộ Dung Thư, sát khí trong mắt Vũ Văn Mặc nhất thời biến mất, nhưng sự lạnh lẽo vẫn còn bao quanh hắn.

Hoàng thượng hồi cung, còn Thẩm Quý phi ở lại Vương phủ nghỉ ngơi một đêm mới hồi cung.

Thẩm Quý phi và Thẩm Trắc phi trở lại Trúc viên. Đóng cửa phòng, Thẩm Quý phi lạnh lùng quát Thẩm Trắc phi: "Đối với Mộ Dung Thư, muội có rất nhiều cơ hội. Dù sao trong hai năm qua, tâm của Nam Dương Vương đều ở trên người muội, mà bây giờ muội lại bị thất sủng! Dựa vào sự thông minh của muội làm sao lại không giữ được lòng của Nam Dương Vương?"

Thẩm trắc phi biến sắc, lắc đầu trả lời: "Muội cũng không biết. Trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Thư hoàn toàn thay đổi, giống như biến thành một người khác, rất khác so với Mộ Dung Thư trước kia, tựa như hai người. Khác nhau một trời một vực như thế, tất nhiên làm Vương gia hiếu kì."

"Biến thành một người khác?" Thẩm Quý phi khép hờ mắt. Trước kia hình như chưa từng chú ý, mà lúc này cẩn thận nghĩ đến, tác phong của Mộ Dung Thư so sánh với trước kia hoàn toàn khác! Giống như hai người. Một người có thể thay đổi nhiều đến mức đó sao?

"Vâng. Không khỏi làm người khác hoài nghi, lúc trước, Mộ Dung Thư là giả vờ. Nàng ta biết rõ muội và Vương gia là thanh mai trúc mã, cảm tình tự nhiên không phải nàng ta có thể so sánh được. Hai năm trước, che dấu tính nết thật rồi trong khoảng thời gian này đột nhiên biến thành một người khác, quả nhiên làm Vương gia chú ý." Thẩm Trắc phi cau mày, đem nghi hoặc trong lòng nói ra hết.

Nghe vậy, đôi môi hồng nộn của Thẩm Quý phi khẽ nhếch, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng cực chói lọi: "Có lẽ Mộ Dung Thư trước mắt căn bản cũng không phải là Mộ Dung Thư! Trước đó ngươi không phải nói với bản cung, Mộ Dung Thư đã từng cùng một người tiểu thiếp cãi nhau, sau đó té bị thương. Rồi sau lần bị thương đó, khi tỉnh lại đã hoàn toàn biến thành một người khác? Có lẽ bị người đánh tráo? Hoặc là bị cái gì đó ám ảnh?"

Loại đoán mò này hiển nhiên làm Thẩm Trắc phi cảm thấy mờ mịt, liền lắc đầu nói: "Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, không có khả năng đổi người mà không bị ai phát hiện. Việc ám ảnh kia cũng không thể thuyết phục người khác."

Gương mặt trắng nõn của Thẩm Quý phi lại nở nụ cười rực rỡ, vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Trắc phi, cười nói: "Không, nếu muốn ngồi lên vị trí Vương phi, như vậy tất cả những điều này đều trở thành có thể."

Thân hình Thẩm Trắc phi run lên, không thể tin nhìn về phía Thẩm Quý phi, đáy mắt dần dần nở nụ cười giống như nụ cười của Thẩm Quý phi. Hai người hai mặt nhìn nhau, dĩ nhiên hiểu tâm tư lẫn nhau.

Loading...