Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 106

Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:33:41
Lượt xem: 11

Nghe vậy, đôi mắt đang khép hờ của Mộ Dung Thư khẽ nâng lên một chút. Vương công tử?

"Vương công tử là người của phủ nào? Chẳng có phép tắc gì hết! Hắn ta thật vô lễ, dám đến cả hậu viện của Vương phủ đòi gặp vương phi!"

Hồng Lăng đang đứng bên cạnh Mộ Dung Thư, nghe nha hoàn báo như vậy, lập tức nhíu mày lẩm bẩm.

"Vô lễ, trả lại bái thiếp, không gặp."

Mộ Dung Thư lạnh nhạt nói. Đúng như lời Hồng Lăng, hậu viện không phải là chỗ có thể dễ dàng cho nam khách(nam nhân) tới gặp. Huống hồ nàng còn không biết lai lịch của hắn. Cũng như hiện tại, nàng không rảnh đi để ý. Những ngày này nàng có rất nhiều việc cần làm, ví dụ như chuyện nói dối là đã mang thai, dù Vũ Văn Mặc đã hứa rằng không quá hai tháng hắn sẽ tuyên bố với bên ngoài là nàng sảy thai. Đến lúc đó nàng chỉ cần giả vờ nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày là được.

Nha hoàn ngoài cửa còn nói thêm: "Bẩm Vương phi, Vương công tử tự xưng là cha của tiểu thiếu gia, bảo rằng nếu Vương phi không chịu gặp thì sẽ đi thẳng đến Liễu phủ cầu kiến Liễu đại nhân."

Vương Quân Sơn?! Hắn còn dám đến tìm nàng? Không, phải nói hắn làm gì còn tư cách đi cầu cứu Liễu đại nhân. Mộ Dung Thư nhíu mày, khóe môi cong lên mang theo ý cười khinh miệt: "Để cho hắn đi đi, không được ngăn. Nếu như hắn không biết Liễu phủ ở đâu, phái người đưa đi."

"Vâng." Nha hoàn vâng lệnh rời đi.

Ngoài cửa, Vương Quân Sơn nghe nha hoàn nói lại lời của Mộ Dung Thư, nhất thời ngẩn ra. Hắn đã rơi vào bước đường cùng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Vì vậy, hắn liền nghĩ người duy nhất có thể dựa vào lúc này chính là Nam Dương Vương phi, bởi vì Hiên nhi đang ở phủ Nam Dương Vương, mà Hiên nhi lại là con của hắn. Nhưng hắn không ngờ là Nam Dương Vương phi lại hờ hững và tuyệt tình như thế, còn chặn hắn ngoài cửa. Nàng ta còn để hắn đi tìm Liễu đại nhân! Hắn trăm triệu lần cũng không thể đi tìm ông ta, nếu tìm ông ta chẳng khác nào tự tìm chết. Vương Quân Sơn đã quá mệt mỏi nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm một nơi cách Nam Dương Vương phủ không xa ngồi xuống, cố gắng chịu đựng đói khát chờ cơ hội.

Nha hoàn kia thấy hắn không chịu đi, lập tức quay về Mai viên báo lại với Mộ Dung Thư.

"Nếu hắn đã muốn thì cứ cho hắn đợi. Chú ý đừng để người khác chỉ trỏ. Nếu sáng mai hắn vẫn không chịu rời đi thì gọi thủ vệ bắt hắn đưa tới quan phủ." Mộ Dung Thư lạnh giọng dặn dò.

"Vâng ạ."

"Vương Quân Sơn này thật đúng là một tên cặn bã. Tự mình đuổi tiểu thiếu gia khỏi Vương phủ của hắn. Giờ rơi vào cuộc sống hệt như kẻ ăn mày là hắn tự làm tự chịu. Vậy mà không biết xấu hổ, lại dám đến tìm Vương phi, còn lấy tiểu thiếu gia làm cái cớ. Cũng không biết đây là loại người gì!" Hồng Lăng nghiến răng nghiến lợi nói. Vương Quân Sơn đúng là kẻ mặt người dạ thú, hành vi không khác kẻ trộm kẻ cướp là bao.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt cười: "Khi nào thì Hồng Lăng ngươi lại trở nên dễ nóng giận như thế? Đừng để ý những kẻ không đáng."

"Vâng." Hồng Lăng mỉm cười chua chát. Nàng phẫn nộ, chủ yếu vì thấy không đáng cho Liễu cô nương, tiểu thiếu gia và cả Vương phi. Vương Quân Sơn này đã không còn là con người, sao lại dám nghĩ có thể đến tìm Vương phi để nương tựa! Vương phi và hắn chẳng có bất kỳ quan hệ gì.

Đối với việc Hồng Lăng không có cách nào nuốt xuống được cơn giận, Mộ Dung Thư vẫn như thường, nàng cúi đầu, chăm chú đọc quyển sách về thuốc tìm thấy ở thư phòng hôm qua.

Quyển sách thuốc này chủ yếu nói về công dụng của các loại thảo dược, nếu phối hợp các loại thảo dược khác nhau sẽ có hiệu quả gì, cũng đưa ra cách trị các chứng bệnh. Có điều sách này chỉ diễn đạt bằng lời mà không có hình minh hoạ nên có chút khó hiểu, nhiều khi nàng không thể hiểu được.

Trúc viên

Thẩm Trắc phi nghe tin Vương Quân Sơn đang ở trước cửa, liền cho người đi mời Tần di nương đến.

Tần di nương vừa nghe Thẩm Trắc phi cho mời, lập tức không nói hai lời, ăn mặc chỉnh tề rồi đến Trúc viên.

"Tần di nương trở lại Vương phủ đã được mấy ngày, chắc cũng biết việc Vương phi nhận nuôi một đứa bé ba tuổi. Đứa bé này là con của Liễu Ngọc Nhi cô nương, là bạn tốt của Vương phi." Thẩm trắc phi cười hỏi, thoải mái thân thiết tựa như nói chuyện phiếm bình thường.

"Hai ngày nay cũng có nghe nói. Hình như đứa bé kia trắng trẻo xinh xắn, vô cùng đáng yêu! Có lẽ đứa bé này có phúc, ở Mai viên không được mấy ngày, Vương phi đã có thai. Bây giờ trong Vương phủ, người quan trọng nhất chính là Vương phi! Vương phi thật đúng là có phúc khí." Tần di nương vội cười trả lời, cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nói theo bản năng.

Thẩm Trắc phi tuy không muốn quá để ý nhưng nghe vậy trong lòng rất khó chịu. Nếu Vương phi lần đầu mang thai lại sinh con trai, như vậy đời này của nàng đều không thể ngẩng đầu nói chuyện cùng nàng ta! Trong mắt Vương gia sẽ càng ngày càng không có vị trí của nàng. Lời Tần di nương vừa nói ra cũng làm nàng có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ vận khí Vương phi tốt như vậy đều do con của Liễu Ngọc Nhi mang đến?

"Đúng vậy, hai ngày nay trong Vương phủ đâu đâu cũng thấy không khí vui mừng. Nghe nói Vương gia còn chuẩn bị mời hai ma ma chuyên hầu hạ người có thai trong cung tới chăm sóc cho Vương phi. Vương phi thật đúng là người có phúc khí." Tần di nương nhìn lướt qua Thẩm trắc phi, lời nói nghe thì vui vẻ bình thường nhưng thật ra là cố ý xát muối vào vết thương của nàng ta.

Quả nhiên, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt hoàn mỹ của Thẩm Trắc phi có chút cứng ngắc.

Tần di nương cúi đầu nói tiếp: "Vương phi có thai, Vương gia tất nhiên không thể đến chỗ Vương phi. Hiện thời trong Bắc viên cũng chỉ có ba vị phu nhân, không bằng nhân dịp này chọn thêm một vị?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-106.html.]

Thẩm Trắc phi vốn vì chuyện Mộ Dung Thư mang thai mà bị kích thích đến nỗi trong lòng như ngàn d.a.o đâm, lại bị Tần di nương cố ý xát muối vào, trong lòng càng thêm đau và khó chịu. Lúc này nghe được bà ta nói Vương gia không thể đến chỗ Vương phi, đôi mắt liền tỏa sáng, vẻ mất mát trên mặt liền biến mất, cười nói: "Trước đó vài ngày ta cũng có ý này. Có điều trong khoảng thời gian ngắn không tìm được ai vừa ý. Thật ra trong phòng Vương phi có hai người thích hợp, nhưng thân phận lại thấp kém. Nếu Tần di nương thấy ai được, không bằng đề cử giúp ta." Nàng không phải người rộng lượng, nhưng những chuyện này nàng cần phải làm. Một là để biểu hiện sự hiền lương thục đức của nàng, hai là có thể phân tán lực chú ý của Vương gia dành cho Mộ Dung Thư.

Mà người Tần di nương có khả năng đề cử cũng không khác bà ta là mấy, đều là những kẻ chỉ biết quyến rũ nam nhân. Loại nữ nhân này chỉ thích hợp với thú vui khuê phòng, không lên được phòng khách*, lại càng không thể ảnh hưởng đến nàng.

*: không địa vị, không tiếng nói

Quả nhiên, Tần di nương nghe vậy, liền lập tức nói: "Người thích hợp thì có. Chính là cháu gái của ta, tướng mạo tuy không bằng Thẩm Trắc phi cùng Vương phi, nhưng cũng là thanh tú, biết hầu hạ nam nhân. Nếu Thẩm Trắc phi thấy được, ta sẽ cho người đón nó đến."

"Lúc này vừa vặn rất tốt. Gần đây Vương gia quá bận rộn công vụ, bên cạnh không có kẻ am hiểu lòng người có thể hầu hạ." Thẩm trắc phi gật đầu, coi như đồng ý.

Tần di nương mừng như điên, trên mặt tươi cười rạng rỡ: "Vậy là tốt quá rồi."

Thế nhưng, bà ta cũng không quên mục đích hôm nay Thẩm trắc phi gọi mình tới. Vừa rồi tuyệt đối không phải ngẫu nhiên mà nàng ta nhắc tới tiểu thiếu gia. Ngoài cửa Vương phủ có một nam nhân ngồi mãi không chịu đi. Việc này người trong phủ đều biết rất rõ ràng. Dù sao nếu không có chuyện gì Thẩm Trắc phi tất nhiên sẽ không tìm bà. Vì ngày sau, Tần di nương lại nói tiếp: "Nghe nói phụ thân của tiểu thiếu gia đang ở bên ngoài vương phủ, quần áo lôi thôi, trông rất chật vật."

"Thế à? Là phụ thân của tiểu thiếu gia? Nói gì thì cũng không thể để hắn ta ngồi ngoài cửa được." Khóe miệng Thẩm Trắc phi cong lên, trong mắt chợt thoáng qua một tia sáng, nhìn như hết sức kinh ngạc nói.

Tần di nương thở dài nói: "Hậu viện của Vương phủ sao có thể cho nam tử vào? Vương phi tất nhiên sẽ không gặp hắn. Nhưng dáng vẻ của hắn thật đúng là rất đáng thương."

Ý cười trong mắt Thẩm Trắc phi càng đậm: "Hôm nay Nhị gia không ở trong phủ sao?"

"Hôm nay đúng lúc không có chuyện gì, Nhị gia đang ở Đông viên." Tần di nương cũng đi theo Thẩm Trắc phi, giống nhau nét mặt tươi cười như hoa nói.

Hai người hai mặt nhìn nhau, lập tức cùng cười lên.

Hơn nửa canh giờ sau, Vũ Văn Khải - Nhị gia của Nam Dương Vương phủ, người tự cho mình là phong lưu tiêu sái, ra khỏi Vương phủ đi tới chỗ Vương Quân Sơn đang ngồi cách đó không xa, vừa nói được hai ba câu, mắt Vương Quân Sơn sáng lên, đứng dậy lảo đảo đi theo sau Vũ Văn Khải vào Vương phủ.

Bọn thủ vệ đều vô cùng kinh ngạc, một người trong số đó lập tức chạy tới Mai viên bẩm báo.

Mộ Dung Thư nghe tin, cũng chỉ hơi nhíu mày rồi cho thị vệ kia lui ra.

Hồng Lăng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền nghi ngờ: "Nhị gia khi nào thì quen biết Vương Quân Sơn? Chuyện của Vương Quân Sơn đã truyền ầm ĩ khắp kinh thành, Nhị gia sao lại gặp hắn? Còn cho hắn vào Đông viên?"

"Sai người đi báo cho Vương gia biết việc này." Mộ Dung Thư thấp giọng ra lệnh.

"Vương phi, Thẩm trắc phi và Tần di nương cầu kiến." Thanh Bình vào phòng, nói với Mộ Dung Thư.

Hai người lại cùng nhau đến? Trong mắt Mộ Dung Thư hiện lên tươi cười, dặn dò Thanh Bình: "Bản Vương phi cảm thấy không khoẻ, không tiếp khách."

Nghĩ đến Thẩm Trắc phi quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã làm cho Tần di nương lên cùng thuyền với nàng ta. Thậm chí thân là Vũ Văn Khải thân là cũng tham dự mấy chuyện xấu xa bẩn thỉu này.

Chỉ một lát sau, Thanh Bình đã trở lại: "Thẩm Trắc phi và Tần di nương vừa rời đi thì Nhị gia lại đến đây, đang chờ ngoài cửa. Nhị gia còn dẫn theo một nam nhân, tự xưng là phụ thân của tiểu thiếu gia."

"Cũng từ chối. Hỏi lại Nhị gia xem có phải đã quên Mai viên là hậu viện?" Giọng nói của Mộ Dung Thư vô cùng lạnh lùng. Những người này chẳng lẽ tưởng là Mộ Dung Thư nàng dễ bị ăn h.i.ế.p lắm sao, lại dám tụ với nhau đối phó nàng? Lúc này nàng nhất định sẽ không nhân từ mà nương tay!

Thanh Bình vâng lời rồi dẫn theo mấy bà tử ra cửa, mời Vũ Văn Khải đi khỏi. Hành vi của Vương Quân Sơn thật giống bọn lưu manh ngoài đường, lại dám nói muốn gặp con, xô xát cùng mấy bà tử. May mà nhóm bà tử đều mạnh mẽ, hơn nữa toàn làm việc nặng, còn Vương Quân Sơn quanh năm suốt tháng toàn cùng nữ nhân, cộng thêm mấy ngày nay không được ăn uống gì, đói bụng đến hoa mắt choáng váng, sức đâu mà chống lại đám bà tử, lập tức bị xô té xuống đất.

Vũ Văn Khải ỷ vào thân phận mình tôn quý, không có ý định tham gia, chỉ đứng một bên xem cuộc vui.

Thanh Bình lo lắng nhìn, Vương Quân Sơn lớn tiếng ồn ào kêu to như thế, chắc chắn làm người ta đàm tiếu! Đang lúc phiền muộn tìm cách, bỗng nhiên cảm giác có người vỗ vỗ nhẹ m.ô.n.g nàng. Thanh Bình hét lên một tiếng, quay lại đã thấy hai mắt Vũ Văn Khải nhìn nàng một cách dâm đãng.

"Làm nha hoàn khổ cực, không bằng nàng theo Nhị gia ta, đảm bảo cả đời ăn ngon mặc đẹp." Vũ Văn Khải vuốt cằm, ngả ngớn nhìn Thanh Bình nói.

Thanh Bình cũng chỉ là một tiểu cô nương, bị người sờ soạng m.ô.n.g một chút đã kinh hoảng, nghe Vũ Văn Khải nói xong lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liều mạng lắc đầu.

Loading...