Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VỀ LÀM VỢ TRƯỚC CỦA LÃO ĐẠI - Chương 302. Chuyện nhà 7

Cập nhật lúc: 2024-09-26 13:37:24
Lượt xem: 42

Lê Tiêu nhìn cô ta một cái, "Lên xe đi, Tào Vượng không ở nhà xưởng, chờ lát nữa tôi gọi anh ta lại đây, cùng đi ăn cơm."

Người phụ nữ liếc nhìn xe, vội vàng lắc đầu, "Không cần không cần, tôi ở chỗ này chờ là được."

Ngoại trừ dễ nói chuyện ở trước mặt Giang Nhu và An An, ở trước mặt những người khác Lê Tiêu cũng không có tính tình tốt, cau mày nói: "Lên."

Không thích lặp lại nhiều lần.

Người phụ nữ do dự liếc nhìn bọn họ.

Giang Nhu xoay người, mở cửa sau xe ra, ôn hòa nói: "Lên đây đi, đừng khách sáo, đều là người một nhà, bình thường Tào Vượng rất có năng lực."

Người phụ nữ nghe xong lời này, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoan dẫn hai đứa nhỏ đi lên, đi tới cửa sau không dám dùng sức đóng lại, Giang Nhu nghiêng đầu qua nhắc nhở: "Dùng sức một chút."

Người phụ nữ bèn dùng ít sức, cửa "Ầm ——" một tiếng đóng lại, sắc mặt người phụ nữ căng thẳng, chỉ lo làm hư cửa.

Giang Nhu cười hỏi cô ta, "Cô từ quê nhà lại đây à? Sao không bảo Tào Vượng tới đón các cô."

Cố Diệp Phi

Người phụ nữ thấy trên mặt Giang Nhu không có lộ vẻ gì khác. Một bên khác Lê Tiêu lái xe nhìn phía trước, cũng không như có vẻ tức giận, hơi thả lỏng một chút, vội nói: "Tôi không nói với anh ấy, anh ấy… Anh ấy không biết."

Giang Nhu vừa nghe cũng biết là chuyện nhà, cũng không hỏi thêm nữa, mà săn sóc nói với cô ta tình huống ở bên này của Tào Vượng, khen ngợi Tào Vượng rất có bản lĩnh.

Người phụ nữ nghe vậy rất vui vẻ, đứa con lớn bên cạnh cô ta cũng hiểu chuyện, nghe thấy cha có năng lực, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Lúc Lê Tiêu lái xe có rảnh lại liếc nhìn Giang Nhu, hơi cong khóe môi.

Cảm thấy cô thực sự luôn biết săn sóc mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vo-truoc-cua-lao-dai/chuong-302-chuyen-nha-7.html.]

Ờ đằng sau, đôi tình nhân trẻ tìm đến Lê Tiêu chú ý tới bọn họ ngừng xe một lúc, bèn bắt xe đi theo, sau khi Lê Tiêu tiến vào một tiệm cơm, bọn họ cũng tiến vào.

Giang Nhu ôm đứa nhỏ trò chuyện với vợ Tào Vượng, Lê Tiêu đi gọi món ăn, cô gái đó liếc nhìn vợ và con Tào Vượng bẩn thỉu, ghét bỏ cau mũi một cái, sau đó trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi ở bên cạnh Giang Nhu.

Giang Nhu nghiêng đầu qua nhìn, sau đó làm bộ không nhìn thấy, nâng chung trà lên uống nước.

Nhưng cô gái ngồi ở bên cô không khách sáo hỏi: "Cô chính là ả đàn bà lúc trước không biết xấu hổ nương tựa vào Lê Tiêu? Thủ đoạn rất lợi hại nhỉ?"

Âm thanh của cô ta rất lớn, mọi người ở mấy bàn bên cạnh theo bản năng nhìn lại.

Bạn trai cô ta không ngồi xuống, nghe nói như thế kéo quần áo cô ta.

Cô ta gạt tay đi, "Em lại không nói sai, cô ta đã làm, chẳng lẽ em còn không thể nói? Em với Lê Tiêu là họ hàng, ông anh ta với ông em là anh em ruột."

Vợ Tào Vượng ngồi ở đối diện do dự nhìn về phía Giang Nhu, không biết có nên mở miệng hay không.

Giang Nhu trực tiếp cầm cốc trà trong tay giội cô ta, nước giội lên trên mặt cô ta, lớp trang điểm thấp kém trên mặt trong nháy mắt tan đi, cô ả rít gào một tiếng, đứng lên lớn tiếng trách cứ, "Cô làm gì vậy?"

Giang Nhu nhìn cô ta, "Ồ, thì ra chính là đám trộm cướp mấy người lúc trước dọn sạch nhà chồng chúng tôi à? Lại còn không biết xấu hổ tìm đến cửa."

"Cô nói bậy bạ gì vậy?"

Cô gái còn muốn giội ấm trà vào Giang Nhu, có điều tay mới vừa đụng tới ấm trà, đã bị người ta giành trước, cô ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn, sau đó đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lê Tiêu.

Trong lòng xót xa, nhưng nghĩ đến tình huống trong nhà mình lại nói: "Lê Tiêu, lúc trước dù sao nhà chúng tôi cũng có ơn với nhà anh, thế mà vợ anh lại đối đãi với chúng tôi thế? Nếu không phải lúc trước ông nội tôi cho nhà anh vay tiền, lúc ông nội anh c.h.ế.t rồi sẽ có tiền chôn cất sao?"

Lê Tiêu cầm ấm trà rót nước cho Giang Nhu, nghe nói như thế, khẽ cười thành tiếng, sau đó mặt không hề cảm xúc hỏi: "Vậy cô nói xem làm sao bây giờ?"

Cô gái nghe thấy anh cười, cho rằng chính là chấp nhận, lại nghe câu này, cũng thu hồi vẻ tàn ác trên mặt, vội nói yêu cầu trước đó đã nghĩ xong, "Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần anh sắp xếp một công việc tốt cho tôi, lương một tháng 5000 đi, nghe nói bên này lương đều rất cao, dù gì tôi cũng là sinh viên đại học, cũng không thể chênh lệch với người khác."

Loading...