XUYÊN VỀ LÀM VỢ TRƯỚC CỦA LÃO ĐẠI - Chương 181. Không biết xấu hổ 5
Cập nhật lúc: 2024-09-25 12:59:33
Lượt xem: 88
Lê Tiêu thấy cô bé ăn ngon lành, trong lòng có chút đắc ý, "Bà cụ đó cũng không xấu hổ hả? Cũng không nhìn xem An An nhà anh lợi hại cỡ nào."
Cô nhóc nghe thấy tên mình, tưởng gọi mình, xoay đầu nhìn anh, cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Lê Tiêu nhìn mà lòng tan chảy, xoa đầu cô bé.
Giang Nhu tức giận trợn trắng mắt, "Về sau đừng nói như vậy, để người ta nghe thì không tốt."
Vẻ mặt Lê Tiêu không sao cả, "Anh lại không nói ở bên ngoài."
Anh chỉ cảm thấy An An nhà anh là cục cưng tốt nhất trên thế giới, ai cũng không xứng.
Nghĩ đến đây, nhéo nếp nhăn trên đầu cô bé, "Sau này lớn lên không được lập gia đình."
Giang Nhu: "…"
Cô nhóc còn tưởng rằng đang chơi với cô bé, quơ đầu, không cho anh nhéo.
Cơm nước xong xuôi, Giang Nhu cầm chén đũa rửa, chuẩn bị trả lại, khi ra ngoài
Lê Tiêu còn không yên tâm dặn dò, "Trở về sớm một chút."
"Ừ."
Buổi tối, Giang Nhu lau người cho Lê Tiêu, cũng không biết anh đã mấy ngày không lau, trên người đều thúi quắc, cũng chỉ An An không chê anh, còn dám vùi mặt lên người anh.
Giang Nhu không chịu nổi anh bẩn như vậy, bảo anh ngồi dậy, sau đó cởi toàn bộ quần áo trên người anh, khăn mặt ướt nhẹp chà ra xà phòng, sau đó dùng sức chà xát, chà xong lại giặt khăn, cả thau nước đều đen thui.
Chà sạch trọn ba thùng nước, Giang Nhu mới buông tha cho anh.
Chẳng qua Lê Tiêu quả thật thư thái hơn rất nhiều, cảm giác cả người đều thoải mái.
Nhưng phía sau lưng có hơi đau, cũng không biết dùng bao nhiêu sức.
Chà cho Lê Tiêu xong, Giang Nhu bèn dẫn cô bé vào phòng vệ sinh tắm rửa, ngồi ở trên ghế nhỏ, khi Giang Nhu tắm kẹp cô bé ở giữa hai chân, bản thân tắm rửa cho cô bé, sau đó dùng khăn lau khô quấn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vo-truoc-cua-lao-dai/chuong-181-khong-biet-xau-ho-5.html.]
Cô nhóc cực kỳ thích nước, cười hì hì không ngừng.
Khi Giang Nhu mặc váy ôm cô bé đi ra ngoài, cô bé còn có chút không vui.
Giang Nhu ném cô bé cho Lê Tiêu, mình thì đi giặt sạch quần áo bẩn đã được thay ra.
Lê Tiêu nhìn Giang Nhu, thấy cô chỉ mặc một chiếc váy rộng hơi mỏng, bên trong như là chưa mặc gì cả, có hơi không được tự nhiên dời tầm mắt.
Bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh quá nhỏ, Giang Nhu cầm quần áo đến phòng nước ở cuối hành lang.
Ở đó, Giang Nhu còn đụng phải bà cụ ở phòng bên.
Bà cụ đang giặt quần áo, vừa giặt vừa khen Giang Nhu có năng lực, khi nói tới con dâu mình thì tỏ ra bất mãn, Giang Nhu đành phải khen lại, nói con dâu bà ta mệnh tốt, có người mẹ chồng tốt như vậy.
Bà cụ nghe xong trong lòng rất thoải mái, cảm thấy nếu Giang Nhu là con dâu bà ta thì tốt rồi.
Nói chuyện một hồi, bà cụ đột nhiên thần bí nói: "Bà nói với cháu, cháu nên cẩn thẩn chút, mấy y tá trong bệnh viện rất lợi hại, trước đó cháu chưa tới, có một y tá nhìn chằm chằm anh chồng nhà cháu mỗi ngày, vào sớm ra muộn, còn vòng vèo hỏi thăm chồng cháu làm gì?"
"Nghe nói y tá đó rất có bối cảnh, những y tá khác trong bệnh viện cũng không dám đắc tội cô ta, cháu nên cẩn thận một chút."
Giang Nhu cười cười, không có nói theo bà ta, chỉ nói: "Chồng cháu đã nói việc này với cháu, người ta không biết anh ấy đã kết hôn nên hiểu lầm, không có gì đáng ngại, từ nhỏ đến lớn anh ấy đã hút con gái, cháu đã quen rồi."
Bà cụ nghẹn một hồi, chỉ phải ngượng ngùng nói: "Cũng đúng, bộ dạng của chồng cháu quả thật đẹp."
Kế tiếp, Giang Nhu lại vòng về bà ta, chờ giặt xong quần áo, bà cụ cũng không nghe được gì từ trên người Giang Nhu, càng không lôi kéo được bao nhiêu quan hệ.
Đợi người đi rồi, bà cụ mới phản ứng lại, thầm mắng tinh quái, may là con trai bà ta không cưới người phụ nữ này vào cửa, nếu không còn không biết ai nghe ai.
Cố Diệp Phi
Nhưng Giang Nhu cũng không bình tĩnh như mặt ngoài, khi trở lại phòng bệnh, vừa mở cửa đã hỏi người nào đó, "Em nghe nói cô y tá đó mỗi ngày nhìn chằm chằm anh, cũng không đơn giản giống như anh nói ngoài miệng."
Lê Tiêu đang ngồi ở trên giường chơi với An An, đột nhiên nghe nói như thế còn chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc, "Cái gì?"
Giang Nhu trừng mắt nhìn anh một cái, "Đừng giả ngu với em, rốt cuộc sao lại thế, trong lòng anh tự rõ ràng."
Xoay người cầm quần áo đi phơi.
Nghe bản thân Lê Tiêu nói và nghe người khác nói, cảm giác không giống, khi Lê Tiêu nói tới việc này, Giang Nhu cảm thấy anh rất thành thực, không có gì đáng lo, nhưng nghe ý bà cụ phòng bên cạnh, người ta nhìn chòng chọc anh mấy ngày, ngược lại chính anh không có từ chối.