Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Tổng Thê- Quản Lý Hậu Viện - Chương 162

Cập nhật lúc: 2024-12-01 16:25:02
Lượt xem: 3

Nương từng ôm ta, nghi ngờ nói, tiểu tử a, con hành động sao không giống hài tử bình thường? Nên bò thì nằm, nên đi, con cũng còn nằm! Chẳng lẽ con cũng xuyên qua?

 

Nàng nói “Xuyên qua” ta nghĩ một giây đồng hồ mà không hiểu rõ, quyết định bỏ qua.

 

Nhưng, nàng cũng không nghĩ, chúng ta đâu phải hài tử của người bình thường?

 

Ta thường suy tư, có phải cô gái nhỏ Hách Liên Ái Thất cùng tên nhóc Hách Liên Ái Nhàn kia đã hấp thu tất cả tinh hoa hoạt bát hay không, thế cho nên ta thành đồ lười biếng, mà bọn họ, lại quá hoạt bát!

 

Huống chi, trong nhà đã có hai tiểu ác ma dư thừa tinh lực vô cùng, cần gì phải thêm ta… chấm lên vết mực đậm to đùng nữa?

 

Nhưng lười, cũng không trở ngại đầu óc ta trưởng thành thông tuệ.

 

Tiên sinh dạy, chỉ một lần ta liền có thể nhớ kỹ; sư phụ biểu diễn chiêu thức, ta có thể biểu diễn hấp dẫn hơn so với hắn.

 

Chẳng qua là, ta lười nhúc nhích thôi.

 

Trong mắt của ta, thời gian tốt, dùng để chơi đùa hoặc là đùa bỡn làm thân mồ hôi thúi hoắc, thật sự là lãng phí.

 

Vì vậy, ta không thể hiểu được hai huynh muội tự xưng gia hỏa mỗi ngày làm hoàng cung chướng khí mù mịt kia.

 

Ta càng không tán thành sự kiêu ngạo càn quấy, làm cho người ta có tâm phòng bị.

 

Mà hai người kia, tự cho là bất động thanh sắc “Giết” người trong vô hình.

 

Trong lúc phụ thân cùng Hách Liên Ái Nhàn huyên náo túi bụi không thể tách rời, ta ngồi làm ngư ông đắc lợi, nương nói, tiểu tử, chẳng lẽ con mới là người “Đen” nhất sao?

 

Nghe những lời quạ đen này, ta vốn hiếm khi nhúc nhích thân mình lại đi tìm cái gương, tỉ mỉ xem kỹ mình một phen, phát hiện mình da trắng nõn, non nớt ửng hồng, xinh đẹp vô cùng. Cho nên, một lần nữa không nghe những lời này của nương.

 

Mà động tác ta đứng dậy lần này, làm người cả phòng bị dọa sợ đến sửng sốt.

 

Hỉ Nhi di di giống như nuốt phải ruồi, miệng há thật to có thể bỏ được giương.

 

Hải Đường cô cô lập tức đánh vỡ một chén trà nhỏ.

 

Doãn Chi dượng vịn trán, tưởng nằm mơ.

 

Nhị Tuyệt cữu lại hung hăng đá xuống cánh cửa bằng đồng, sau đó ôm chân nhảy nhót. Đối với động tác của hắn, ta hiểu cho là muốn chứng minh một chút đây là thực tế.

 

Hách Liên Ái Nhàn vuốt đầu của ta, ngạc nhiên nói: “Kê kê, ngươi không phát sốt chứ? Hay là quỷ nhập vào người rồi?” Nhìn khuôn mặt hắn ranh mãnh, liền có thể biết được ý xấu trong bụng hắn là cái gì!

 

Hách Liên Ái Thất vỗ vai của ta, khóc rống rơi nước mắt: “Tiểu đệ, tỷ tỷ thật là cao hứng ngươi rốt cục động đậy!” Động tác đó lực rất mạnh, thiếu chút nữa làm ta nội thương. Làm cho ta hoài nghi nàng đây không phải là cao hứng, mà là thống hận!

 

Phụ thân cầm sau cổ ta nhấc lên, nhìn ta một cái: “Lớn lên giống ta!” Ta im lặng đến tận cùng! Người nào giống cái mặt c.h.ế.t kia chứ! Nhất định ta lớn lên giống mẫu thân đẹp trai c.h.ế.t người!

 

Mẫu thân trấn định nhất, đẩy ba đôi móng vuốt ra khỏi người ta, ôm ta đi, thả lại trên giường: “Tốt lắm, tốt lắm, tất cả giải tán đi. Tiểu đệ buồn ngủ rồi!”

 

Xem đi! Chỉ có mẫu thân là hiểu lòng ta, hiểu tâm tư của ta nhất.

 

Nương như vậy, sao ta có thể nào không thương nàng?

 

Nhưng ở trong nhà, yêu mẫu thân không chỉ có một mình ta?

 

Ái Thất cũng thế, Ái Nhàn cũng thế, phụ thân lại càng hơn!

 

Cho nên, phụ thân bởi vì mẫu thân, buông tha giang sơn thật vất vả có được, chỉ vì có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu thân.

 

Cái loại tình cảm này, mặc dù ta còn không thể hiểu, nhưng đã cắm rễ ở sâu trong lòng của ta.

 

Mà tiểu tử Ái Nhàn kia, lại vô sỉ không sợ c.h.ế.t chạy trốn mang theo nương đi.

 

Hoàng cung, nhất thời vắng lạnh không thú vị.

 

Ái Thất cũng không còn cả ngày cười không tim không phổi, ánh mắt u oán kia khiến cho Hỉ Nhi di di chăm nàng từ nhỏ cũng không dám nhích tới gần.

 

Tâm tư của nàng ta có thể hiểu, dù sao ta cùng nàng là sinh đôi, tâm linh tương thông.

 

Cái cảm giác người thân ái nhất bỏ rơi lại rất khó chịu, ta tràn đầy đồng cảm.

 

Rốt cục có một ngày, nàng mang theo hai con sói nhỏ cũng rời nhà đi ra ngoài.

 

Mà cuối cùng, giam mình trong thâm cung này, chỉ có ta tiểu hoàng đế trên danh nghĩa sáu tuổi.

 

Ta nằm ở trên giường êm, nhìn sắc trời chiều diễm lệ như máu, lập tức quyết định lưu lại làm vị hoàng đế này.

 

Ta không giống Hách Liên Ái Nhàn tiểu tử kia nghĩ đơn giản như vậy, ta không cho là đi theo bên cạnh mẫu thân chính là biểu hiện yêu nàng. Ta nghĩ, nếu ta có thể để ý tốt quốc gia này, không cần làm phiền cha trở về, không làm mẫu thân hiện tại sống nhàn nhã thong dong thêm tăng phiền não, mới thật sự là yêu nàng.

 

Cơ gia Đại cữu cữu mời tới các nhân vật đứng đầu mọi lĩnh vực dạy ta thiên văn địa lý, văn hoá, giáo dục vũ lược.

 

Ta vốn có ngộ tính cực cao, hơn nữa hiện tại có mục tiêu, tốc độ học tập lại càng tiến triển nhanh.

 

Ta không muốn giống như phụ thân làm thiên cổ nhất đế, ta chỉ vì mẫu thân, mà phải đem quốc gia này xử lý được ngay ngắn rõ ràng.

 

Vì vậy, ta không giống như các hoàng đế khác sùng bái long ỷ như vậy, ta là đế vương đầu tiên ở trên long ỷ ngáy o o…

 

Cơ gia Đại cữu cậu thậm chí hết sức hiểu lòng người ở trên long ỷ trải vài tầng thảm mềm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-tong-the-quan-ly-hau-vien/chuong-162.html.]

 

May mà các đại thần xưa nay biết bản tính của ta, mặc dù lén lắc đầu thở dài, lo lắng không dứt cho tương lai Thiên diễm, nhưng tóm lại ở bên ngoài cũng không có nói gì.

 

Ta cũng không nói gì, ta nhớ được đạo lý mẫu thân trước kia đã dạy mấy người chúng ta —— giấu tài.

 

Huống chi, hiện tại trong triều có nhiếp chính vương Cơ gia Đại cữu cậu dẫn đầu một đám thần tử do phụ thân chọn ra, ngoại bang cũng coi như dẹp yên, … những cựu thần này cũng không có năng lực tạo ra sóng to gió lớn gì.

 

Nhưng cuối cùng bọn hắn rút ra kết luận phụ thân nữ nhân ít cho nên con nối dòng ít, chỉ đành đem làm kinh nghiệm giáo huấn một kẻ đại lười như ta, đem tất cả các Tú nữ ngày đó cấp cho phụ thân đều chuyển cho ta, thế cho nên ta mới sáu tuổi đầu, mà hậu cung đã ba nghìn giai nhân má phấn môi son.

 

Cơ gia Đại cữu cậu nhíu nhíu mày, cuối cùng không cãi lại được đề nghị của những cựu thần kia.

 

Ta nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy buồn cười, gọi … nữ nhân này vào cung, thì phải làm thế nào đây? Bọn họ không thể không biết đạo lý “Gần vua như gần cọp”, không nên để nữ nhi nhà mình đi vào để tự mình thể nghiệm một chút? Ta suy nghĩ, rốt cuộc trước hết đem người nào khai đao cho thỏa đáng?

 

Ta còn không có suy nghĩ ra rốt cuộc bắt đầu hạ thủ từ người nào mới tốt, hết lần này tới lần khác có một nữ nhân không cảm thấy mình đang đưa đầu ra chịu đòn.

 

Ta nằm ở cách đó không xa trên giường êm, nhìn nữ nhân áo tơ trắng cung kính đứng một bên —— dáng vẻ kia, rõ ràng là học mẫu thân.

 

Nữ nhân này, ta biết, là nữ nhi Lãnh tướng gia, Lãnh Tiêm Vân. Trong triều nhiều người chủ trương lập nàng làm hậu.

 

Cơ gia Đại cữu cậu nói, hậu vị đã hứa cho Nam Vũ công chúa. Dù vậy cũng không giảm bớt người ủng hộ Lãnh Tướng kia.

 

“Bệ hạ, hôm nay, liền để cho nô tì hầu hạ ngài đi. Bệ hạ chỉ cần đem nô tì xem như nương ngài là tốt rồi.” Vẻ mặt nữ nhân kia ra vẻ ôn nhuận nụ cười từ ái, ôn nhu nói.

 

Nữ nhân này cũng có mấy phần thông minh, hiểu được việc sắm vai nữ nhân ta quan tâm nhất, làm vui lòng ta. Nên xem ta như hài tử bình thường, định đem khả năng làm mẹ vụng về của nàng để đổi lấy tín nhiệm của ta.

 

Nhưng, nàng sai cũng là sai ở chỗ này. Mẹ ruột của ta, há lại để cho nàng sắm vai?

 

Ta dịch người: “Ba mươi đại bản. Lãnh cung.”

 

Tiểu đậu tử bên cạnh là Cơ gia Đại cữu cậu chọn phái tới, vô cùng hiểu phương thức nói chuyện của ta. Tiến lên một bước, giống như cung kính, đùa cợt: “Vân Quý Nhân, bệ hạ phân phó, xin đến kính sự phòng lãnh ba mươi đại bản. Nô tài sẽ vì ngài thu thập một phòng sạch sẽ ở trong lãnh cung.”

 

Lãnh Tiêm Vân vẻ mặt kinh ngạc: “Bệ hạ, ngài. . . . . . nói đùa cùng nô tì sao?”

 

Ta hai mắt nhắm nghiền, không rảnh để ý đến. Nào có ai rãnh rỗi nói chuyện với nàng như vậy? Nữ nhân này thật đúng là chẳng xem mình vào đâu rùi?

 

Tiểu Đậu Tử hiểu rõ cơn giận của ta, kêu thị vệ lôi Lãnh Tiêm Vân vẻ mặt tái nhợt xuống.

 

Tin tức tự nhiên truyền ra rất nhanh.

 

Lãnh Tương đang đêm liền vào cung, xông thẳng Chiêu Minh điện.

 

Tiểu Đậu Tử cản cũng không được.

 

“Bệ hạ, tiểu nữ rốt cuộc phạm vào lỗi gì? Mà phải chịu trừng phạt thế này? Sau này lão thần làm sao có thể ngẩng đầu với các vị đồng liêu?” Lão Tương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, oán giận dị thường.

 

Ta tiếp tục nằm nhìn quyển sách trên tay, không phản ứng.

 

“Bệ hạ, xin cho cựu thần một lời giải thích hợp lý!” Lão Tương gây sự, thật là thấy không có Cơ gia Đại cữu cậu ở bên người nên coi ta như tôm chân mềm đây mà.

 

“Tướng gia chớ gấp, quả nhân đang xem Thiên diễm Chi sử, mới biết quả nhân trừng phạt Vân Quý Nhân không hợp quy củ.” Ta để sách xuống, thản nhiên nói.

 

Lãnh Tướng ngẩng đầu lên, làm như thắng lợi, đắc ý nói: “Bệ hạ biết là tốt! Tiểu nữ Tiểu Vân không nói là quốc sắc thiên hương, cũng là trời sinh lệ chất, hiền thục trinh đức, có thể nói là điển hình của phong phạm nữ nhân, hẳn là có thể làm mẫu nghi thiên hạ.”

 

Ta híp híp mắt, lão Tương này thật đúng là thật là Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi nữa à!

 

“Dựa theo sách sử ghi lại, Vân quý nhân bất kính với Thái hậu phải ban chết!” Ta không nhanh không chậm nói, có chút thưởng thức thần sắc Lãnh Tướng giờ phút này há miệng trừng mắt, không thể tin.

 

“Đúng rồi, Lãnh Tướng sợ là không biết. Vân Quý Nhân mặc trang phục Thái hậu, còn nói quả nhân xem nàng như Thái hậu, đây không phải là vọng tưởng thay thế Thái hậu sao? Lãnh Tướng nói, nữ nhân dã tâm bừng bừng như vậy, quả nhân có phải nên ban c.h.ế.t hay không a?” Ta bộ dáng lười biếng đi tới, lạnh nhạt nói.

 

Lãnh Tưong đại khái không ngờ tới ta cho tới bây giờ đều mặc kệ đắn đo của hắn, không phản kháng thậm chí lên tiếng nói ra một phen như vậy, hoàn toàn sửng sốt nhìn ta đi tới, chỉ “Ta. . . . . . Ta. . . . . .” hồi lâu, không nói ra một câu đầy đủ.

 

“Lãnh Tướng không nói lời nào, vậy quả nhân coi như Lãnh Tướng chấp nhận. Người. . . . . .” Không chờ ta truyền lệnh tru di xuống, chỉ thấy tướng gia “Bùm” một tiếng quỳ xuống, đây là lần đầu tiên trong hôm nay từ lúc hắn xông vào điện cung kính như thế.

 

“Bệ hạ, Vân Quý Nhân tuổi còn nhỏ, không hiểu quy củ, mong bệ hạ bỏ qua cho Vân Quý Nhân một lần. . . . . . Khẩn cầu bệ hạ, nể tình cựu thần một lòng trung thành, bỏ qua cho quý nhân một lần!”

 

Nhìn tướng gia rốt cục thấp đầu xuống, trong nháy mắt ta sang sảng nói: “Nếu tướng gia nói như thế, quả nhân tự nhiên sẽ cho tướng gia một chút mặt mũi.” Dĩ nhiên, chuyện này không thể làm quá tuyệt tình. Ít nhất, là trước lúc ta có đầy đủ năng lực.

 

Lão Tương lập tức dập đầu, liên tục không ngừng tạ ơn: “Tạ ơn long ân bệ hạ. Cựu thần còn có một thỉnh cầu, mong rằng bệ hạ thành toàn, cựu thần đột nhiên phát giác, Vân Quý Nhân thực không có phong nhã đức hạnh của một phi tử. Khẩn cầu bệ hạ cho Vân Quý Nhân hồi phủ!”

 

Nhìn thái dương lão Tương đầy mồ hôi lạnh, trong lòng ta buồn cười: “Đương nhiên là không được. Nữ nhân vào cung, sống là người hoàng cung, c.h.ế.t là quỷ hoàng cung! Chẳng lẽ Tướng gia không biết? Vả lại, Vân Quý Nhân tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó tha. Quả nhân nhất ngôn ký xuất, sao có thể nào tùy ý sửa đổi? Lãnh cung, cũng là nơi thích hợp cho Vân Quý Nhân tu thân dưỡng tính!”

 

Nếu biết tình cảnh hôm nay, thì ban đầu cần gì phải tốn công tranh giành đem nữ nhi đưa vào cung? Nếu đã vào, tự nhiên là muốn chơi trò mèo vờn chuột này với ta! Ta như thế nào lại tốt như vậy ngoan ngoãn đem món đồ chơi kia trả lại?

 

Lão Tương muốn nói gì, thì ta đã nhắm mắt, hô một tiếng: “Tiểu Đậu Tử, tiễn Lãnh Tướng.”

 

Tiểu Đậu Tử lập tức tiến lên, dù không vui không cam lòng cũng không dám phát tác đưa Lãnh Tướng ra cửa.

 

Ta đổi tư thế thoải mái, rốt cục có thể ngủ thoải mái một giấc. Nghĩ đến, chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ vừa ra, có thể làm cho những cựu thần trong triều cùng với nữ nhân hậu cung kia sống yên ổn một chút.

 

Ai, đêm hôm khuya khoắt để cho ta phải lắm mồm như vậy, thật đúng là mệt mỏi đây.

 

“Bệ hạ. . . . . .” Bên tai là giọng Tiểu Đậu Tử có chút lúng ta lúng túng.

 

Ta giật giật lông mi, tỏ vẻ đang nghe.

 

Chỉ nghe Tiểu Đậu Tử thở thật sâu: “Hoàn hảo, hoàn hảo! Bệ hạ ngài rốt cục khôi phục bình thường. Nô tài còn tưởng rằng bệ hạ trúng tà rồi. . . . . . Lại còn nói lâu như vậy!”

Loading...